Liễu Mi lắc đầu, hạ giọng nói:
- Ta quả nhiên không có đoán sai, tu vi của ngươi chỉ là Vấn Đỉnh sơ kỳ.
- Mạnh mẽ đề cao tu vi, tệ hại nhiều lắm. Sư tôn của ngươi làm như thế, chỉ sợ có mục đích khác!
Thanh âm Vương Lâm lạnh lùng, chậm rãi nói.
Liễu Mi cười khẽ, nói:
- Thì sao? Hôm nay ngươi chạy không thoát được đâu. Nếu tu vi của ngươi không tới Vấn Đỉnh thì cũng thôi. Nếu tới Vấn Đỉnh hôm nay liền hoàn toàn chấm dứt ân oán của hai chúng ta trên Chu Tước tinh. Để cho ta, làm cho ngươi đi đoàn tụ với Lý Mộ Uyển…
- Muốn chết!
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức Thất Tinh kiếm trận gào thét bay ra, hóa thành bảy đạo cầu vồng bay thẳng đến Liễu Mi.
Liễu Mi vẻ mặt như thường, ngón tay phải điểm ở mi tâm. Một luồng sáng đỏ ở mi tâm lóe lên, trong phút chốc ánh sáng đỏ lóe mạnh hoàn toàn bao vây thân hình. Ánh đỏ ngưng đọng hóa thành bộ dáng một người con gái. Nàng này vẻ mặt cao ngạo, hai mắt linh hoạt sắc bén, dung mạo tuyệt luân, một đôi mắt phượng mang theo sát khí nhìn về phía Vương Lâm.
- Hồng Điệp!
Trong mắt Vương Lâm bừng sáng.
Nữ tử này đúng là Hồng Điệp. Hồng Điệp lạnh lùng, cao ngạo nhìn chằm chằm Vương Lâm, bình thản nói:
- Ân oán giữa chúng ta cũng nên chấm dứt!
Nói xong nàng vỗ túi trữ vật lập tức trong tay có thêm một đóa hoa hồng màu đỏ. Nàng vung tay về trước một cái, tất cả cánh hoa bay lên mang theo một tia lực lượng kỳ dị bay tới Vương Lâm.
- Đây là thần thông gì!
Đồng tử Vương Lâm co rụt lại, Liễu Mi này trước mặt hắn trong nháy mắt biến thành Hồng Điệp, hơn nữa với tu vi Vương Lâm dùng thần thức nhìn đây rõ ràng là Hồng Điệp chân chính, không còn lại chút khí tức gì của Liễu Mi.
Đối mặt những cánh hoa bay lượn tới, tay phải Vương Lâm bấm pháp quyết, tâm thần điều khiển Thất Tinh kiếm trận lập tức tới gần. Bảy thanh kiếm thành hình tròn nhanh chóng xoay tròn tạo thành một đạo kiếm phong, gào thét đi mạnh mẽ cắn nát những cánh hoa này.
Vẻ lạnh lùng cao ngạo trong mắt Hồng Điệp càng đậm, tay phải vung lên nhụy hoa tay ra. Tay trái nàng điểm trước người mấy cái, lập tức nhụy hoa bỗng nhiên tổ hợp với nhau hình thành một đạo phù văn. Nàng ấn xuống một cái, đạo phù văn này lập tức rít gào bay ra, trong lúc bay không ngừng biến lớn cuối cùng không ngờ lớn đến trăm trượng, giống như một ngọn núi lớn đè xuống Vương Lâm.
Vẻ lạnh lẽo lóe lên trong mắt Vương Lâm, hắn nâng tay phải chỉ lên trời, toàn bộ không trung xẹt lên một tiếng sét đánh “ầm”, một đạo Hoàng Tuyền thật dài mở ra, bóp nát phù văn. Trong Hoàng Tuyền tràn đầy mưa máu gió tanh dưới một chỉ của Vương Lâm, toàn bộ Hoàng Tuyền như một con rồng vàng rít gào đến, toàn thân lập tức cuốn quanh Hồng Điệp, kéo một cái liền muốn kéo cản người nàng vào trong Hoàng Tuyền.
- Đạo niệm! Không ngờ ngươi lại có đạo niệm!
Đôi mắt Hồng Điệp lóe sáng, bình thản nói.
Vương Lâm hừ lạnh, đạo hóa Hoàng Tuyền trong tiếng gào thét, bầu trời tối sầm lại, chỉ thấy trong Hoàng Tuyền không ngờ còn lóe lên từng luồng điện quang chuyển động, khiến cho uy lực của Hoàng Tuyền càng thêm mạnh.
