[Dịch] Tiên Nghịch

Chương 1061 : Cổ Ma Chi Uy (1)




Biển lớn trên trời ầm vang chụp xuống, phảng phất như muốn hủy diệt hết thảy tồn tại trên thế gian này. Trong biển thiên không, Thiên Vận thần thông một chỉ phủ xuống. Cũng có Cổ yêu bối la song chưởng, hắn duỗi hai tay cho hư ảnh cổ yêu thoát ly khỏi thân thể, nhoáng một cái liền có hai mươi bốn tiểu kỳ biến ảo mà thành, vờn quan thân thể của hư ảnh cổ yêu.

Theo hư ảnh cổ yêu chỉ về phía trước, hai mươi ba thanh tiểu kỳ màu lục lập tức tản mát ra uy áp không thể tưởng tượng được. Bên trong lập tức biến ảo hình thành pho tượng Cổ Thần và Cổ Ma, thậm chí còn có một chút mãnh thú thời thượng cổ.

Di mạn thiên địa!

Lúc này đủ loại thần thông hiện lên, toàn bộ từ trên trời giáng xuống. Thẳng tới ma vụ bên ngoài cung điện mà tới, Hư Không Tử cũng hung hăng cắn răng một cái, tay phải xuất ra. Nhưng nhận thấy Vương Lâm đang tiến tới sau, cũng lập tức đình chỉ công kích.

Người áo đen ở bên cạnh, cũng không có ra tay, mà ánh mắt hiện ra một chút tham niệm, cung điện này mà mở ra, chính là tiên đế Thanh Sương đang trọng thương, mặc dù có Cổ Ma tồn tại, nhưng bọn họ đông người, lại không thiếu tu sĩ đại thần thông. Cho dù là Cổ Ma, sợ rằng cũng chỉ nuốt hận mà về thôi.

“Chỉ cần được ba giọt máu của Thanh Sương, nhiệm vụ của ta có thể hoàn thành, đến lúc đó đại nhân nhất định sẽ giúp ta tăng cao tu vi của mình!”

Ngay cả lão nhân cầm hồ lô, ánh mắt cũng chợt lóe, thu hồi thần thông, sau đó lùi lại mấy bước, ánh mắt lộ ra tham niệm. Hắn một đường tới đây đi theo sau Thiên Vận Tử, cũng không gặp quá nhiều nguy hiểm. Mục đích của hắn tới đây không phải là bí mật của bước tu luyện thứ ba mà là đạt được tiên thuật của Thanh Sương.

Theo Thiên Vận Tử, Cổ Yêu và Vương Nguy tam đại cường nhân với thần thông thuật ầm ầm buông xuống, toàn bộ mặt đất trong nháy mắt run rẩy lên, không ngờ xuất hiện vô số vết nứt nẻ, phảng phất như muốn sụp đổ tới nơi.

Lại theo Thiên Vân Tử một chỉ ra, lập tức ầm ầm, mặt đất hoàn toàn sụp đổ, thậm chỉ ngay cả động phủ tiên đế, cũng bắt đầu chấn động ầm ầm kịch liệt, vừa động tới tầng chín, gần nhu toàn bộ đều bị ảnh hưởng. Hơn nữa trong tiểu kỳ màu lục cổ quái xuất hiện ra rất nhiều hư ảnh, chấn động dĩ nhiên không chỉ có động phủ tiên đế mà là toàn bộ vùng đất Yêu Linh này!

Mặt đất sụp đổ, lập tức khiến cho bên trong tầng chín này gần như trở thành một đống hoang tàn. Trong khoảnh khắc ba đại thần thông giáng lâm, Cổ Ma khàn khàn rống giận lên điên cuồng. Màn sương màu đen bên ngoài cung điện quét ngang thiên địa, trực tiếp va chạm với ba cường giả này.

Ầm ầm!

Từng tiếng động vang trời lở đất chợt vang vọng. Vương Lâm và Lăng Thiên Hậu lập tức bay về phía trước, chưa tới gần đã cảm thấy được một lực lượng không thể tưởng tượng được tấn công tới.

Nhưng, ngay khi thần thông và màn sương đen va chạm vào nhau, thiên địa biên sắc, lập tức làm quấy nhiễu cảnh tượng phong vân trong đại điện tầng thứ tám kia, cuối cùng làm lửa của ngọn nến, lóe lên kịch liệt vài cái rồi chậm rãi dập tắt.

Trong khoảnh khắc ánh nến tắt đi, người đàn ông ngồi trên một chiếc ghế đặt trong đại điện giữa màn sương đen ở tầng chín, quang mang trên mi tâm lập tức tiêu tan đi, ma khí bốn phía chảy vào ầm ầm, chiếm cứ toàn bộ vị trí linh đài.

