[Dịch] Tiên Ma Biến

Quyển 12 - Ai có thể giết chết Lâm Tịch-Chương 9 : Phía trước là thần quan phía sau là đại quân




~~o0 0o~~

Mạnh mẽ đánh xuống ba cây tên, nội phủ Tấn Thừa Vân đã bị tổn thương, nhưng ngay nháy mắt thân thể chấn động rơi xuống dưới đất, hồn lực trong cơ thể hắn lại cuồn cuộn từ dưới chân xông ra ngoài, giúp cả người hắn phóng nhanh tới trước như ban đầu.

Trong đội quân Đại Mãng ở phía trước, bởi vì nhìn thấy cung tên không thể gây tổn thương cho Lâm Tịch và Cao Á Nam, có nhiều binh sĩ đã vứt cung tên trong tay mình, trực tiếp nhào tới chỗ Cao Á Nam và Lâm Tịch, nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn chặn được. Thấy tình hình như vậy, tên tướng lãnh cao nhất đội quân Đại Mãng ở đây lại không quá lo lắng, ngược lại ánh mắt của hắn ta càng lúc càng lạnh lùng và sắc bén hơn.

- Xông!

Một tiếng quân lệnh từ đằng sau hắn vang lên, ngay sau đấy là một loạt âm thanh kim loại va chạm vào nhau khiến người ta hít thở không thông.

Âm thanh kim loại va chạm khổng lồ tựa như có một cơn hồng thủy từ ngoài biển khơi đánh vào bờ vừa rồi chính là do hồn binh trọng khải phát ra.

Sau khi thân thể khởi động, cho đến lúc toàn bộ phù văn trên giáp sáng lên, các bộ hồn binh trọng khải bằng kim loại này đã hoàn thành gia tốc ban đầu, đạt đến trạng thái tốt nhất một cách nhanh chóng, thân thể nặng nề của chúng bây giờ lại tựa như đã mất đi trọng lượng, vừa sải bước ra đã vượt qua khoảng cách bảy tám thước.

Tiếng quân lệnh kia vừa vang lên, các bộ hồn binh trọng khải đang tốc toàn lực bộc phát hồn lực trong cơ thể, đạt đến trạng thái tốt nhất, thậm chí là không thể khống chế được sức mạnh quán tính trong người mình, nhanh chóng tụ tập lại với nhau, cứ mỗi năm bộ là một đội ngũ.

- Giết!

Lại có thêm một tiếng quân lệnh từ thống lĩnh đội ngũ hồn binh trọng khải phát ra, âm thanh này nhanh chóng bị tiếng kim loại va chạm vào nhau khổng lồ che phủ đi. Phần lớn những bộ hồn binh trọng khải đang được ánh sáng màu hồng bao phủ đều làm một chuyện giống nhau, đó là vứt thanh binh khí trong tay mình ra.

Trang bị của đội quân Đại Mãng này bao gồm hai loại hồn binh trọng khải: "Dạ ma" và "Dạ ác", tay trái là khiên lưỡi dao, tay phải một sợi xích to có nối liền với lưỡi hái.

Đối với người tu hành bình thường, những loại vũ khí có thể ném ra xa như lưỡi hái tử thần nối liền với sợi xích này có lực sát thương rất mạnh, nhưng hiện giờ các bộ hồn binh trọng khải này còn đang ở sau Tấn Thừa Vân vừa bị ba cây tên của Lâm Tịch ngăn cản lại, mà sợi xích nối liền với lưỡi hái chỉ dài bốn thước, tất nhiên không thể nào tấn công Lâm Tịch và Cao Á Nam được.

Mỗi bộ hồn binh trọng khải "Dạ ác" này đều ném lưỡi hái tử thần trong tay mình ra một thước, quấn quanh ngay giữa họ và đồng bạn bên cạnh.

Ngay nháy mắt lưỡi hái tử thần sắc bén được ném ra và nhiều ánh lửa phát sáng lên giữa đêm khuya, bốn bộ hồn binh trọng khải "Dạ ác" này đồng thời gầm lên một tiếng, sau đấy cấp tốc quay tròn đến mức tận cùng, giống như chuẩn bị được ném ra ngoài!