Hồng Điệp trong lúc nguy cơ tay phải đặt tại mi tâm, lúc này đây ánh sáng vàng lóe ra, bao vây toàn thân. Khoảnh khắc ánh sáng vàng tiêu tan lộ ra một thân hình nhỏ gầy bên trong.
- Thúc thúc.
Hai chữ này ẩn chứa một lực lượng kỳ dị khiến cho Đạo hóa Hoàng Tuyền của Vương Lâm bỗng nhiên dừng lại.
- Chu Như.
Thân hình gầy nhỏ kia đúng là Chu Như. Nàng sợ hãi nhìn Vương Lâm, hai mắt mở to trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
- Thúc thúc, ta tìm được ngươi rồi, ngươi không nên quăng ta, được không?
Mắt Vương Lâm lộ ra vẻ thống khổ, quát:
- Đủ rồi, Liễu Mi!
Đạo hóa Hoàng Tuyền cuốn một cái, thân hình Chu Như lập tức bị cuốn vào Hoàng tuyền, ánh mắt Chu Như lộ ra vẻ sợ hãi và khó hiểu, rơi nước mắt khẽ nói:
- Thúc thúc, ngươi muốn giết Như nhi sao?
- Đây là giả…
Vương Lâm thở sâu, trong lòng quyết đoán, Hoàng Tuyền bóp lại giống như gió lốc nhảy vào trong cơ thể, mắt thấy có thể hoàn toàn dung nhập.
Ngay trong nháy mắt này, một thanh âm yếu ớt quanh quẩn.
- Thiết Sanh.
Thanh âm này giống như chuông lớn quanh quẩn trong cơ thể Vương Lâm, chỉ thấy trong Hoàng Tuyền kia, người mẹ xa cách hơn tám trăm năm mắt lộ vẻ hiền lành nhìn mình.
Con tim Vương Lâm chấn động.
Tay hắn rung động, đạo hóa Hoàng Tuyền sụp đổ, hóa thành hư vô tiêu tán hết.
- Đây cũng là giả.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra ánh đỏ.
- Giả sao… Vương Lâm. Dưới Vạn Huyễn Yêu Ma đạo của ta, trong giả có thực!
Thanh âm Liễu Mi hư vô mờ mịt từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Chu Như, Hồng Điệp ở trong hư vô biến ảo ra, cùng lúc đó cũng có cha của vương lâm xuất hiện dùng ánh mắt hòa ái nhìn Vương Lâm.
- Vương Lâm, còn nhớ rõ ta không…
Vương Trác từ trong hư vô đi ra, lúc này hắn không phải lão già tang thương mà đã khôi phục thành người thiếu niên hăng hái năm xưa.
- Đồ nhi,ngươi phải nhớ làm cho Luyện Hồn Tông có người kế thừa…
Thanh âm già nua của Độn Thiên theo thân hình hắn từ trong hư vô đi ra.
Ngay sau đó, từng thân hình, từng người Vương Lâm quen thuộc đều biến ảo ra yên lặng nhìn Vương Lâm. Ánh mắt bọn họ đều khác nhau, có phức tạp, có mất mát, có vui mừng, có âu lo, trong hư không ánh lam bỗng lóe lên hóa thành một người con gái. Người này đúng là Lý Mộ Uyển! Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm, ánh mắt hiện lên dịu dàng, hạ giọng nói:
- Vương Lâm, ta cũng là giả sao…
Nàng đứng ở bên cạnh mẹ của Vương Lâm, giống như hai mẹ con bình tĩnh nhìn Vương Lâm.
- Vạn Huyễn Thiên Ma đạo…
Vương Lâm nhìn từng bóng người quen thuộc trước mắt, trong mắt lộ ra vẻ thống khổ. Hắn nhắm hai mắt lại, hạ giọng nói:
- Vạn Huyễn Thiên ma đạo, như Thiên ma hóa thân nhập thể, gợi lên nguyên thần chi hỏa, đốt cháy thể xác và tinh thần… Liễu Mi, hai chúng ta rốt cuộc có thù hận sâu sắc thế nào mà ngươi phải nhọc lòng sưu tập quá khứ của ta…
Đám người quen thuộc bốn phía, trong nháy mắt này hóa thành từng đạo khói nhẹ giống như mờ ảo đồng loạt hướng về phía Vương Lâm, dung nhập vào cơ thể hắn.