Trong nháy mắt, nam tử này mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt đục ngầu đã biến mất, thay vào đó là một ngọn lửa ma diễm đáng sợ không cách nào hình dung được. Cũng có tám tinh điểm cấp tốc xoay tròn trong đó. Hắn nở nụ cười âm trầm nơi khóe miệng, thân mình chậm rãi đứng lên khỏi ghế.

Hắn ngồi ở chỗ này, đã qua vô số vạn năm, thân thể hắn trong vô số vạn năm này gần như không di động một nửa điểm nào, nhưng lúc này, hắn động rồi!

Trong khoảnh khắc người đàn ông trung niên đứng lên, một cỗ tửu thiên ma khí ầm ầm mà tới đại điện nơi hắn ngồi. Từng trận thanh âm ca ca vang lên, vô số khe nứt xuất hiện, ầm một tiếng, toàn bộ tan vỡ, quét ngang ra bốn phía chung quanh.

Cung điện sụp đổ, ngay cả ma vụ bên ngoài cũng bị cuốn ngược lại trong nháy mắt, toàn bộ điên cuồng chui vào trong cơ thể người đàn ông trung niên kia, tạo thành một bộ áo giáp màu đen trên người hắn.

Trong sát na này, Vương Nguy bên ngoài cung điện, trơ mắt nhìn cung điện sụp đổ, nhìn bóng dáng mơ hồ xuất hiện trong đống đổ nát của cung điện, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ cùng thống khổ.

-Sư tôn!

Trong hai mắt Thiên Vận Tử, lộ ra một chút điên cuồng hiếm thấy, hắn chờ đợi ngày này đã thật lâu rồi!

Bên cạnh, Cổ Yêu Bối La lại nuốt một ngụm khí.

-Mới đoạt xá thành công, chưa ổn định, quyết không thể để hắn cũng cố được!

Trong khoảnh khắc nam tử này đứng lên, toàn bộ cấm chế tám tầng trước của động phủ Tiên Đế, trong thời gian ngắn điên cuồng phát ra quang mang. Dường như tất cả đều muốn sụp đổ tới nơi vậy.

Càng đáng sợ hơn chính là, ngay cả vùng đất Yêu Linh, khi nam tử này đứng lên cũng kinh thiên động địa. Nguyên bản yêu khí đã bị khu trừ đi ở đây, nơi này trở thành thiên cảnh tiên linh, nhưng trong nháy mắt ma khí vô tận lại tràn ra, ma khí này quét ngang thiên địa, chỉ trong chốc lát đã che lấp toàn bộ tiên linh thiên cảnh!

Tiên thú vừa mới khôi phục lại không lâu, trong phút chốc bị ma khí quét ngang, đợi khi ma khí đi ngang qua, chỉ còn là tuyệt đại mãnh thú hai mắt đỏ ngầu tràn đầy huyết quang.

Không chỉ có vùng đất Yêu Linh này, lúc này ngay cả trên không trung vô tận của Yêu Linh Chi Địa cũng tràn ngập hư ảnh ma ảo đang biến hóa trên không trung, ngửa mặt lên trời cười dài.

Tiếng cười này không có âm thanh, nhưng trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Liên Minh Tinh Vực. Đây là một loại hùng mạnh không thể tưởng tượng nổi. Liên Minh Tinh Vực bắc bộ đã trải qua chiến tranh nửa năm, thủy chung vẫn đang tiếp tục. Tu si hai bên vẫn luân phiên tiến công, nhưng chiến tranh vô tình cũng khiến cho người của hai bên đỏ mắt rồi.

Đại lượng tu sĩ La Thiên vọt tới La Thiên Tinh Vực, Tu Chân Liên Minh xuất động phần đông tu sĩ, toàn bộ Bắc Bộ Liên Minh Tinh Vực dường như có thể ngửi thấy được mùi máu tanh nồng đậm.

Cho dù là Viêm Lôi Tử lúc này cũng chém giết điên cuồng. Nhưng ngay khi hai bên đang trong giết chóc vô tận, tiếng cười không âm thanh tràn ngập qua. Viêm Lôi Tử trong phút chốc thân mình run lên, ngay cả trưởng lão liên minh đang giao chiến trong mắt cũng lộ ra hoảng sợ.

Không chỉ bọn họ, ngay cả các tu sĩ tầm thường chung quanh cả đám thân thể không hiểu sao run rẩy lên, đều mờ mịt không hiểu được nguyên nhân.

Càng ở xa xa, tổng bộ Liên Minh Tu Chân, năm đó tiên giới sụp đổ, một số ít tiên nhân còn may mắn thoát khỏi kiếp nạn như Vương Nguy Hồ Quyên, bọn họ hiện giờ là lực lượng trung kiên của Liên Minh Tu Chân, lúc này đang chuẩn bị rời đi, gia nhập vào chiến loạn trong bắc bộ liên minh.

Nhưng lập tức, tiếng cười vô âm xẹt qua tai bọn họ, cả đám tiên nhân ngày xưa thần sắc lập tức đại biến, ánh mắt vô cùng kinh hãi.

