[Dịch] Tiên Ma Biến

Quyển 13 - Hiệp Chi Đại Giả-Chương 30 : Thành ở trong tay




~~o0 0o~~

Luồng ánh sáng màu vàng đấy rơi xuống trong thành. Được mây đen tối tăm và mưa bụi che giấu, mặc dù người ngoài thành có thể thấy được có ánh sáng vàng mơ hồ vừa xuất hiện, nhưng không thể thấy rõ ánh sáng vàng đó là gì, càng không thể biết trong ánh sáng vàng đó gồm những ai.

Nhưng khi Thần mộc phi hạc càng ngày càng gần mặt đất hơn, có nhiều người Vân Tần trong thành hơn biết được người vừa đến là ai...Dưới quân lệnh nghiêm ngặt cũng như sự khuyên bảo chân thành nhất của các tướng lãnh, giáo quan, những người này đều cố hết sức giữ im lặng, không cho quân đội Đại Mãng biết. Bọn họ giữ im lặng tuyệt đối, không lớn tiếng hô quát, nhưng bởi vì quá kích động nên còn nhiều người đang run rẩy.

Khương Tiếu Y còn đang chỉ huy các đội quân di chuyển qua ngõ phố.

Hắn biết thời điểm tiến công của quân đội Đại Mãng đã rất gần, chỉ cần có một mệnh lệnh được ban ra, quyết chiến sẽ diễn ra bất cứ lúc nào. Vì bảo đảm tinh thần và thể lực của mình, nên hắn lấy ra một cái khăn khô lau đi bụi bặm và mồ hôi trên mặt mình. Sau đấy, hắn cũng nhìn thấy Thần mộc phi hạc từ trên đáp xuống.

- Đã lâu không gặp.

Giống như Tần Tích Nguyệt, hắn cảm giác được Lâm Tịch đã tới, nên hắn mỉm cười, đồng thời thầm nói trong lòng.

- Đã tới rồi?

Tại Vô vi quán, Đường Sơ Tình nhận được tin tức lập tức cầm lấy một cây dù bước ra ngoài, nghênh đón Lâm Tịch.

Khuôn mặt của ông ta mặc dù không bị thời gian tàn phá quá nhiều, nhưng ở hành tỉnh Nam Lăng này, ông ta thật sự rất giống với Cố Vân Tĩnh, là một trong những người có tư cách nhất và thực lực nhất trong quân đội Vân Tần.

Chẳng qua trong trận quyết chiến thảm khốc này, vì liên quan đến tính mạng nhiều người, nên Đường Sơ Tình tự giác cho rằng dù mình ở trước mặt quân sĩ bình thường nhất, mình cũng không có tư cách gì hơn họ. Tuy nhiên, người thiếu niên vừa cưỡi Thần mộc phi hạc đáp xuống lăng Đông Cảnh này lại đáng để ông ta cũng như mọi người khác phải tôn kính, thậm chí là kính sợ.

...

Lâm Tịch không muốn lãng phí thời gian.

Dưới sự chỉ dẫn của một tướng lãnh Vân Tần, Thần mộc phi hạc trực tiếp bay vào Vô vi quán, đáp xuống trước mặt ông lão đã từng tham dự qua trận chiến lăng Trụy Tinh năm xưa, ánh mắt của ông ta đầy sự bi thương và già nua, tựa như cả sức mạnh thời gian cũng không thể sánh bằng.

Lâm Tịch bước xuống Thần mộc phi hạc.

Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm theo hắn đi xuống.

Lý Ngũ trước tiên hành lễ với Đường Sơ Tình, sau đấy lấy ra một cây dù, đặt đầu cây dù này lên Thần mộc phi hạc, chính mình nghỉ ngơi bên dưới.

Lâm Tịch hành lễ với Đường Sơ Tình, bày tỏ lễ nghĩa của một đệ tử Vân Tần.

Đường Sơ Tình không quá ngạc nhiên. Ông ta trước tiên hành lễ với Lâm Tịch, Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm. Sau đấy, ông ta lại nhìn thoáng qua cái rương Biên Lăng Hàm đang đeo, trịnh trọng thi lễ một cái.

Bởi vì ông ta cảm giác được khí tức của Đại Hắc trong cái rương đó, chỉ có hành lễ như vậy mới thể hiện được sự kính ý của ông ta đối với Trương viện trưởng.

- Ngươi muốn nói gì và hỏi gì?

Sau khi trịnh trọng hành lễ, ông ta đứng thẳng người, bình thản nhìn Lâm Tịch, nói.

- Vãn bối tới đây cùng với quân đội trú đọng ở trấn Cận Đặc và đội quân hộ tống quân giới, lương thực. Quân giới không bị tổn thất, còn có hơn bốn ngàn người có thể cùng chiến đấu, bọn họ sẽ đi đường vòng tới lăng Đông Cảnh. Bởi vì có mưa gió che giấu hành tung, nên chắc chắn họ sẽ đến được gần trấn Ngũ Liễu, tuy nhiên, vẫn bối nghĩ họ sẽ không thể đột phá vòng vây quân đội Đại Mãng được để vào trong thành. Vãn bối đã nói với họ lấy khói lửa làm hiệu, một khi thấy khói lửa của vãn bối, họ sẽ đột kích thẳng vào trong thành.