Vương Lâm giương mắt lên, trong mắt đã hiện lên vẻ thanh minh. Tuy có thống khổ nhưng ánh mắt này như có thể nhìn thấu cả thế gian! Giống như năm đó hắn hiểu ra một đạo lý, cần phải bỏ thì hãy bỏ đi…
Hắn nâng tay phải lên, từ trong lòng bàn tay bay ra một đoàn sương mù. Đoàn sương mù này là do dung nhập từng đạo khói nhẹ mà thành. Nguyên thần của hắn ẩn chứa thượng cổ Lôi Long, có được lôi uy của thiên địa. Muốn lay động nguyên khí này, Vạn Huyễn Thiên Ma đạo chưa đủ khả năng.
Nhìn đoàn sương này, Vương Lâm trầm ngâm một lúc rồi bóp nát.
- Tu vi của ngươi tuy đã được cưỡng ép để nâng cao nhưng lĩnh ngộ ý cảnh lại không đủ! Phàm nhân có câu “nuông chiều quá thành hư”. Lời này phù hợp để nói về ngươi.
Nháy mắt khi nó bị bóp nát, một tiếng kêu đau đớn từ hư không truyền đến. Ngay sau đó, bóng dáng của Liễu Mi ở xa xa biến ảo mà ra. Sắc mặt của nàng tái nhợt, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, ánh mắt lộ ra hận ý, lạnh lẽo nói:
- Không hổ là Vương Lâm, quả có một trái tim tàn nhẫn.
- Tàn nhẫn không phải là Vương mỗ, mà là ngươi!
Trong mắt Vương Lâm không chút nào che dấu, lộ ra sát khí dày đặc.
- Ta một lòng hướng đạo, nhưng ngươi lại lấy tàn hồn với ý cảnh ô uế kia phá tấm thân xử nữ của ta. Ngươi giải thích như thế nào đây?!
Thanh âm của Liễu Mi bén nhọn, đối lập với vẻ bình thản trước đó. Hận ý trong mắt nàng càng đậm hơn.
Vương Lâm nhướn mày, đây là một phần ký ức hắn không muốn nhớ lại. Giờ phút này, trong mắt ẩn ẩn lãnh ý, bình đạm nói:
- Là do ngươi ra tay trước, hơn nữa tàn hồn ý cảnh kia cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi!
- Ngoài ý muốn…
Liễu Mi mỉm cười, tiếng cười này càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành sự độc ác đến vô cùng. Trước bất cứ kẻ nào, nàng đều có thể bảo trì Vạn Huyễn Thiên Ma đạo, nhưng duy chỉ có tên trước mặt này, nàng không thể duy trì tâm tính được.!
- Ngươi trả lời là ngoài ý muốn vậy ta cũng sẽ cho ngươi một việc ngoài ý muốn!
Vẻ hận ý trong mắt Liễu Mi hiện lên vẻ phức tạp, thống khổ. Nàng sờ lên túi trữ vật.
Vương Lâm nhướn mày. Phía sau hắn, Tiên vệ khôi lỗi bỗng nhiên biến ảo mà ra, tiến lên một bước, hướng về phía Liễu Mi.
Tay phải của Liễu Mi từ trên túi trữ vật nâng lên, túi trữ vật mở ra, một đạo sương đen từ bên trong lao ra. Cùng lúc đó, một cỗ oán khí ngập trời từ đó tán phát ra.
Oán khí này kinh thiên. Nháy mắt, toàn bộ không trung như tràn ngập vẻ u ám, trở nên đục ngầu. Bên trong cũng có một lốc xoáy thật lớn, chậm rãi chuyển động!
Oán khí này quá dày, tràn ngập phạm vi mười dặm, từng trận gào rít quỷ dị vang lên, như là quỷ cảnh vậy!
Một trận tiếng thét thê lương chói tai từ trong mà sương truyền ra. Hắc mang này tốc độ quá nhanh, dù là thần thức cũng không thể theo kịp nó được. Nó lao lên, không ngờ lướt qua Tiên vệ, xông thẳng về chỗ Vương Lâm.
Thần sắc của Vương Lâm như thường, nhìn chằm chằm hắc mang kia. Khoảnh khắc khi nó lao tới người, hai ngón tay Vương Lâm kết thành kiếm chỉ bỗng nhiên điểm ra. Đầu ngón tay mang theo một cỗ cuồng phong. Cơn cuồng phong này thổi qua, sương mù tản ra, lộ ra một đôi mắt màu đen.
Khoảnh khắc khi ánh mắt của Vương Lâm nhìn vào đôi mắt này, cả người hắn bỗng nhiên ngẩn ra một chút. Đó là một đôi mắt đục ngầu, bên trong không có chút thần thái nào mà chỉ có một cỗ oán diễm (1).
(1) oán diễm: sự oán hận cháy phừng phừng – ngọn lửa oán giận