Bốn bộ hồn binh trọng khải "Dạ ác" này đang cấp tốc chạy nhanh, nhưng bây giờ lại biến thành một cái xe bắn đá khủng khiếp.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

...

Hai mươi bốn bộ hồn binh trọng khải tựa như những khối thiên thạch từ trên trời giáng xuống, nhập vào trong đội ngũ đằng trước, ngăn chặn Lâm Tịch và Cao Á Nam lại.

Trong nháy mắt này, không biết có bao nhiêu quân nhân Đại Mãng bị hai mươi bốn bộ hồn binh trọng khải "Dạ ác" đè chết, biến thành một đống xương máu trộn lẫn với nhau.

Hai mươi bốn bộ hồn binh trọng khải "Dạ ác" đáp xuống đất, sau đấy dựng dậy ngay trong máu tươi và bùn đất, các bộ phận kim loại trên người lại đồng thời phát ra tiếng vang khổng lồ, bắt đầu gia tốc điên cuồng.

Hai mươi bốn bộ hồn binh trọng khải "Dạ ác" tựa như biến thành hai mươi bốn bức tường kim loại, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã đạt đến một tốc độ khủng khiếp, cuốn tới chỗ Cao Á Nam và Lâm Tịch, muốn dồn cả hai người vào trung tâm.

Lâm Tịch nhất thời cau mày.

- Cõng ta!

Cao Á nam cũng cau mày, nhưng đôi mắt của nàng lại không hề hoảng sợ, ngược lại còn hiện rõ sự bình tĩnh kiên cường, tựa như ngày hôm đó nàng ta đối phó với các đệ tử học viện Lôi Đình.

Lâm Tịch vươn một tay ra, nhanh chóng cõng nàng lên lưng mình.

Cùng lúc đó, hai tay nàng cũng đưa ra ngoài.

Trong không trung nhất thời có tuyết bay.

Trước khi tuyết rơi xuống đất, trên mặt đất đã xuất hiện nhiều khí lạnh hơn, tạo thành một tầng băng thật dầy.

Chỉ trong khoảng thời gian chưa tới một tức, trên mặt đất đã xuất hiện một tầng băng rất dầy, đây là chuyện mà ngay cả người tu hành cũng khó tưởng tượng được.

Nhưng chuyện này lại đang diễn ra trước mặt một cách chân thật.

Lòng bàn chân bằng kim loại nặng nề của hồn binh trọng khải "Dạ ác" đạp lên mặt băng màu trắng, chỉ tạo thành một vệt xước nhạt, nhưng những bộ hồn binh đang xoay với một tốc độ cực nhanh lại không thể đặt chân yên được, lập tức mất đi trọng tâm.

Nếu như là người tu hành bình thường, trong tình huống chân của mình bị trượt như vậy, họ vẫn có thể dựa vào việc bộc phát hồn lực để điều chỉnh thăng bằng. Nhưng bản thân của hồn binh trọng khải lại là hòa hồn lực của người sử dụng và sức mạnh của trọng khải lại làm một, nên người tu hành căn bản không thể chống lại sức mạnh thân thể cũng như quán tính của bộ hồn binh mình đang mặc được.

Hai mươi bốn bộ hồn binh trọng khải "Dạ ác" không có bộ nào có thể đứng vững, toàn bộ đều bị đánh bay ra ngoài, trong đó có mười mấy bộ đụng vào nhau, tạo nên những tiếng nổ lớn khiến màng nhĩ người nghe phải đau nhói.

Chân mày của Lâm Tịch vẫn nhíu lại thật chặt, thân thể nghiêng qua một bên né tránh một bộ hồn binh trọng khải vừa bị trượt đánh ngang tới. Trong nháy mắt này, có một bóng đen nhỏ nhảy lên người hắn, bốn cái móng vuốt bấu chặt vào ngực áo của hắn.

Lâm Tịch lại phát lực.

