Từ khi Nhiễm gia lão tổ cùng Tiêu Dao tán nhân không còn ở phía sau, Tôn gia bởi vì có nguyên do Tôn Tích, ở Nhiễm Vân tinh này đã thay thế được địa vị trước đây của Nhiễm gia, thậm chí so với Nhiễm gia năm đó còn phong cảnh hơn nhiều, trở thành một tồn tại có một không hai ở Nhiễm Vân tinh.
Trải qua hơn hai mươi năm, dần dần người của Tôn gia ngạo khí dâng lên.
Bên trong Kỳ Thủy thành cũng có chi nhánh của Tôn gia, lúc này, trong đại điện ở chi nhánh Tôn gia Kỳ Thủy thành có ba vi trưởng lão Tôn gia tu vi Hóa Thần đang ngồi ngay ngắn bên trên. Trước mặt bọn họ là toàn bộ những người tham gia vào sự kiện trên tửu lâu lúc nãy.
Thanh Nghi lần đầu tiên đi vào nơi như vậy, trong lòng có chút khẩn trương, chỉ có thể cúi đầu, thần thái cung kính.
Sư tôn của nàng, người tu sĩ Kết Đan kỳ lúc này cũng đứng ở một bên, chẳng qua sắc mặt tái nhợt, không còn giọt máu, tu vi của lão dĩ nhiên đã hạ xuống Trúc Cơ hậu kỳ.
-Người đó thật sự nói như vậy sao?
Ba trưởng lão Tôn gia, một lão nhân mặt đỏ, hai mắt hơi nhỏ, nhẹ nhàng nói.
Tôn gia tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đã ngăn cản Vương Lâm đầu tiên, vội vàng gật đầu nói:
-Vãn bối không nghe lầm, người này quả thật đã nói: Chỉ lần này thôi, chỉ một lần thôi!
Một tiếng hừ lạnh, từ trong miệng trưởng lão mặc áo xanh truyền ra, người này ánh mắt lộ hàn quang, lạnh như băng nói:
-Xem ra lại có người khiêu khích Tôn gia ta!người này liếc mắt một cái khiến tu sĩ Kết Đan kì vỡ đan, một bước khiến cho ba Nguyên Anh tu sĩ lùi bước, tu vi này, chỉ sợ đã đạt tới Anh Biến kì!
-Anh Biến kỳ thì làm sao, Tôn gia lão tổ của chúng ta còn sống, hơn nữa còn có vị tiền bối kia che chở trăm năm, ngay cả Thiên Huyễn Tinh Huyễn gia cũng không dám trêu chọc vào vị tiền bối đó, có vị đó ở đây, Tôn gia ta sẽ không sụp đổ!
Người cuối cùng trong ba trưởng lão, bình thản nói.
-Người này, họ gì?
Trưởng lão mặt đỏ, lần thứ hai mở miệng.
Tu sĩ phía dưới trầm mặc hồi lâu, vị lão nhân Nguyên Anh hậu kì cười khổ nói:
-Việc này ta cũng không biết, tuy nhiên ta thấy có tộc nhân khác có nói chuyện với bọn họ, có lẽ nàng ta sẽ biết.
Lão nhân mặt đỏ ánh mắt dừng ở trên người Thanh Nghi.
-Ngươi biết sao?
Thanh Nghi thân mình run lên, trầm mặc hồi lâu, lắc đầu nói:
-Vãn bối không biết…
-Thật to gan!~ Lão nhân mặt đỏ ánh mắt ngưng trọng, với lịch duyệt của hắn, tự nhiên liếc một cái liền biết nữ nhân này đang nói dối.
Thanh Nghi chua xót cúi đầu, hạ giọng nói:
-Vãn bối thật sự không biết.
Lão nhân mặt đỏ hừ lạnh một tiếng đứng dậy nói:
-Việc này trước tiên kết thúc ở đây, ta đã bẩm báo với dòng họ, sẽ có tu sĩ Anh Biến kì của gia tộc tới trong thời gian ngắn nhất, về phần các tộc nhân khác, nếu trong lòng có hai ý, đuổi ra khỏi Tôn gia!
Lão nói rồi đảo mắt nhìn quanh, người này rốt cuộc dựa vào cái gì, chỉ một lần thôi: nói lời cuồng vọng như thế! ở Nhiễm Vân tinh, không ai có thể nói như vậy với Tôn gia!
Kỳ thủy thành thành bắc, Vương gia đại viện, phủ bài trước cửa đã tháo xuống, thay mới, mặt trên được Vương Lâm tự mình đề bút viết xuống hai chữ “Vương Phủ.”
Nha hoàn tôi tớ bên trong phủ, Vương Lâm không hề thay đổi, mà là vẫn dùng lại, kể từ đó, vẻ lạnh lùng phai nhạt đi không ít.
Đêm khuya, ánh trăng chiếu xuống, thư phòng ở hậu viên, phụ tử Vương Lâm hai người ngồi đối diện.
-Bình nhi, mười chín năm sống cuộc đời bình thường, tám năm mạo hiểm với núi sông, tiếp đó, ta cho con ba mươi năm phú quý, con người khi còn sống, hỉ nộ ái ố, con phải được biết toàn bộ, phú quý bần hàn cũng như vậy.