Dựa theo mật báo trước kia của học viện Thanh Loan, Lâm Tịch đã sớm biết thân phận của Đường Sơ Tình, cũng biết đây là người biết thủ thành nhất ở Vân Tần, nên hắn không tốn thời gian hàn huyên hỏi thăm thân phận, trực tiếp nói lại tình hình mình đã biết.

- Lúc trước chúng ta có biết có một đội trọng kỵ quân đã đi chặn đội quân của chúng ta ở trấn Cận Đặc, nhưng ngoài thành đã bị quân đội Đại Mãng khống chế nên không thể biết rõ tình hình được. Hiện tại ngươi có thể giúp bọn họ bảo tồn chiến lực, đồng thời an toàn đến trấn Ngũ Liễu như vậy, ta càng tin tưởng hơn.

Đường Sơ Tình chân thành tán thưởng:

- Ngươi an bài rất tốt, nếu như đội quân này gia nhập chiến trường lúc cần thiết, hẳn sẽ có tác dụng không nhỏ.

Lâm Tịch gật đầu, tiếp tục nói:

- Từ trên cao nhìn xuống, vãn bối thấy quân đội Đại Mãng tựa hồ không vội tiến công, ngài cũng không điều động quân sĩ đi cố thủ những lỗ thủng kia, ý của ngài là muốn trực tiếp quyết đấu trên đường phố?

Đường Sơ Tình nhìn Lâm Tịch, bình tĩnh mà kiên nhẫn giải thích:

- Tám vạn đại quân Đại Mãng có lòng tin phá được lăng Đông Cảnh chúng ta, nhất định còn có hậu chiêu lợi hại đến lúc chiến đấu mới sử dụng. Đối với ta, số lượng càng lớn, nguy hiểm càng lớn hơn. Đối với những trận chiến như vậy, nhất định là tử chiến, phần lớn người ở đây đều sẽ phải chết, dù đó là Đại Mãng hay Vân Tần. Ta sẽ tận dụng mọi thứ, thậm chí là mạng sống của một số quân nhân để dùng xong số quân giới trên tường thành...Trong đại chiến như vậy, lợi thế tường thành của chúng ta sẽ bị hạn chế rất nhiều. Thành lăng Đông Cảnh rất lớn, càng thọc sâu vào chiến trường, càng có thể bố trí nhiều cạm bẫy hơn. Mặc dù đội quân Đại Mãng này có vài hậu chiêu lợi hại, nhưng với chiến trường lớn như vậy, chúng ta sẽ có nhiều biến số hơn. Ta không muốn che giấu, ta không tu bổ thành tường là vì biết trận quyết chiến này sẽ không nhanh chóng kết thúc, nhất định có rất nhiều người chết cũng như bị thương, ta phải đảm bảo thể lực của quân nhân. Ở một mặt khác, ta để cho quân đội Đại Mãng thấy rõ ý đồ của mình, bọn họ nhất định cũng phải suy nghĩ, một lần nữa chế định nhiều kế hoạch...Bây giờ hiệu quả đã xuất hiện, bọn hắn không chủ động tiến công, cho thấy bọn họ đang do dự, muốn bố trí lại kế hoạch...Làm như vậy sẽ khiến bọn họ tiêu hao không ít thời gian. Chúng ta là bên thủ, chúng ta có đủ thời gian, mười ngày nửa tháng không phải là vấn đề, nhưng bọn hắn chỉ có ba ngày. Cứ như vậy, càng hao phí nhiều thời gian, bọn họ càng thiếu thời gian hơn, sẽ dễ dàng xao động, thậm chí đến lúc không còn lựa chọn nào khác, bọn họ sẽ chấp nhận trả một cái giá lớn để đạt được chiến thắng bằng mọi giá. Đối với chúng ta, đây chính là cơ hội.

Sau khi dừng lại một hồi, Đường Sơ Tình chăm chú nhìn Lâm Tịch, nói:

- Đối với người thủ thành, đối với người Vân Tần chúng ta, thành có hay không không quan trọng. Tất cả phòng ốc, đường phố, lầu các này có bị hủy, sau này chúng ta có thể dựng tạo lại được. Chỉ cần chúng ta vẫn còn, tinh thần Vân Tần vẫn còn, chúng ta có thể bảo vệ ngôi thành này, có thể xây dựng lại mọi thứ. Thủ thành, quan trọng nhất chính là ý chí. Nếu như ngay từ lúc bắt đầu, chúng ta khiến cho mọi người quên đi tường thành, tường thành có hay không đối với chúng ta cũng không ảnh hưởng gì. Mà đối với đối phương, đánh hạ được tường thành sẽ không thể khiến họ mừng rỡ, ngược lại trong lúc chiến đấu trong đó, họ sẽ không có lòng tin và ý chí.