Ngoại trừ Cốc Tâm Âm và rất ít người khác ra, trên thế gian này có lẽ không có ai có thể hiểu được hồn lực trong cơ thể Lâm Tịch đang bộc phát một cách điên cuồng như thế nào. Lâm Tịch lắc mình một cái, tránh thoát được mấy cái móc trảo đang vứt tới chỗ hắn, mũi chân hắn vừa chạm xuống đất lại búng lên cao, hoàn toàn thoát khỏi đội quân ngăn cản phía trước, phóng qua rào chắn của quân doanh này!

Gần như tất cả quân sĩ Đại Mãng tận mắt nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi thét lên.

Chẳng lẽ một đại quân hoàn chỉnh như vậy lại không thể trói được hai tên thích khách Vân Tần? Để đối phương an toàn rời đi như vậy sao?

Mấy ngàn người đồng thời kinh hô, âm thanh tất nhiên to đến kinh người.

Nhưng tràng âm thanh này lại bị một loạt tiếng thét chói tai và thảm thiết bao phủ.

Những tiếng thét chói tai và thảm thiết này chính từ trong đội ngũ bắn tên ngăn chặn Cao Á Nam và Lâm Tịch khi nãy vang lên. Mà người phát ra âm thanh này chính là các binh sĩ đang nằm la liệt trên nền băng.

Cao Á Nam dốc toàn lực ngưng tụ tấm băng này, nhưng phạm vi bao phủ chỉ vẻn vẹn trong mười thước. Tuy nhiên, chính chỗ nàng và Lâm Tịch đặt chân mới là nơi băng tụ tập dày đặc nhất, cũng là nơi quân nhân tập trung đông nhất. Hiện giờ, các quân nhân Đại Mãng ở trong phạm vi đó lại hoảng sợ phát hiện hai chân của mình đã bị chặt đứt.

Bọn họ muốn chạy, nhưng hai chân không thể chuyển động, vẫn bị đóng băng. Hơn nữa, hai chân đã bị đóng băng của bọn họ thật không ngờ lại mỏng yếu như một tờ giấy, vừa mới di chuyển thì đã bị đứt lìa ra khỏi bắp đùi. Cho nên, khi vừa định chạy, họ lại hoảng sợ phát hiện chân mình không còn nữa, cuối cùng có rất nhiều quân sĩ nặng nề ngã xuống đất.

Bởi vì quá sợ hãi, bởi vì quá bất ngờ, nên những tiếng thét của các quân sĩ này lại đặc biệt chói tai và thảm thiết.

- Là người của Chu gia!

Tấn Thừa Vân lạnh lùng đi ngang qua nền băng đang chứa đầy các quân nhân Đại Mãng bị mất đi hai chân nằm trên. Trong vô số tiếng kêu thảm thiết rền trời, khóe miệng của hắn ta lại hơi giật giật lên, sau đấy lạnh lẽo nói ra mấy chữ mà chỉ hắn mới có thể nghe được.

...

Lâm Tịch đã lao ra khỏi quân doanh, nhưng đôi mày của hắn ta vẫn nhíu lại thật chặt, không buông ra.

Mặc dù không quay đầu lại, nhưng dựa vào tiếng gió gào thét sau lưng mình, hắn có thể cảm nhận được có một người tu hành tốc độ còn nhanh hơn cả mình đang đuổi theo.

- Đại hồn sư cao giai, tu vi còn kém hơn Tư Thu Bạch ngươi đã giết một chút, nhưng bộ giáp hắn ta đang mặc lại bất phàm. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là hắn ta đang bộc phát hồn lực một cách mạnh mẽ, không để ý đến tổn thương thân thể.

Cao Á Nam cũng nhíu chặt chân mày, nhìn Tấn Thừa Vân đang đến gần nàng và Lâm Tịch, thấp giọng và nhanh chóng nói.

Lâm Tịch trầm trọng đáp lại:

- Nói như vậy đối phương đang không tiếc đến tính mạng của mình, cũng muốn cuốn lấy chúng ta, để cho đội quân phía sau đuổi theo.

Cao Á Nam khẽ thở dốc một cái, nói:

- Người này hẳn là tướng lãnh cao cấp nhất trong quân đội, nhưng hắn ta lại không ra lệnh cho quân đội ngừng lại. Có lẽ là vậy!

