[Dịch] Tiên Ma Biến

Quyển 11 - Du Hiệp-Chương 14 : Chiến trận thay đổi




~~o0 0o~~

Trong nháy mắt này, bóng người Hồ Ích Dịch bỗng nhiên càng tỏa sáng rực rỡ hơn.

Nhưng sắc mặt của hắn bỗng nhiên tái nhợt ngay tức khắc.

- Lui!

Tiếng rống thật to thật vang trước nay chưa từng có này từ trong miệng hắn phát ra ngoài, chiếc chiến xa khổng lồ màu vàng cực kỳ uy nghiêm kia phát ra khí tức bàng bạc, trong nháy mắt thổi tan những mảnh bụi màu đen tưởng chừng như đang bốc cháy kia.

Nhưng cho dù đã bị chấn thành phấn vụn, vô số các hạt đen kia vẫn tiếp tục bốc cháy, tỏa ra nhiệt lượng kinh khủng.

Những khu vực có đất bị đội lên cao bỗng nhiên bốc cháy, phun ra một ngọn lửa cao hơn tới một trượng, mà những hạt bụi tuyết màu đen gần như đã bao phủ cả thành Đoạt Nguyệt.

Một Thánh sư cường đại như Hồ Ích Dịch có thể dựa vào khí tức trên người, chấn động một cái là chấn vỡ những hạt tuyết màu đen đang bay xuống mình và chiến xa màu đen. Nhưng những quân sĩ Vân Tần bình thường, thậm chí là một số người tu hành cấp thấp nhưng hồn lực đã tiêu hao gần hết lại không thể làm được như vậy.

Những hạt tuyết màu đen bay lả tả nhanh chóng biến thành những ngọn lửa hừng hực, rơi xuống người họ, bám vào bộ giáp ở bên ngoài, bốc cháy mãnh liệt.

Không bao lâu sau, cả thành Đoạt Nguyệt gần như bị thiêu đốt, biến thành một ngọn núi lửa phun trào.

Vô số quân sĩ Vân Tần dũng mãnh thiện chiến biến thành người lửa, quay cuồng trên mặt đất, nhưng vẫn không có cách nào dập tắt được ngọn lửa trên người mình.

Hồ Ích Dịch thét lớn ra lệnh toàn quân rút lui. Chính hắn vốn không muốn lui, nhưng khi nhìn thấy tòa thành này bị thiêu đốt, đối mặt với ngọn lửa đang rơi xuống, những con yêu vượn tuyết trắng kéo xe lại không thể nào chống lại nỗi sợ từ bản năng, các Tế ti đang ngồi sau không thể nào khống chế chúng được nữa, cả bọn hoảng sợ lui về phía sau.

Chiến xa khổng lồ màu vàng lảo đảo thối lui khỏi thành trì bị thiêu đốt.

Sắc mặt Hồ Ích Dịch tái nhợt hẳn đi, quay đầu nhìn tòa thành phía sau mà cả người không ngừng run rẩy.

...

Trước cửa thành phía bắc có đến mấy ngàn quân nhân Vân Tần không sợ chết, ngăn ngừa Văn Nhân Thương Nguyệt chạy trốn, nhưng lại bị đội quân do Văn Nhân Thương Nguyệt xuyên thủng dễ dàng như cắt đậu hũ.

Bởi vì người đứng đầu là Văn Nhân Thương Nguyệt vô địch trong Thánh sư, mà những người đi theo hắn cũng là các thuộc hạ còn hồn lực hùng hậu trong người, nên tất cả chiến mã trường thương đâm về phía hắn đều bị sức mạnh kinh khủng và màn kiếm khí bao bọc quanh người hắn chấn nát tan tành, thậm chí còn có rất nhiều mảnh thương bay ngược ra sau, xuyên thủng thân thể các quân sĩ Vân Tần.

Tất cả quân sĩ đuổi theo hắn ở phía sau đều bị lửa ngăn chặn.

Có mấy ngàn kỵ binh Vân Tần mặc giáp nhẹ muốn tới cửa bắc truy sát Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng còn chưa tới nơi đã bị ngọn lửa ngất trời kia nuốt lấy.

Văn Nhân Thương Nguyệt lạnh lùng dẫn theo gần ngàn kỵ quân phía sau, xông vào hoang nguyên, bỏ chạy về hướng tây.

Mặc dù hiện giờ hắn ta đang thật sự bỏ trốn, nhưng Thất diệu ma kiếm xoay quanh người hắn lại tỏa sáng lấp lánh, giống như đang ngạo mạn và khinh thường nhân sinh.