Vương Lâm nhẹ nhàng nói.
Vương Bình trầm mặc, hồi lâu khẽ mỉm cười, trong mắt sáng người, nói:
-Cha, đó là bồi thường việc cha không cho con tu đạo sao?
Vương Lâm nhìn Vương Bình chậm rãi nói:
-Đúng vậy.
Ánh mắt của hắn, lướt nhìn ra xa xa qua cửa sổ đằng sau Vương Bình, nhìn tới một nơi không tới được, dâng lên một chút bi ai.
Những bi ai này, quá nồng, vô cùng nồng, không ai biết được, hết thảy đều bí ẩn. Vương Lâm chỉ có thể giả vờ lòng mình, mặc dù hắn biết Vương Bình đối với việc tu đạo chấp nhất chôn dấu tận dưới đáy lòng, đối với mình có một chút oán khí.
“Bình nhi, không phải vi phụ không cho con tu đạo mà là…con không thể tu…”Vương Lâm than nhẹ trong lòng, ánh mắt càng bi ai, càng đậm, nhìn không ra…
-Cha, cái gì gọi là phú quý?
Vương Bình hạ giọng nói.
-Con muốn cái dạng phú quý như thế nào?
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói.
-Cha đã từng dạy con, người là nghịch thiên mà sống, chớ để bị trời đất đè ép, gặp núi thì nhảy qua, gặp sông thì sang, gặp biển thì vượt, gặp phải trời đất, cũng không chịu khuất phục, nếu cha không cho con tu đạo. Con đây liền muốn thành chí tôn trong phàm nhân!
Vương Bình nhìn phụ thân mình nói.
-Nếu con muốn thế thì có thể!
Vương Lâm nhắm mắt lại.
Vương Bình trưởng thành, dưới hun đúc của Vương Lâm, dần dần đã có quan niệm của chính mình, lúc trước hắn chỉ là một hài tử chỉ biết nghe theo lời phụ thân, hắn có ý nghĩ của chính mình, có lý tưởng của chính mình.
Vương Bình nhìn phụ thân mình, nhỏ giọng nói:
-Con không cần phải dễ như trở bàn tay mà trở thành chí tôn, con muốn, chính là tự mình làm.
-Có thể…
Vương Lâm bình thản nói, tay phải vung lên, hư ảnh phía sau xuất hiện, dung nhập vào phía sau Vương Bình.
-Mang theo vật này, ở Nhiễm Vân tinh, con có thể làm được hết thảy.
Vương Lâm đứng dậy, không có nhìn Vương Bình, đi ra khỏi thư phòng, bóng dáng của hắn, thoạt nhìn dường như có chút tập tễnh, có chút suy sụp.
Vương Bình hé miệng, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được, chỉ có thể yên lặng nói trong lòng mình:
-Phụ thân, người có thể cho con hết thảy, vì sao…không cho con tu đạo,.. Bình nhi tu đạo, không phải bởi vì chính mình mà là vì lời hứa năm đó…có thể vĩnh viễn ở bên cạnh người…Phụ thân, người rất cô độc… nhưng vì sao…
Dưới ánh trăng, Vương Lâm đứng trong sân, bóng dáng của hắn được kéo dài vô cùng. Hắn bình tĩnh về phòng mình, nằm trên giường thầm nói: “Một ngày nào đó, con sẽ hiểu, nhưng, ta hy vọng, ngày đó, tới chậm một chút, thậm chí, con vĩnh viễn không biết vì sao cũng được…”
Một đêm này, Vương Bình không ngủ.
Ba ngày sau, ngoài thành Kỳ Thủy, một người mặc quần áo hắc y. Cả người thoạt nhìn có chút già nua, hắn bước vào Kỳ Thủy thành xong liền đi tới chi nhánh tộc bộ Tôn gia.
Toàn bộ các tu sĩ ở chi nhánh Tôn gia Kỳ Thủy thành, tất cả tập hợp cung nghênh, mặc dù đoán được người tới nhất định là tu sĩ Anh Biến kì, nhưng khi ba trưởng lão nhìn thấy người nọ húp một ngụm lương khí, thần sắc càng thêm cung kính.
-Bái kiến phó gia chủ!
Người này, là Tôn Khải Minh, năm đó bởi vì việc của Vương Lâm, hắn lập được công lớn ở Tôn gia, hơn nữa tu vi cao thâm, đã đạt tới Anh Biến hậu kì, được Tôn Tích đề bạt lên làm đại gia chủ tiếp theo.
Tôn Khải Minh không nói lời vô nghĩa, mà nói thẳng:
-Người nọ, ở đâu?
Đám gia tộc vãn bối không biết được hàm nghĩ liếc mắt một cái vỡ kim đan thế nào, nhưng hắn hiểu được, mặc dù là hắn, tuy nói có thể làm được điều này, nhưng tiếp theo một bước bình thường không chút thần thông gì, liền làm cho ba Nguyên Anh tu sĩ lui bước.
Loại chuyện này, nếu thi triển thần thông còn có thể giải thích, nhưng nếu thực sự đơn giản như vậy, không thấy thần thông nào cả, như vậy ngoại trừ là Vấn Đỉnh lão quái ra, không thể có khả năng xuất hiện ở trên người tu sĩ tầm thường được.