[Dịch] Tiên Nghịch

Chương 356 : Ly khai




Nhưng nếu không có người đi vào, thì tìm kiếm là quá khó khăn, cho nên hắn mới không giết hai người này. Hắn cố ý lưu lại dấu ấn trong cơ thể hai người, làm cho bọn họ đi tìm Vương Lâm.

Bên trong hư vô, Vương Lâm khoanh chân ngồi ở trên Tinh La Bàn. Giờ phút này, hắn mở to hai mắt, ánh mắt chợt lóe, lẩm bẩm:

- Hoá ra là như thế!

Trong mắt lóe ra hàn quang, hắn đứng dậy điều khiển La Bàn bay lên không. Thần thức tản ra, tiến vào bên trong hư vô, tìm kiếm hai người.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Cả ngày nay, Vương Lâm đang điều khiển La Bàn, bay rất nhanh trong không gian. Bỗng nhiên thần sắc của hắn khẽ động. Hắn liền nhìn thấy ở phía trước, cách đó không xa, có hai người đang cũng đang bay.

Đúng là lão già áo xanh và nữ tử áo lụa trắng.

Đến giờ phút này, hai người này có chút chật vật, hơi thở suy yếu.

Hai người này nhìn thấy Vương Lâm, lập tức mặt lộ ra vẻ phức tạp. Nữ tử áo lụa trắng định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Sau đó nàng than nhẹ một tiếng, rồi không nói gì.

Vương Lâm lạnh lùng nhìn hai người, liếc mắt một cái, thân mình khẽ động, bay đến gần chỗ của hai người, tay phải vung lên. Lập tức hai giọt máu tươi từ mi tâm của cả hai bay ra, nằm gọn trong tay Vương Lâm.

- Tiền bối ... Ta... ... Nữ tử áo lụa trắng do dự một chút, hạ giọng nói.

Vương Lâm căn bản là không để ý tới hai người, lấy máu xong, tay phải nhất triệu, Tinh La Bàn lập tức nằm gọn trong tay, hắn cho vào trong túi trữ vật.

Đúng lúc này, Bổn Tôn khoanh chân ngồi ở bên ngoài hố sâu. Bỗng nhiên mở to hai mắt, trong mắt lộ ra một tia linh động, Hắn xuất ra một quyền vào hư không. Lập tức, một khe nứt không gian hình tròn xuất hiện.

Khe nứt này xuất hiện bên trong hư vô, ngay chỗ nơi Vương Lâm đang đứng. Nhìn trước mặt mình đột nhiên nứt ra, hắn không có gì kinh ngạc, nhanh chóng bước ra ngoài.

Từ đầu đến cuối, hắn và hai người kia không nói qua một lời.

Sau khi Vương Lâm bước qua khe nứt, tự nhiên khe nứt biến mất, để lại hai người bên trong hư vô.

Khi Vương Lâm ra đến hố sâu ở bên ngoài, cảm nhận được ánh sáng mặt trời chiếu lên người. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác còn sống sót khiến hắn thấy nhẹ nhõm.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua dưới hố sâu, thân thể khẽ động. Cả hắn và Bản Tôn lập tức biến mất.

Hôm ấy, Vương Lâm từ vùng đất Tiên Di, dừng lại ở ngoài rừng, mở bảo tháp ra, khoanh chân ngồi dưới tháp, nhắm hai mắt lại, Bản Tôn cùng ngồi như hắn.

Một ngày sau, cả hai cùng mở mắt.

Vương Lâm vỗ túi trữ vật, xuất ra một quả luân hồi phát ra ánh sáng chói mắt. Hắn trầm ngâm suy tính, mức độ yêu cầu của quả này hiển nhiên thích hợp với Bổn Tôn.

"Đáng tiếc chỉ có một!" Vương Lâm ném đi, Bản Tôn bắt gọn trong tay.

Bản Tôn bóp mạnh. Lập tức quả này vỡ vụn, bên trong chảy ra một chất lỏng sền sệt màu vàng. Chất lỏng không nhiều lắm, chỉ rất ít, nhưng sau khi chất lỏng đụng tới làn da của Bổn Tôn, lập tức trên da xuất hiện vết rạn, rồi cứ theo vết rạn mà chui vào. Trong nháy mắt đã lan tràn khắp nơi.