-Cái này, là hoán âm sao?

-Tiên đế Thanh Sương!!!

Ầm ĩ, ngay cả sâu bên trong tổng bộ Liên Minh Tu Chân, trong một tinh cầu lơ lửng phía trên lốc xoáy. Một người đàn ông trung niên ngồi trong một căn phòng bí mật, lúc này cũng mạnh mẽ mở hai mắt ra. Trong nháy mắt, khi hắn mở hai mất ra linh tỏa bên trên nóc phòng bí mật không ngờ ầm ầm một tiếng sụp đổ.

-Tiên Đế!!

Đồng thời, trong Côn Hư Chi Cảnh, lão nhân trước kia đã phát hiện ra Vương Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dường như có thể nhìn thấu vô số, nhìn về phía Yêu Linh chi địa. Thần sắc của hắn không có quá ngưng trọng, Côn Hư Thánh Nữ Mộc Băng Mi thần sắc cực kỳ lạnh lùng ở bên cạnh hắn cũng hơi ngẩn ra.

-Hắn tỉnh rồi, không đúng, không phải hắn!

Lão nhân này thần sắc nổi lên biến hóa, rồi lại nhẹ nhàng thở ra, nhưng dường như có chút mất mát.

Lúc này, trong Chu Tước tông của Tứ Thánh tông, Hỏa Hải Tinh Vực một nơi coi như là cấm địa với Tu Chân Liên Minh. Trong một nơi sâu nhất tinh vực, cũng chính là căn nguyên của biển lửa (hỏa hải), nơi này có một tảng đá to lớn chừng mười trượng. Tảng đá này không có bộ dạng theo quy tắc gì, màu sắc cũng không phải đỏ thẫm mà là tuyết trắng.

Nhưng trên tảng đá này cực nóng, nồng đậm không thể tưởng tượng nổi, cho dù là Vương Lâm tiếp cận gần trăm trượng thân thể cũng sẽ bị hòa tan ngay lập tức, ngay cả Chu Tước cũng sẽ tử vong trong nháy mắt.

Ngũ tinh cổ thần, trong phạm vi trăm trượng cũng không được.

Hòn đá nhìn như tầm thường này, chính là căn nguyên của hỏa hải tinh vực, cũng vì tồn tại của nó mới khiến cho nơi này phảng phất như ánh trăng vĩnh cửu vậy, không ngừng bốc cháy.

Vậy mà, trên hòn đá này, có một lão giả ngồi khoanh chân. Bộ dạng của lão giả này quá mức tang thương, làn da nứt nẻ, tử khí nồng đậm, từ xa nhìn lại, cũng không giống một người mà giống một đống huyết nhục.

Nhưng không có người nào dám coi thường lão giả này. Hắn chính là thánh hoàng trong Chu Tước thánh tông của Tứ Thánh Tông. Mặc dù là năm đó cũng danh chấn tinh không. Nếu không bị nguyên nhân đặc thù, không có tiến vào tiên giới, nếu không ở trong tiên giới, hắn cũng không thấp kém được!

Lão giả này mở hai mắt, nhìn về phương xa, thần sắc lộ ra một chút kinh ngạc…

-Chẳng lẽ, Chu Tước thánh tông của ta thật sự không thể quật khởi.

Đồng thời, trên một tu chân tinh cầu lục cấp không được tu sĩ coi trọng, tinh cầu này tên là Chu Tước Tinh!

Trong Chu Tước Tinh này, nơi mà vụ khí hóa thành biển năm đó, nơi ở của Cổ Thần, trong biển máu Cổ Thần Chi Địa, một nam tử tóc hồng, chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một chút khinh miệt.

-Bát tinh Cổ Ma! Chỉ là rác rưởi mà thôi! Thêm một trăm năm nữa, Thác Sâm ta có thể đi ra khỏi nơi này. Tới lúc đó thiên hạ chỉ có thể xuất hiện dưới chân ta!

Theo thanh âm của Thác Sâm, biển máu này ầm ầm chuyển động, nhất tề cuồn cuộn nổi lên, hình thành những cơn sóng máu cao tới trời! Trong Chu Tước Tinh này, nơi Cổ Thần Chi Địa, là không gian năm đó Đồ Ti đơn độc mở ra, thân thể hắn, chính là đặt trong không gian này.

Không thể hình dung thân thể này khổng lồ thế nào, mặc dù là trước mặt một tu chân tinh cũng chỉ giống như một món đồ chơi của hài đồng, nắm tay khổng lồ vô cùng, cùng với uy áp long trời nở đất, không ngừng tràn ngập trong không gian hư vô này.

Nhưng lúc này, theo biển máu cao tới trời, theo lời của Thác Sâm, ngón tay chỏ bàn tay phải Cổ Thần khổng lồ này bỗng nhiên giật giật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.