[Dịch] Tiên Ma Biến

Quyển 9 - Người về-Chương 46 : Bạch Phú Mỹ




~~o0 0o~~

- Trừ Hạ phó viện trưởng ra, còn có ai biết?

Trên một sườn núi đen nhánh không có ánh sáng, An Khả Y nhìn về một đống lửa ở sườn núi đằng xa, hỏi Lâm Tịch bên cạnh.

Công Tôn Tuyền đã chết.

Bởi vì muốn phối hợp với đội ngũ tiến vào phía tây, nên thời gian của bọn họ thật sự không có nhiều. Theo ý của Lâm Tịch, nàng sắp xếp đội ngũ nghỉ ngơi tại một nơi cách không xa thành Hầu Tước khoảng một ngày, sau đấy toàn bộ lập tức dùng khoái mã lên đường, nhằm bù lại quãng thời gian đã mất ở thành Hầu Tước.

Hiện giờ những người trong đội ngũ đang nằm cạnh đống lửa sườn núi bên kia đã mệt mỏi vô cùng, nếu như bây giờ gặp phải tập kích hoặc có biến cố đột nhiên phát sinh, chắc chắn bọn họ sẽ bị bất lợi.

Nhưng An Khả Y và Lâm Tịch lại rời khỏi đội ngũ, nói chuyện riêng với nhau. An Khả Y không hỏi Lâm Tịch muốn lựa chọn cách nào để tiến vào phía tây, thậm chí không khỏi Lâm Tịch trước kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ lặng lẽ không đầu không đuôi trực tiếp hỏi như vậy.

Trong bóng tối, Lâm Tịch nhìn An Khả Y, nhẹ giọng hỏi:

- Lão sư...ngài đang nói cái gì?

An Khả Y hơi do dự, nhưng vẫn rất đơn giản nói:

- Thiên phú Tương Thần.

- Không biết.

Lâm Tịch không cảm thấy ngoài ý muốn, lắc đầu nói:

- Lão sư, trong học viện có bao nhiêu người biết đến bốn chữ "Thiên phú Tương Thần".

An Khả Y suy nghĩ một hồi, nói:

- Không nhiều lắm, hẳn chỉ có mười mấy người.

- Trừ bốn người bọn họ ra, hẳn không có người nào phát hiện ta có những điều rất khác với người bình thường.

Lâm Tịch gật đầu, nhìn An Khả Y nói:

- Bởi vì những người khác không thể nào thân cận với đệ tử như bọn họ và ngài, không biết đệ tử là người như thế nào. Tựa như những người còn lại trong đội ngũ này, bọn họ chắc chắn cho rằng việc tìm được Công Tôn Tuyền là nhờ học viện đã âm thầm giúp đỡ.

- Sau khi trận chiến ở hồ Trụy Tinh kết thúc, có không ít người cảm thấy khả năng phán đoán và cảm giác của Trương viện trưởng khác với người bình thường, đạt đến mức không thể tin nổi.

An Khả Y quay đầu nhìn Lâm Tịch, nàng đột nhiên phát hiện rằng hiện giờ mình đang hoảng hốt mà không biết vì sao...Nàng rất thân cận với Lâm Tịch, có thể nghe thấy tiếng thở của Lâm Tịch. Trước kia nàng chưa từng cảm thấy người đệ tử này khác thường, cho dù là khi Lâm Tịch làm trợ thủ cho nàng trong phòng thuốc, thậm chí là hai người ở rất gần nhau, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy có gì đó không ổn. Bởi vì trong ý thức của nàng, hắn là đệ tử của nàng, là một đứa bé, mà nàng là sư trưởng của hắn. Nhưng hiện giờ, trong mắt nàng Lâm Tịch không còn là người đệ tử ngây ngô nữa, nhất là sau khi khẳng định hắn có thiên phú Tương Thần, Lâm Tịch càng đặc biệt hơn đối với nàng. Đến bây giờ, nàng mới chợt nhận ra Lâm Tịch đứng cạnh nàng đã cao hơn nàng nửa cái đầu. Nếu như có người ở đây nhìn thấy, nhất định họ sẽ cảm thấy việc nàng và Lâm Tịch cùng sánh vai đứng như vậy là rất không bình thường.