Lâm Tịch há miệng, nhưng nhất thời lại không nói lời nào, chỉ là có một cảm giác khẩn trương và lạnh như băng từ trong tim hắn xông thẳng lên.

Bởi vì ngay lúc này, trong bóng đêm trong tầm mắt phía trước hắn, có một vệt sáng màu đỏ xuất hiện.

Đó là thần bào của thần quan núi Luyện Ngục.

Với khoảng cách như hiện nay, những người tu hành cùng giai với hắn căn bản không thể nhìn thấy vệt sáng màu đỏ đấy, nhưng hắn ta lại biết rõ đó là một thần quan núi Luyện Ngục.

Vào lúc Lâm Tịch nhìn thấy vệt sáng màu đỏ vô cùng nguy hiểm đấy, trong quân doanh của đại quân Đại Mãng, mấy lễ quan và cung nữ Đại Mãng rốt cuộc đã tới trước doanh trướng trung quân, nhìn thấy thảm trạng bên trong.

Trong trạng thái vô cùng hoảng sợ và cuối cùng cũng biết được chuyện gì đã xảy ra, một lễ quan kêu gào như nổi điên:

- Thái tử điện hạ bị ám sát chết rồi! Thái tử điện hạ bị thích khách ám sát rồi!...

- Ngu xuẩn! Chẳng lẽ ngươi còn sợ địch nhân không biết thái tử đã chết? Không sợ quân ta không biết thái tử đã chết sao?

Một tướng lãnh Đại Mãng đứng bên cạnh thật sự không thể nào chịu được đám quan văn triều đình ban hãy biểu hiện vô cùng ngu xuẩn, bây giờ lại hô to gọi nhỏ như vậy. Trong lúc tức giận, hắn ta bèn rút đao ra, trực tiếp chém bay đầu tên quan văn này.

Đợi đến khi đầu tên quan văn này rơi xuống đất, máu tươi từ trong cổ phun lên, tên tướng lãnh Đại Mãng này mới hồi phục được lý trí của mình. Tự biết hôm nay thái tử chết ở đây, mà mình lại chém đầu quan triều đình ngay trước mặt mọi người, tất cả đều là tội chết, nên sau một hồi do dự, viên tướng này cắn chặt hàm răng của mình, không nói bất cứ lời nào, tự lấy đao chém đứt đầu của mình.

Kỷ Nguyệt Luân lẳng lặng đứng trong bóng đêm.

Không cần thêm nhiều tin tức, chỉ dựa vào tiếng thét phẫn nộ và tiếng la chói tai của quân đội Đại Mãng ở nơi xa, hắn đã có thể khẳng định người đang chạy tới chỗ mình là Lâm Tịch.

Khi cảm thấy Lâm Tịch thay đổi phương hướng, không chạy như điên đến nơi mình đang đứng nữa, hắn ta mới bắt đầu di chuyển.

Cả người hắn bỗng nhiên sáng lên, khí nóng và ánh lửa bắt đầu lấp lánh ngoài thân hắn.

Thần quan núi Luyện Ngục xuất hiện.

Cho đến lúc này, Cao Á Nam mới phát hiện đằng trước mình có thêm một thần quan núi Luyện Ngục.

Mặc dù nàng không giống như Lâm Tịch, đã từng hai lần chiến đấu với thần quan núi Luyện Ngục, nhưng nàng là nữ nhi duy nhất của Chu thủ phụ, nên từ lâu nàng đã biết những thần quan có thể mặc áo bào màu đỏ của núi Luyện Ngục đều là người tu hành cấp Đại quốc sư. Hơn nữa, nàng còn được biết mặc dù là đồng cấp Đại quốc sư, nhưng người tu hành núi Luyện Ngục lại lợi hại hơn những người tu hành bình thường khác rất nhiều.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là phía sau lại có Tấn Thừa Vân và một đội quân khổng lồ.

Trước có chặn đường, sau có truy binh.

Nàng và Lâm Tịch đã không có biện pháp chạy trốn, không còn đường để đi.

- Chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.

Ngay lúc này, Lâm Tịch mới nghiêm trọng nói nhỏ vào trong tai nàng.

~~o0 0o~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.