[Dịch] Tiên Ma Biến

Quyển 12 - Ai có thể giết chết Lâm Tịch-Chương 10 : Nắm đấm và kiếm




~~o0 0o~~

Cao Á Nam cũng là thiên tuyển học viện Thanh Loan, tu vi nàng trước giờ đều cao hơn Lâm Tịch. Mặc dù sau trận chiến ở lăng Bích Lạc, Lâm Tịch đã tu luyện điên cuồng đến mức ngay cả người si tu hành như Nam Cung Vị Ương cũng mặc cảm thấy không bằng...Nhưng theo như Hạ phó viện trưởng nghĩ, đám người Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm lại tương tự như mười bảy đệ tử học viện Thanh Loan những năm trước, đều là nhân vật theo thời mà sinh, xuất hiện cùng với Tướng Thần.

Nếu như nói sau sáu mươi năm, việc Tướng Thần một lần nữa xuất hiện đã trở thành ngôi sao sáng nhất trên không trung, vậy đám người Biên Lăng Hàm, Cao Á Nam, Khương Tiếu Y chính là những vì sao vây quanh ngôi sao đấy, giúp cho ngôi sao đấy càng chói mắt hơn. Cho nên, sau khi triệu hồi những đệ tử trẻ tuổi đấy về học viện Thanh Loan, Hạ phó viện trưởng đã dốc sức bồi dưỡng bọn họ, tiến cảnh tu vi của mấy người Cao Á Nam trong một năm vừa rồi tuyệt không thể chậm hơn Lâm Tịch.

Nhưng dù vậy, vài ngày trước Lâm Tịch mới chỉ nhân lúc chiến đấu đột phá đến Quốc sĩ trung giai, mà nàng chỉ là một người tu hành Quốc sĩ cao giai, còn đối phương lại là hai người tu hành cấp Đại quốc sư.

Hai người tu hành cấp Quốc sĩ đối địch với hai người tu hành cấp Đại quốc sư, hơn nữa trong đấy có một người là Đại tướng quân đội kinh nghiệm sa trường nhiều năm, kẻ khác lại là thần quan núi Luyện Ngục mạnh mẽ mà thần bí. Trong thế giới người tu hành, dựa theo lý lẽ thông thường, đây căn bản là một trận chiến không có cơ hội chiến thắng.

Nhưng khi nghe lời Lâm Tịch nói, Cao Á Nam lại nói "được".

Lúc này, Kẻ Nguyệt Luân đã lên tiếng.

Giọng nói của hắn ta đầy kiêu ngạo và uy nghiêm.

Ở vương triều Đại Mãng, sứ đồ núi Luyện Ngục chính là người có thân phận tôn quý nhất, áp đảo mọi người khác trên thế gian, mà hắn lại giống như Thân Đồ Niệm, là những thần quan được núi Luyện Ngục trao cho quyền lực tối thượng. Trên thế gian này, rất ít người tu hành nào có chiến lực hơn bọn hắn, nên bọn hắn tất nhiên cảm thấy kiêu ngạo.

- Ta cảm thấy khí tức của băng sương.

- Ngươi là con gái của Chu thủ phụ...trong truyền thuyết, ngươi là hậu duệ của người khổng lồ băng sương, mà từ thời xa xưa, người khổng lồ băng sương vốn là tử địch của nhất mạch chưởng giáo núi Luyện Ngục ta. Nhưng, hôm nay ta sẽ kết thúc truyền thuyết đấy.

- Bởi vì ta sẽ bắt ngươi giải về núi Luyện Ngục.

- Trên thế gian này, núi Luyện Ngục chúng ta là nơi có nhiều nông nô nhất, nên sẽ có kỹ viện đê tiện nhất. Ta sẽ để ngươi ở đó, sanh hạ con cái với những nông nô kia, đời đời kiếp kiếp trở thành nô bộc núi Luyện Ngục. Hậu duệ của người khổng lồ băng sương trong truyền thuyết sẽ không còn tư cách trở thành kẻ thù núi Luyện Ngục, mà hoàn toàn là đầy tớ của núi Luyện Ngục.

Khi nãy, khoảng cách giữa Lâm Tịch, Cao Á Nam và Tấn Thừa Vân là hơn ba mươi bước, nhưng sau khi biết có thần quan núi Luyện Ngục chặn đường và phải chuyển phương hướng, khoảng cách giữa ba người hiện giờ chỉ là vài thước.