Chính cảm giác như vậy khiến cho tốc độ nói chuyện của nàng chậm hơn lúc bình thường một chút:

- Nhưng Trương viện trưởng khi đấy khác với ngươi bây giờ...Thời đại của Trương viện trưởng, cường giả thiên hạ đã bị ngài đánh phục, tất cả đều sợ hãi ngài. Hơn nữa, mấy người Hạ phó viện trưởng cũng rất mạnh...khi đấy học viện Thanh Loan mạnh đến mức có thể áp đảo bất kỳ thánh địa tu hành nào. Hiện giờ không biết Trương viện trưởng đi đâu, rất nhiều tiền bối trong học viện đã chết, có rất nhiều thánh địa tu hành khác quật khởi sánh vai cùng chúng ta....Chắc chắn mấy người Hạ phó viện trưởng đang chờ ngươi có thể đánh phục toàn bộ thiên hạ này một lần nữa. Nhưng trước khi ngươi có thể đánh phục toàn thiên hạ, nếu như ngươi làm cho người ta phát hiện ngươi có thiên phú như vậy, chắc chắn sẽ có người làm kẻ địch của ngươi, tìm mọi cách để giết chết ngươi.

- Đánh phục...từ này thật khí phách.

Lâm Tịch gượng cười, nhìn An Khả Y nói:

- Lão sư, đệ tử lại không có hùng tâm tráng trí như vậy.

- Ngươi có thể lựa chọn con đường đi của riêng mình, không có ai có thể bắt buộc ngươi.

An Khả Y cúi đầu, nhìn mũi giày của mình, lẳng lặng nói:

- Nếu như Hạ phó viện trưởng biết thiên phú của ngươi, mà ngươi lại đang ở đây, học viện tự nhiên sẽ giúp ngươi gạt những người khác.

- Đệ tử hiểu.

Lâm Tịch lại gượng cười, nghĩ thầm sợ rằng so với bất kỳ ai trên thế gian này, chính mình mới là người hiểu rõ nhất tuyệt đối không thể tiết lộ bí mật này ra.

- Thiên phú Tương Thần...rốt cuộc là thiên phú như thế nào?

Sau một hồi trầm mặc, An Khả Y ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, nhẹ giọng hỏi:

- Rốt cuộc là cảm giác như thế nào? Trực giác cảm thấy nguy hiểm sao?

Lâm Tịch do dự một hồi, nhẹ giọng nói:

- Lão sư, ngài có thể hiểu là dự cảm được nguy hiểm sắp xảy ra.

- Thật là một thiên phú kỳ lạ.

An Khả Y cúi đầu lẩm bẩm, không biết tại sao nàng lại đột nhiên đồng tình với Lâm Tịch.

Bởi vì nàng hiểu rằng ở trên thế gian này, đối với một người tu hành mạnh mẽ, nếu như hắn ta để ý đến một vật hay người nào đấy, sợ rằng sẽ có lúc hắn ta không biết lựa chọn con đường đi của mình như thế nào.

Bởi vì cảm thấy Lâm Tịch hồn nhiên, bởi vì cảm thấy sự hồn nhiên của Lâm Tịch vẫn còn hơi trẻ con, nên trong mắt của nàng, Lâm Tịch càng gần gũi hơn thì nàng càng cảm thấy an lòng, ấm áp tựa như mình là tỷ tỷ của hắn.

- Cho ngươi.

Nàng đưa cho Lâm Tịch một vật.

- Lão sư, đây là gì?

Lâm Tịch kinh ngạc nhìn, An Khả Y đang đưa cho mình một hộp kim loại màu đen vô cùng bền chắc.