Lúc này, thân thể của Bổn Tôn như một tấm lưới bằng vàng. Toàn thân của hắn là vết rạn. Ban đầu thì cũng không có gì khác thường, nhưng đến lúc này, lại phát ra từng trận kim quang.

Dần dần, kim quang càng ngày càng sáng. Cuối cùng, theo vết rạn, nó dung nhập vào bên trong máu thịt, rồi mất dần trong cơ thể của Bổn Tôn.

Vẻ mặt của Bổn Tôn vẫn không thay đổi. Một lúc sau, trong mắt hắn xuất hiện chợt lóe một đạo kim quang. Tất cả kinh mạch của hắn bị biến mất, tốc độ hấp thu linh lực thiên địa gia tăng vô số lần.

Bây giờ Bổn Tôn mới chính thức được tính là bộ tộc Cổ Thần.

Về phần quả luân hồi, giờ phút này đã biến mất không còn.

Bản Tôn đứng lên, chân bước một bước, chìm vào dưới nền đất, biến mất không thấy.

Vương Lâm thở sâu, vỗ túi trữ vật, một đoạn luân hồi mộc bị hắn đem ra trước người.

Hắn cầm lấy một khối, bắt đầu chế tác tượng gỗ tuế nguyệt.

Thời gian cũng như tuế nguyệt (năm tháng), chậm rãi trôi qua.

Trong Chu gia thôn, Chu Như đã ba tuổi, nàng sinh ra đã có chút xinh đẹp, nhưng ba tuổi mà nàng chưa từng nói được.

Vì việc này, cha mẹ của nàng đã mời không ít thầy lang, thuốc cũng ăn uống không ít, nhưng cuối cùng vẫn thế.

Tính tình của Tiểu Chu cũng khác những đứa trẻ trong thôn. Nó không chơi đùa mà cứ ngồi trong sân nhà mình, nhìn lên không trung, ánh mắt lộ ra vẻ mê hoặc.

Cha của Chu Như là một người đàn ông trung niên, hai tay thô ráp, lúc này hắn cũng đang ngồi trong sân, thở dài. Vì con gái mà mấy năm nay, hắn mua không ít thuốc quý, tìm rất nhiều thầy lang. Đáng tiếc là đứa nhỏ vẫn không nói lời nào.

Chẳng lẽ là câm điếc sao? Phụ thân của Chu Như thầm than một tiếng.

Một ngày nọ, có một lão già, mặc áo bào của đạo sĩ, đi tới thôn Chu gia.Trong thôn, mấy vị trưởng bối ra nghênh đón, đồng thời cho gọi tới, tất cả trẻ con dưới sáu tuổi.

Không lâu sau, mười chín đứa trẻ được cha mẹ cùng đưa đến, đi vào chính giữa thôn.

Chu Như và cha mẹ cũng đã có mặt. Chu Như có đôi mắt to sắc sảo, nhìn xung quanh như mê hoặc. Nàng có chút sợ hãi, túm chặt áo của mẹ.

Mẹ của nàng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng vỗ về nàng. Sau đó, đến lượt nàng, thì một người đàn ông ngẩng đầu nhìn nàng, thấp giọng nói:

- Như nhi quá nhỏ, ta xem như hết.

Mẹ của Chu Như , lắc lắc đầu, nói:

- Thử xem đi, nếu thật sự được lựa chọn, đứa nhỏ này về sau sẽ phú quý.

Mẹ của Chu Nhi cắn môi dưới, không nói gì.

Lão già mặc đạo bào kia, bộ dạng kiêu căng, mơ hồ lộ ra một tia không kiên nhẫn, hắn đã đi rồi mấy thôn rồi, vẫn không tìm thấy được một người nào. Nếu môn phái không quy định, cứ sáu năm các đệ tử đều phải đi tìm cho được người có linh căn, hắn sẽ không xuống núi.

Ở Chu gia thôn, sáu năm trước hắn đã tới, mười hai năm trước cũng đã tới, đều chưa phát hiện được đứa nhỏ nào có linh căn.

Sáu năm trước ở Lưu gia thôn, phát hiện được đứa nhỏ có linh căn, lần này lại đi, không biết còn có thể gặp được một đứa như thế. Nếu tìm được như vậy, là có thể đến được ba khối trung phẩm linh thạch. Lão già thầm nhủ, liếc mắt qua đám trẻ, mày càng mặt nhăn nhó, trong mắt đầy vẻ thất vọng.

