[Dịch]Tiên Mộng

Chương 10 : lại {Ẩn nhiệm vụ}




Nam nhân cúi thấp đầu, tóc dài hỗn độn che lấp hơn phân nửa khuôn mặt hắn, phần mặt không bị tóc che khuất dơ bẩn không chịu nổi, làm cho người ta không thể thấy rõ ràng hắn tướng mạo.

"Cung Sĩ Khai? Hồ thái hậu?" Tầm Tử nghẹn họng nhìn trân trối, "Sẽ không còn có Đàm Hiến đi?"

"Chẳng những có Đàm Hiến, còn có rất nhiều anh tuấn mỹ mạo nam tử cùng đến."

Tầm Tử á khẩu không trả lời được, trong lòng thầm mắng nhân viên thiết kế 《 Miểu Mang Tiên Tung 》, phi , đây là cái nhiệm vụ quỷ gì? Chẳng lẽ nàng phải trở thành kỵ sĩ đả bại Ác Long, cứu vớt quần chúng mỹ nhân ( chú ý, giới tính mỹ nhân là nam) ?

"Các ngươi tới cứu người đi?" Nam nhân ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Tầm Tử.

Tầm Tử phát hiện, nam nhân cả người bẩn thỉu này có một đôi mắt phi thường xinh đẹp, mắt sáng trong veo, nhìn rực sáng cả gian phòng.

"Phải lại như thế nào? Không phải lại như thế nào?" Tầm Tử không đáp hỏi lại.

"Đúng là vậy thì, ta có thể giúp các ngươi; nếu như không phải, ta nghĩ ủy thác các ngươi giúp ta."

"Chúng ta có thể giúp ngươi làm cái gì?"

"Giúp ta giết Hồ thái hậu, cùng Sĩ Khai cùng Đàm Hiến, cùng với đám thủ hạ của Đàm Hiến." Nam nhân trảm đinh triệt thiết nói.

"Ngươi đang nói giỡn sao? Ta mới cấp bao nhiêu? Có thể giết được người có sức chiến đấu ít nhất là hơn gấp ba lần ta?" Tầm Tử cười lạnh.

"Ta cũng không phải là nói giỡn nói. Ta biết dị nhân các ngươi có một chút năng lực đặc biệt, hơn nữa có thể chết đi sống lại, cho nên, nhất định có biện pháp giết Hồ thái hậu đám người kia. Huống chi, ta còn có thể theo giữ hiệp trợ ngươi." Nam nhân ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Tầm Tử.

"Đinh, gây ra {Ẩn nhiệm vụ} 'Tiêu diệt ‘căn nguyên', nhận hay không?"

Tầm Tử sửng sốt, lại một cái {Ẩn nhiệm vụ}? Không phải nói 《 Miểu Mang Tiên Tung 》không có bao nhiêu {Ẩn nhiệm vụ} sao? Ít nhất dạo trên diễn đàn thì, rất nhiều người chơi đều phản ánh vấn đề này.

"Nhận." {Ẩn nhiệm vụ} tìm tới cửa , kẻ không tiếp nhận là đứa ngốc, "Trước đem chúng ta thả ra đi."

Nam nhân khóe miệng giơ lên, lộ ra một nụ cười cao hứng, đứng lên cửa nhà tù, dùng hành động tỏ thành ý cùng Tầm Tử hợp tác.

"Xin hỏi, ngươi có hay không nhìn thấy qua một người tên là Cam Trữ?" Liễu nương ở Tầm Tử cùng nam nhân nói chuyện với nhau liền thức tỉnh , sau khi nghe được hai người đạt thành hiệp nghị, vội vàng mở miệng hỏi tin tức trượng phu.

Nam nhân nghĩ nghĩ, "Cam Trữ? Có điểm ấn tượng. Hắn là một năm trước bị bắt đến hoa đào sơn trang, tuy rằng bề ngoài nhìn văn nhược, nhưng rất cốt khí, không chịu khuất phục Hồ thái hậu, cuối cùng bị Sĩ Khai đuổi đến ngoại viện hoa đào sơn trang đi."

Hoa đào sơn trang? Tên này, thật đúng là đủ trực tiếp, đủ diễn tả! Tầm Tử bất giác bĩu môi.

Rốt cục nghe được tin tức xác thực về trượng phu, Liễu nương không khỏi hỉ cực mà khóc, "Hoàn hảo hắn không có việc gì."

"Không có việc gì? Sự tình lớn a!" Nam nhân dùng ánh mắt đồng tình nhìn Liễu nương, "Các ngươi phía trước cũng nhìn đến hoa đào này đi? Hoa đào này tên là 'Cung Xuân dung', nhìn xinh đẹp, trên thực tế vô cùng độc, chỉ cần có người dính một chút chất lỏng, không đến một khắc sẽ hóa cốt tiêu hình; mà ngửi một chút mùi của nó, cũng sẽ lập tức lâm vào hôn mê ba ngày ba đêm, tựa như ba người các ngươi. Hồ thái hậu dùng nó làm phòng thủ môn hộ hoa đào sơn trang."

"Ba ngày ba đêm? Chúng ta có hôn mê lâu như vậy sao?" Tầm Tử hồ nghi hỏi, thời gian trong trò chơi cùng thời gian thực tỉ lệ là 12: 1, cũng chính là trong hiện thực hai giờ là trong trò chơi một ngày, theo nàng rời khỏi trò chơi đến lại về lại trò chơi tổng cộng dùng không đến ba giờ, ở trong trò chơi bất quá một ngày thời gian hoặc nhiều một chút thôi, làm sao tới ba ngày ba đêm?