Tấn Thừa Vân đương nhiên hiểu ý nghĩ của Lâm Tịch và Cao Á Nam hiện giờ, giải quyết trước một đối thủ đúng là biện pháp hữu hiệu nhất. Nhưng đối mặt với Cao Á Nam và Lâm Tịch đang đến gần, hắn ta lại không muốn lui về sau hay chạy trốn, hai chân của hắn đạp mạnh xuống đất, sau đấy đơn giản tung một quyền đánh tới Lâm Tịch và Cao Á Nam.

Đây là một quyền không có bất kỳ hoa xảo, đơn giản vô cùng.

Nhưng đây cũng là một quyền cường đại nhất.

Bởi vì Tấn Thừa Vân khác với Tư Thu Bạch, kinh nghiệm chiến đấu của hắn ta được tích lũy qua vô số lần chinh chiến sa trường, cận chiến chính là ưu thế của hắn.

Hơn nữa, hắn ta không phải là người tu hành bình tường, mà là thống lĩnh một đội quân. Đằng sau hắn ta còn có hơn hai vạn năm ngàn quân.

Hắn ta hiểu rõ rằng Cao Á Nam và Lâm Tịch rất muốn giải quyết mình trong một thời gian ngắn, nên hắn ta không cần giữ lại hậu chiêu, không cần quý trọng thân thể của mình, thậm chí hắn ta còn bộc phát hồn lực một cách mạnh mẽ. Cho nên, một quyền này chính là quyền cường đại nhất trong cuộc đời hắn.

Vô số luồng sáng từ quả đấm của hắn chảy xuôi ra ngoài, kinh mạch và da thịt trên cánh tay của hắn phát ra âm thanh xé rách, sức mạnh bàng bạc từ bên trong phát ra ngoài khiến cho phần giáp bao bọc quanh nắm tay hắn ta cũng phát sáng đến mức tận cùng, sau đấy có một tiếng động nhỏ vang lên, cả phần bao tay đã bị chấn rách.

Thật không ngờ phần giáp chắc chắn như vậy lại bị sức mạnh của bản thân hắn chấn vỡ.

Các luồng sáng này tụ tập ở ngay trước nắm đấm của Tấn Thừa Vân, tạo thành một con yêu thú bốn chân.

Con yêu thú này trông rất giống một con rùa lớn có bốn chân, hoặc có thể nói nó như một cái đỉnh cổ kỳ lạ.

Đây là một loài yêu thú đặc biệt của Đại Mãng.

Bởi vì hồn lực trong cơ thể hắn ta đang bộc phát một cách mạnh mẽ cộng với sức mạnh dung hồn đồng thời tỏa ra tạo thành áp bách, nên không khí xung quanh bỗng nhiên bị ngưng kết lại, sinh ra chấn động cường đại.

Trong tình huống không khí bị áp bách, Lâm Tịch đang bay trên không trung lập tức bị run rẩy.

Đây là sức mạnh thân thể cơ bản nhất. Vào thời khắc này, Tấn Thừa Vân đã lựa chọn dùng sức mạnh thân thể để đấu với kẻ địch, nhưng một khi bị không khí áp bách như vậy, Lâm Tịch đã không thể nào đi tới được nữa, không thể tới gần Tấn Thừa Vân, sao có thể giết chết Tấn Thừa Vân?

Tuy nhiên, ngay cả Lâm Tịch cũng không có ý định tiến tới nữa.

Tất cả sức mạnh trong cơ thể hắn tựa hồ trong nháy mắt biến mất, thân thể của hắn bị khối không khí đang đè nén phía trước đánh bay ngược ra sau.

"Keng!"

Một tiếng động nhẹ từ trên lưng hắn phát ra.

Tấn Thừa Vân đang híp mắt lại bỗng nhiên mở ra thật to.

Cách đó không xa, Kỷ Nguyệt Luân kiêu ngạo mà uy nghiêm chợt căng thẳng, thân hình mạnh mẽ dừng lại.

Ánh kiếm màu bạc từ sau lưng Lâm Tịch chấn động, mạnh mẽ bay lên, dọc theo luồng sức mạnh cường đại mà Tấn Thừa Vân bộc phát để tiến tới, sau đấy lại đột nhiên gia tốc lên với tốc độ kinh khủng, lượn một vòng chém tới sau gáy Tấn Thừa Vân.

- Thánh sư?

Ánh kiếm có thể bay được đại biểu cho ý nghĩa của nó, bản thân đã vượt qua uy lực của ánh kiếm, khiến Tấn Thừa Vân phải kinh hãi thất thần.

Hắn cúi người, xoay lại ngăn cản ánh kiếm này.