...

Ngọn lửa màu đỏ từ cổng bắc thành tuôn ra bên ngoài.

Ngọn lửa trong thành bốc cháy mãnh liệt, có nhiều chỗ thậm chí còn vượt qua tường thành cao hơn ba mươi thước kia. Bầu trời phía trên ngọn lửa đó đã bị nhuốm hồng, giống như cả thành trì này đã biến thành một lò lửa to lớn.

Không có bao nhiêu người có thể thoát khỏi tòa thành này, những quân nhân Vân Tần đang ở bên ngoài thấy như vậy lập tức hoảng sợ, cả người run rẩy.

Trong lúc bọn họ còn đang ở bên ngoài, hơn mười vạn hùng binh Vân Tần đã bị tòa thành bốc cháy đấy thiêu đốt, mà những người sống như bọn họ lại không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện như vậy diễn ra.

Ngay nháy mắt hạt tuyết màu đen rơi xuống, trong chiến xa uy vũ khổng lồ màu vàng kia, có một Tế ti Linh Tế Vân Tần đã rất già nua liền bị kinh sợ, sắc mặt vốn rất hồng nhuận lập tức biến thành màu đen như gỗ mục.

Khi chiến xa màu vàng đấy được các con yêu vượn tuyết trắng kéo ra khỏi tòa thành trong tình trạng hoảng sợ, rồi rốt cuộc dừng lại, các con yêu vượn người đầy những vết thương kia bắt đầu run rẩy. Tên Tế ti già nua sắc mặt đã đen như gỗ mục kia đột nhiên đưa tay ra, tựa như muốn nói gì đó, nhưng trong lúc lên tiếng, lập tức có một ngụm máu tươi từ trong miệng lão phun ra ngoài.

Không có một tiếng động nào.

Lại có thêm một ngụm máu tươi từ trong miệng lão phun ra ngoài, hai tay lão vẫn đưa về tòa thành đang bị đốt cháy, trong đầu lão hiện giờ đã bị tuyệt vọng và thống khổ vô tận bao phủ, sau đấy mạnh mẽ cúi xuống, không bao giờ có thể ngẩng lên được nữa.

...

Ngay lúc đó, tại một gò đất trong một cánh đồng hoang vu ở ngay giữa đàn Ma Thành cách xa thành Đoạt Nguyệt cả ngàn dặm, có một quân đội Vân Tần vẫn đang tiến thẳng tới thành Đoạt Nguyệt như kế hoạch ban đầu.

Đây là đội quân vận chuyển lương thực của quân đội Vân Tần.

Hai mươi vạn quân chủ lực Vân Tần tập trung tại một nơi, lương thảo cần cho một ngày hiển nhiên rất nhiều. Trong khi đại quân phía trước không ngừng tiến tới, quân đội vận chuyển lương thảo từ núi Thiên Hà ở phía sau tất nhiên sẽ không ngừng đuổi theo.

Hiện giờ đội quân vận chuyển lương thảo khoảng hơn hai ngàn người này còn cách thành Đoạt Nguyệt khoảng chục dặm, cộng thêm địa hình nơi đây có nhiều đồi núi lên xuống, nên họ không thể biết thành Đoạt Nguyệt đang xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, tất cả quân nhân Vân Tần này cũng bất giác kinh hãi nhìn lên trời.

Bởi vì mặc dù cách xa hơn mười dặm, nhưng bọn họ cũng có thể đường chân trời chỉ hướng về phía thành Đoạt Nguyệt đã bị nhuốm đỏ, thậm chí còn hồng hơn ánh nắng chiều.

Khi các quân sĩ nơi đây hầu hết đều ngẩng đầu nhìn, thầm kinh hãi mà suy đoán chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên có một âm thanh xé gió vang lên.

Một cây tên kim loại màu đỏ thẫm bay thẳng vào trong đội quân Vân Tần này.

Sức mạnh ẩn chứa trong cây tên kim loại này quá mạnh mẽ, phần lớn mọi người chỉ cảm thấy có một luồng cuồng phong từ không trung truyền thẳng vào trận. Tốc độ của cây tên màu đỏ thẫm này cũng quá kinh người, tất cả quân sĩ Vân Tần ở đây cũng không biết cây tên này từ đâu bắn tới, chỉ có thể biết được phương hướng cây tên bắn tới.