Có những lý lẽ Lâm Tịch không ngờ tới, có những lý lẽ Lâm Tịch đã hiểu, có vài lời lại khiến Lâm Tịch phải suy nghĩ nhiều hơn. Sau một hồi, hắn mới nhìn về hướng tường thành mơ hồ ở đằng xa, trịnh trọng hỏi:

- Bây giờ vãn bối cần phải làm gì?

- Năm xưa lăng Trụy Tinh chiến đấu với ba mươi vạn đại quân nước Nam Ma, phụ thân ta là tướng lãnh cao nhất giữ thành, nhưng tổng chỉ huy thật sự là Trương viện trưởng. Hiện giờ trong lăng Đông Cảnh, ta là tướng lãnh quân đội cao nhất, nhưng tổng chỉ huy cao nhất dĩ nhiên là ngươi.

Đường Sơ Tình nhìn cơn mưa bụi đang rơi xuống, chăm chú nhìn vào những chiếc lá vàng rơi lả tả, từ từ nở nụ cười, sau đấy lấy ra một quyển trục đưa cho Lâm Tịch:

- Bàn cờ lăng Đông Cảnh này ta đã giúp ngươi bố trí tốt. Việc bài bố như thế nào, sức mạnh từng nơi như thế nào, tất cả đều ở trong quyển trục này. Việc ngươi cần làm bây giờ chính là nhanh chóng xem qua quyển trục này, sau đó bắt đầu đánh cờ, chỉ huy trận quyết đấu. Bắt đầu từ bây giờ, ta cũng là một quân cơ trong tay ngươi, bất cứ lúc nào ngươi cần, ngươi cũng có thể điều ta đến nơi ngươi muốn.

Lâm Tịch trầm mặc, khuôn mặt bình tĩnh dị thường. Nhưng hắn tất nhiên biết chuyện này quan trọng thế nào, nên khi nhận lấy quyển trục, hắn ta hơi rung động, đôi lông mi khẽ nhúc nhích.

- Ta biết chuyện này đối với ngươi rất khó khăn. Cho dù là Trương viện trưởng, nhưng cũng có rất nhiều chuyện ngài cảm thấy khó khăn.

Đường Sơ Tình nhìn ánh mắt Lâm Tịch, mỉm cười:

- Từ trong mắt của ngươi, ta cảm nhận được sự không đành lòng và nặng nề như Trương viện trưởng năm xưa, nhưng ta tin tưởng Hạ phó viện trưởng, ta tin đôi mắt của mình, ngươi thật sự là một người giống Trương viện trưởng. Cho nên, ngươi cũng có thể hiểu được, chỉ có ngươi mới có thể gánh vác sứ mạng này.

Dừng lại một hồi, Đường Sơ Tình đã lớn tuổi từng trải qua trận chiến lăng Trụy Tinh năm xưa mới nghiêm mặt lại, xoay người nhìn về tường thành lăng Đông Cảnh mơ hồ ở đằng xa đang bị mưa bụi bao phủ, nói:

- Năm xưa Trương viện trưởng cùng với mười bảy cường giả học viện đối kháng đại quân nước Nam Ma...Hiện giờ, mặc dù ngươi không mạnh như Trương viện trưởng năm xưa, chúng ta cũng không có nhiều người tu hành cường đại, nhưng chúng ta có rất nhiều quân nhân Vân Tần, mà đối phương cũng không mạnh như nước Nam Ma. Chúng ta sẽ bắt họ phải trả giá thật đắt.

Lâm Tịch khẽ chau mày, nhanh chóng suy nghĩ những gì Đường Sơ Tình vừa nói.

Sau đấy, hắn ta hít một hơi thật sâu, không nói thêm gì nữa, cứ thế đi vào căn nhà gỗ trước mặt, mở rộng quyển trục trong tay mình.

...

Nước mưa lạnh lẽo từ trên mái hiên nhà chảy xuôi xuống, đọng lại trên những lá chuối to.

Mấy đạo nhân ở Vô vi quán bắt đầu khảy đàn, một số người khác lại nấu trà, chuẩn bị thức ăn.

Theo mệnh lệnh của Lâm Tịch, đã có hai tướng lãnh trong quân đội mang theo hai cái đôi mắt ưng cao cấp theo Biên Lăng Hàm bước lên Thần mộc phi hạc.

Quân lệnh liên tiếp truyền ra ngoài, cờ tay và khói lửa liên tục xuất hiện, bắt đầu bài bố lại cả thành lăng Đông Cảnh.

Từ trong quyển trục đã nhận được từ tay Đường Sơ Tình, Lâm Tịch nhìn thấy tên Khương Tiếu Y, nhưng đệ tử khác của khoa Chỉ Qua. Tưởng tượng đến việc bọn họ đang làm gì trong thành này, Lâm Tịch bất giác mỉm cười.

Sau đó, hắn lại nhìn thấy những cái tên rất nổi tiếng đã từng xuất hiện ở thành Trung Châu cách đây không lâu.

Những cái tên này đại biểu cho sự cường đại, đại biểu cho thái độ, khiến hắn phải nghiêm nghị mà kính nể, khiến cho lửa trong lòng hắn càng lúc càng bốc cháy mạnh mẽ hơn.

~~o0 0o~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.