Ngay khi hắn cúi người, xoay lại rồi tung sức mạnh để ngăn đỡ, ánh kiếm đang bay trên không trung bỗng nhiên dừng lại, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.

Tấn Thừa Vân chợt phát hiện ra ánh kiếm này lại không mạnh mẽ như phi kiếm của Thánh sư chân chính.

Nhưng chỉ một giây khắc hắn ta thất thần bối rối như vậy đã quá đầy đủ.

Cát Tường ra tay.

Cao Á Nam ra tay.

Một luồng tuyết trắng đột nhiên xuất hiện trên không trung, tựa như có cây bồ công anh nở rộ. Trong khoảng thời gian quá ngắn ngủi đấy, luồng tuyết trắng đã hóa thành một thanh băng kiếm sắc bén, mạnh mẽ đâm vào phần thắt lưng của Tấn Thừa Vân.

Bộ áo giáp Tấn Thừa Vân đang mặc biến thành màu trắng, lớp băng bao phủ bên ngoài dày đến một ngón tay.

Áp lực đột nhiên được nới lỏng, Lâm Tịch quát to lên một tiếng.

Hồn lực cuồn cuộn từ trong cơ thể hắn tuôn ra ngoài, ánh kiếm màu bạc đang phiêu diêu trong gió, tựa hồ có thể bị dập tắt lúc nào đột nhiên tỏa sáng. Ngay khi Tấn Thừa Vân kêu lên đau đớn, thân thể bắt đầu cương cứng lại, thanh kiếm này đã nhanh chóng bay lên đầu Tấn Thừa Vân, sau đấy gia tốc liên tục đâm vào phần gáy của Tấn Thừa Vân.

"Phốc!"

Một luồng máu tươi từ sau gáy Tấn Thừa Vân bay ra, thân thể Tấn Thừa Vân quỳ xuống phía trước, băng tuyết trên người rối rít rơi xuống.

Trong lúc bay ngược về sau, ánh kiếm màu bạc suýt nữa đã rơi xuống đất, nhưng khi còn cách mặt đất khoảng vài thước, nó lại phát ra một tiếng động nhẹ, ngoan cường bay trở lại trong tay Lâm Tịch.

Sau đó Lâm Tịch xoay người.

Kỷ Nguyệt Luân cả người phát ra khí nóng và ánh lửa còn cách hắn và Cao Á Nam không tới hai mươi bước.

Đằng sau hắn và Cao Á Nam, Tấn Thừa Vân quỳ trên mặt đất, hai tay đè chặt vết thương ở trên cổ, máu tươi không ngừng từ trong tay xông ra ngoài, không thể nào đứng lên được nữa.

...

...

Đằng sau Tấn Thừa Vân, vô số quân sĩ Đại Mãng đang chạy như điên, khoảng cách giữa họ và Lâm Tịch, Cao Á Nam là tầm sáu bảy trăm bước.

Nhờ có ánh lửa trên người Kỷ Nguyệt Luân, các quân sĩ Đại Mãng này cũng nhìn thấy cuộc chiến đấu giữa Lâm Tịch, Cao Á Nam và Tấn Thừa Vân. Nhưng phản ứng và ánh mắt của bọn họ lại không thể theo được tốc độ của ba người, hình ảnh đầu tiên trong mắt bọn họ chính là Tấn Thừa Vân tung quyền, nhưng hình ảnh cuối cùng họ nhìn thấy lại là chủ soái của mình đã bị đánh bại, bị thương nặng đến mức không thể đứng lên.

Chỉ có những tướng lãnh là người tu hành đang xông tới đầu tiên mới hoảng sợ nhìn thấy ánh kiếm kia, cảm nhận được sức mạnh vô hình bao quanh thân kiếm.

Những người này cảm thấy vô cùng kinh hãi, vốn cả bọn đang mạnh mẽ xông tới trước, nay lại chậm hơn rất nhiều.

- Thanh kiếm này có vấn đề.

Kỷ Nguyệt Luân dừng lại, nhìn Lâm Tịch và Cao Á Nam với ánh mắt đầy kiêu ngạo và uy nghiêm. Trong lúc nhất thời, hắn đã phát hiện được nơi xảy ra vấn đề.

- Ta còn có rất nhiều thủ đoạn thế gian không biết, không chỉ riêng thanh phi kiếm này.

Lâm Tịch lạnh lùng lên tiếng, hắn không dừng lại, ngược lại còn tiến tới gần Kỷ Nguyệt Luân.

- Công tâm? Thủ đoạn này không có tác dụng với ta.

Kỷ Nguyệt Luân lắc đầu, lạnh lùng nói ra.

~~o0 0o~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.