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng ở Chu Như, lập tức giật mình, hắn bước tới vài bước đến bên cạnh Chu Như, tay phải điểm tại trán nàng một chút, lập tức mặt hắn lộ vẻ mừng rỡ.

“Đứa này ... Trời sinh có được linh lực, bách mạch đều thông, tử quang thấu thể, tốt!” Lão già nhìn chằm chằm Chu Như, mắt hắn nhìn như thể không phải nhìn đứa trẻ, mà là nhìn một khối thượng phẩm linh thạch trong veo, lóng lánh!

Chỗ môn phái hắn tuy nhỏ, nhưng phụ thuộc vào Vân Thiên Tông để tồn tại, bên trong môn phái có một chút linh thạch. Chưởng môn tuy bình thường keo kiệt, nhưng vẫn thưởng rất lớn đối với người tìm được đệ tử có tư chất tuyệt hảo.

-Đứa bé này, ta muốn!

Lão già cười ha hả, nói với một số trưởng bối trong thôn.

Chu Như ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoảng, bắm chặt lấy góc áo của mẹ nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét.

Mẹ của Chu Như vẻ mặt không đành lòng, ôm lấy Chu Như, nhìn sang chồng mình với ánh mắt cầu xin.

Cha của Chu Như trầm mặc một chút, thấp giọng nói:

- Đạo trưởng, đứa nhỏ này bẩm sinh câm điếc…

- Câm điếc? Không có quan hệ gì!

Tay phải lão già bắn ra, thân hình của mẹ Chu Như bỗng run lên, lui về phía sau mấy bước. Lão ta ôm lấy Chu Như, cười nói:

- Tốt lắm! Ngươi đi với ta!

Chu Như lộ ra vẻ sợ hãi, thân mình run rẩy, nước mắt không ngừng chảy xuống. Cô bé chỉ mới là một đứa trẻ ba tuổi, trong lòng nó giờ phút này thấy cực kỳ sợ hãi.

Cha của Chu Như cắn răng một cái, đang định nói chuyện, bỗng nhiên lão già nhướn mày, quay đầu nhìn lại, lãnh đạm nói:

- Đứa nhỏ nhà ngươi có thể được ta nhìn trúng là phúc khí của các ngươi, đừng có ồn ào!

Lúc này, mấy lão nhân trong thôn cũng bước lên, khuyên giải cha mẹ của Chu Như.

Lão già kia hừ nhẹ một tiếng nói:

- Lão cũng không đoạt đứa nhỏ của các ngươi mà là mang đến cho nó một vận may cực lớn, ngày sau các ngươi còn có lúc gặp lại nó.

Nói xong, thân mình hắn chuyển động, hướng về cổng thôn đi ra.

Dưới sự kinh hoàng, Chu Như liền khóc thét lên, trong thanh âm tràn đầy vẻ hoảng sợ.

- Cha! Mẹ!

Một thanh âm non nớt đột nhiên từ trong miệng cô bé truyền ra. Lão già ngẩn ra, cười ha hả nói:

- Hoá ra không phải là câm điếc! Như thế càng tuyệt!

- Con!

Nước mắt của người phụ nữ chảy dài, muốn đuổi theo thì bị cha Chu Như ngăn lại. Hắn ngơ ngác nhìn theo hướng lão đạo biến mất, hạ giọng nói:

- Có thể được lựa chọn là phúc khí của con bé!

Lão già kia đi ra khỏi cổng thông, càng nhìn càng hưng phấn, lẩm bẩm:

- Một khối thượng phẩm linh thạch. Ha ha! Có khối thượng phẩm linh thạch này ta có thể trùng kích Trúc Cơ trung kỳ. Đứa nhỏ! Lão phu cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Sau này khi ngươi trưởng thành, lão phu sẽ thu ngươi làm đồ đệ là được!

Hắn đang định xuất ra phi kiếm, bay trở lại môn phái, đột nhiên Chu Như cắn vào cánh tay lão già một cái. Tuy nhiên một đứa trẻ ba tuổi thì có được mấy sức lực!

Nhưng lão già cũng nhướn mày, hừ nhẹ một tiếng nói:

- Nhóc con này, ngươi không muốn lòng tốt của ta sao!?

Nói xong, tay trái hắn vung ra, định tát Chu Như một cái để cho nó một ít giáo huấn, để trên đường đi nó khỏi khóc sụt sịt, coi như chính mình cướp đi một con búp bê mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.