An Khả Y lập tức dùng giọng nói nhất quán như đang đi học để trả lời Lâm Tịch:

- Chai sứ màu vàng bên trong là độc "Lưu sa" của Công Tôn Tuyền, bình ngọc màu trắng có ba viên giải dược.

Lâm Tịch ngẩn người, lập tức hỏi lại:

- Lão sư, ngài đưa độc "Lưu sa" để đệ tử phòng thân sao?

- Công Tôn Tuyền đã chết, trên thế gian này không có ai có thể chế ra độc "Lưu sa". Không có độc "Lưu sa", sẽ không có ai có thể chế được giải dược như ta. Cho nên, có thể nói độc "Lưu sa" này chính là tuyệt độc trên thế gian.

An Khả Y gật đầu:

- Tuy nói độc "Lưu sa" lưu lại rất lâu, nhưng khả năng bám dính lại không cao. Nếu như ngươi bôi lên mũi tên mình, khi tên bay trong gió sẽ bị không khí ma sát, cộng thêm hồn lực đối phương có khả năng tự động phòng ngự, sợ rằng độc tính sẽ giảm đi rất nhiều. Cho nên, cách dùng tốt nhất vẫn chính là âm thầm hạ độc...trực tiếp đổ vào người đối phương, hoặc là trộn vào thức ăn và nước uống của đối phương. Trừ khi là người đã từng tiếp xúc với độc "Lưu sa" như ta, nếu không, một khi độc "Lưu sa" bỏ vào thức ăn và nước uống sẽ lập tức ngả sang cùng màu, người khác không thể nhận ra.

...

...

Bởi vì "Lưu sa" là tuyệt độc nếu như không có giải dược, ngay cả An Khả Y cũng không thể cứu chữa kịp thời, nên thời gian giảng giải những điều cần chú ý trong lúc sử dụng cho Lâm Tịch nghe dài hơn lúc bình thường rất nhiều, thành ra thời gian nói chuyện của hai người cũng kéo dài hơn dự tính.

Sau khi trở lại nơi cắm trại, mặc dù đã rất mệt mỏi nhưng Lâm Tịch cũng không nghỉ ngơi ngay, mà áy náy đi tới cạnh Cao Á Nam, nhẹ giọng nói bên tai:

- Mỹ nữ...nếu như có thể nể tình một chút, hay là ra chỗ khác nói chuyện được không?

Hắn hiểu rằng Cao Á Nam sẽ có vài vấn đề muốn hỏi riêng hắn, nhưng bởi vì quan hệ giữa hắn và Cao Á Nam khác với những người khác, nên hắn phải là là người chủ động đề nghị.

Bởi vì cách gọi "mỹ nữ" hơi lộ vẻ trêu chọc, nên Cao Á Nam lập tức hung dữ trợn mắt nhìn Lâm Tịch một cái. Nàng không nói lời nào, lặng lẽ đứng lên, đi thẳng tới sườn núi Lâm Tịch và An Khả Y vừa nói chuyện xong.

Lâm Tịch đi theo sau Cao Á Nam. Hắn thấy mái tóc thắt đuôi ngựa của Cao Á Nam bị gió nhẹ thổi bay lên, làm lộ cái cổ nhỏ trắng nõn, chỉ nhìn thấy như thế thôi con tim của hắn đã phải rung động, cảm thấy thật ngọt ngào.

- Thật xin lỗi.

Hắn bước nhanh lên hai bước, chân thành nói lời xin lỗi bên tai Cao Á Nam.

- Ngươi không cần nói xin lỗi với ta.

Cao Á Nam tiếp tục đi về phía trước, lắc đầu nói.

- Ta không phải cố ý gạt ngươi...chỉ là có vài điều rất khó giải thích.