Nhìn ra Tầm Tử hoài nghi, nam nhân tức giận trả lời, "Các ngươi hôn mê một ngày, ít nhiều ta có giải dược; nếu không, các ngươi còn không biết muốn hôn mê tới khi nào. Đến lúc đó, vị kia đồng bạn của các ngươi đã có thể hủy ở dưới ma trảo của Hồ thái hậu."

Ách! Tầm Tử nghĩ tới hình ảnh Thanh Phong Lãng Nguyệt bị một yêu phụ Bá Vương ngạnh thượng cung, không khỏi sợ run cả người, hắc tuyến che kín trán.

"Vị công tử này, ngươi còn không có nói ta tướng công làm sao vậy." Liễu nương lo lắng nhắc nhở nói, nghe được "Cung Xuân dung" độc tính, nàng nội tâm rung động không thôi, thập phần lo lắng tình cảnh của Cam Trữ.

Nam nhân mang theo khẩu khí thương hại nói, " Điều kiện bồi dưỡng 'Cung Xuân dung' thập phần hà khắc, trong đó quan trọng nhất là dùng máu người nuôi nấng. Người bị phân phối đến ngoại viện gieo trồng 'Cung Xuân dung', cách ba ngày là phải lấy máu một lần tưới cho hoa đào, cho nên khí huyết giảm mạnh, sống không quá ba năm."

Liễu nương nghe vậy quá sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại bỗng chốc không chút huyết sắc, nàng hốt hoảng ôm cánh tay trái của Tầm Tử, "Tìm Tử cô nương, van cầu ngươi, nhanh cứu tướng công của ta." Vừa nói, nước mắt một bên không khống chế được mà rơi xuống.

"Yên tâm, ta nhất định sẽ đem tướng công ngươi cứu ra." Tầm Tử an ủi Liễu nương, trong mắt lóe ra kiên định, nhìn chăm chú vào Liễu nương, giờ phút này, nàng giống như lại thấy được ở "Tĩnh Hư ảo cảnh" tìm kiếm Kháng Triển Hoành, Nguyên Tuyết Hạm.

Tầm Tử vỗ vỗ tay Liễu nương, "Bất quá chúng ta trước muốn tìm một địa phương an toàn an trí ngươi, như vậy, ta mới có thể yên tâm mà đối phó Hồ thái hậu, sau đó cứu tướng công ngươi về nhà."

"Đến chỗ ta ở đi thôi, nơi đó hẳn là thực an toàn." Nam nhân đem Tầm Tử cùng Liễu nương đến trước một gian phòng nhỏ rách nát, đối Liễu nương nói, "Nơi này là sài phòng của hoa đào sơn trang, bình thường không có người đến, ngươi trốn ở bên trong sẽ an toàn."

Tầm Tử buông ra tay Liễu nương, "Vào đi thôi, chờ chúng ta cứu Cam Trữ xong sẽ trở lại tiếp ngươi."

"Nhất định phải trở về nha!" Liễu nương lo lắng, cẩn thận dặn dò Tầm Tử.

Tầm Tử gật gật đầu, nhìn Liễu nương đi vào sài phòng, đối nam nhân nói, "Đi thôi."

"Đúng rồi, ta còn không biết ngươi tên là gì?" Tầm Tử nhớ tới đã nửa ngày, nàng thế nhưng ngay cả nam nhân này là ai còn không biết, "Ta gọi là Tầm Tử."

"Cao Sâm, núi cao Cao, rừng rậm Sâm." Nam nhân hồi đáp.

"Cao Sâm?" Tầm Tử dưới chân một chút, "Hồ thái hậu là gì của ngươi?"

Cao Sâm khuôn mặt bình tĩnh trả lời, "Về mặt huyết thống, nàng là tổ mẫu ta, cha ta là Sở Hoàng đế Cao Nghiễm."

Tầm Tử lảo đảo, hơi kém ngã quỵ. SHIT, người thiết kế Thiên nhất khoa học kỹ thuật thực hâm mộ Bắc Tề hoàng thất?

Lang nha Vương Cao Nghiễm? Cao Nghiễm mồ côi từ trong bụng mẹ sinh ra mấy tháng sau không phải đều bị giam cầm mà chết sao? Sau lại vẫn làm cho Bình Dương Vương Cao Yêm xưng vương là Cao Thế Tuấn vì hắn truyền thừa hương khói. Xem ra, này Cao Sâm là người mà người thiết kế thêm vào.

"Ngươi làm cho người ngoài đến đối phó tổ mẫu của ngươi?"

"Không thể sao?" Cao Sâm lấy hỏi làm đáp.

"Ngươi không niệm một chút thân tình?" Tầm Tử gắt gao nhìn chằm chằm Cao

Sâm, không buông tha bất kể một tia biến hóa trong mắt cùng trên mặt hắn.

Cao Sâm lộ ra một chút cười khổ, "Sinh ra ở như vậy một gia tộc đã bị suy đồi, còn có cái gì thân tình? Nếu như ta không giết nàng, sớm hay muộn cũng sẽ chết ở trong tay nàng cùng nhóm nhân tình của nàng..."

"Giúp ta giết bọn họ, ta có thể nhận ngươi làm chủ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.