Lâm Tịch cho rằng Cao Á Nam đang cố ý trách hờn mình, nên hắn rất buồn rầu nói như vậy. Hắn nghĩ rằng nếu như mình nói mấy danh từ như TV, xe lửa ra cho nàng ta nghe, sợ rằng lúc đó càng khó giải thích hơn, càng làm cho Cao Á Nam cảm thấy hoang đường hơn. Có lẽ nếu như có người như hắn và Trương viện trưởng, họ sẽ tin rằng có một thế giới cổ xưa như thế, bởi vì dù sao trước khi thế giới kia của hắn trở nên hiện đại, nó cũng đã từng trải qua thời kỳ dùng vũ khí lạnh. Nhưng người ở thế giới này lại không có chút hiểu biết gì về thế giới của hắn, sao có thể giải thích cho họ hiểu được chuyện máy hơi nước khiến cho nền công nghiệp được thay đổi như thế nào?

- Ta hiểu...đồng học Tương Thần.

Nhưng điều khiến hắn đột nhiên ngẩn người, mở to hai mắt chính là hắn nghe thấy Cao Á Nam nhẹ giọng nói như vậy.

- Ngươi...

Lâm Tịch ngây người, không thể tin được nhìn Cao Á Nam.

Càng làm cho hắn cảm thấy khó hiểu hơn chính là đôi gò má của Cao Á Nam lại đột nhiên ửng đỏ.

Hắn ngây người.

Cao Á Nam đối mặt với, lấy hết dũng khí, chân thành nói:

- Thật ra ta cũng nên nói lời xin lỗi với ngươi, bởi vì khi còn ở học viện Thanh Loan, ta cũng từng nói ta có bí mật của riêng ta...họ của ta vốn là họ Chu, họ Cao là thuộc về mẫu thân.

- Họ Chu?

Lâm Tịch cảm thấy lo lắng, đồng thời kịp hiểu ra. So với một tên nhà quê tiến vào học viện Thanh Loan nhờ vào thư tiến cử của người khác như hắn, nhất định Cao Á Nam biết nhiều điều hơn, nhất là khi nàng nói hai chữ "Tương Thần". Hắn trước tiên nghĩ đến tên Đại Kim Chước Chu Dụng Hiền mình đã từng gặp mặt, lập tức thất kinh:

- Ngươi là Công ti Chu gia...

Cao Á Nam lắc đầu:

- Không phải là Chu gia đó...

- Không phải là Chu gia đó?

Lâm Tịch cau mày, nhưng lập tức mở to mắt, không thể tin được mà nói:

- Chu...Chu thủ ...phụ...

Cao Á Nam gật đầu, nói:

- Đúng vậy, ông ta là phụ thân ta...

Lâm Tịch nghẹn giọng một hồi lâu mới thở ra một hơi, nói:

- Nhạc phụ đại nhân tương lai của ta lại là thủ phụ Vân Tần? Dưới một người mà trên vạn người sao?

Hắn nhìn dung nhan hoàn mỹ của Cao Á Nam, bất giác cười thầm:

- Một tên Thổ Bao trấn Lộc Lâm lại trở thành Bạch Phú Mỹ lớn nhất Vân Tần?

Sau khi nói ra bí mật của mình, Cao Á Nam thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Bây giờ lại ở chung một chỗ với Lâm Tịch, nàng bất giác cảm thấy ngọt ngào không diễn tả được, nên khi nghe hắn nói thế, nàng tò mò hỏi:

- Bạch Phú Mỹ là gì?

- Vừa trắng...vừa giàu có, vừa đẹp trai...

- Lâm Tịch, tại sao ngươi luôn nói năng lỗ mãng như vậy?

- Ta đang nói sự thật mà.

Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy trong đầu có rất nhiều vấn đề, khiến hắn phải đau đầu. Nhưng hắn lại không suy nghĩ nhiều, mà trước tiên nắm lấy tay Cao Á Nam, nhẹ giọng nói:

- Không được đánh ta đâu.

~~o0 0o~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.