Một tiếng kinh hô và khóc thét vang dội từ trong đội ngũ này vang lên, tất cả quân sĩ Vân Tần ngạc nhiên quay đầu lại, lập tức thấy mũ giáp của tướng lãnh cao cấp nhất trong đội quân vận chuyển này đã bị bể tan tành, mà cây tên màu đỏ thẫm đó còn gắm chặt trong đầu hắn, não tương bắn ra ngoài.

Mấy cận vệ tên tướng lãnh này nắm chặt binh khí trong tay, sắc mặt tái nhợt nhìn thi thể trên lưng ngựa, sau đấy khiếp sợ nhìn về núi rừng cách đấy không xa.

- Tướng quân...

Trong khi mấy tên giáo quan rốt cuộc tin vào những gì đang xảy ra trong mắt mình, tin rằng vị tướng lãnh tu hành có tu vi rất mạnh mẽ này đã bị giết chết trong nháy mắt mà không thể làm gì khác, bắt đầu hạ lệnh cho quân sĩ lục soát khắp nơi, thì bên trong khu rừng kia, tên tiễn thủ thân đeo trường cung đỏ thẫm, khuôn mặt được che kín bởi một chiếc khăn màu đỏ, đã xoay người rời đi.

Một luồng sức mạnh bàng bạc từ hai chân hắn phóng ra ngoài, tựa như đó là những đôi cánh vô hình bắt đầu giang rộng, giúp cho thân thể hắn tiến sâu vào trong núi rừng phía trước với một tốc độ còn nhanh hơn tuấn mã.

Lúc này Văn Nhân Thương Nguyệt còn đang toàn lực chạy trốn.

Kỵ quân theo hắn đột phá chỉ gần ngàn người, nếu như đối mặt với mấy vạn tàn quân Vân Tần, nếu như bị vây lại, hắn tất nhiên vẫn bị giết chết.

Nhưng ngay lúc đó, đại quân Đại Mãng đã trú đóng hơn mười ngày tại núi Hắc Sa, sát ngay hành tỉnh Ma Hải, cũng là nơi gần với thành Đoạt Nguyệt nhất, lại bắt đầu thổi kèn lệnh, sau đấy toàn lực xuống núi, dũng mãnh xông tới thành Đoạt Nguyệt.

Đội quân tiên phong là những người đầu tiên rời núi, xông thẳng tới bình nguyên, mà những đội quân khác lại bủa ra, bao vây gần trọn hai ngọn núi.

Tổng số của đại quân Đại Mãng này đã hơn mười vạn người!

...

Trong lúc khói lửa chiến trường thiêu đốt cả trời đất, có con chim ưng bay còn nhanh hơn kên kên đoạt mồi đang bay trong không trung, có khoái mã liều lĩnh chạy trốn.

Ngay từ khi chiến dịch Nam phạt bị thay đổi đột ngột bởi trận chiến thành Đoạt Nguyệt, tin tức nơi đấy lập tức được truyền đi khắp nơi.

Khoảng cách từ vương thành Đại Mãng tới nơi xảy đại chiến gần hơn, nên lập tức trong đại điện nghị sự của vương triều Đại Mãng được bao phủ bởi nhiều tiếng than thở và kinh sợ.

Trong điện phủ ngọc thạch cao nhất núi Luyện Ngục, một tiếng than thở uy nghiêm cũng vang lên.

Không bao lâu sau, tất cả người trong triều đình và quân đội Đại Mãng đã biết được tình hình chiến trận mới nhất, biết được hai mươi vạn đại quân Vân Tần vây thành Đoạt Nguyệt, nhưng cuối cùng lại bị Văn Nhân Thương Nguyệt dùng lửa đốt thành, thiêu chết mười vạn hùng binh Vân Tần.

Người Đại Mãng, nhất là những người trong triều đình và quân đội Đại Mãng đều biết chiến tranh tàn khốc. Vân Tần vốn là địch quốc Đại Mãng, những năm gần đây luôn xảy ra giao chiến, nên phần lớn bọn họ sẽ không dễ dàng tức giận khi biết tin đã có rất nhiều binh lính Đại Mãng chết trong trận chiến đấy. Cái họ quan tâm nhất chính là trận chiến này vốn là bảy vạn đại quân của Văn Nhân Thương Nguyệt trong thành Đoạt Nguyệt chiến đấu với hai mươi vạn đại quân Vân Tần, cuối cùng đại quân Vân Tần chỉ còn không quá năm vạn. Dùng bảy vạn đại quân giết chết mười lăm vạn đại quân Vân Tần, chiến tích này thật rất kinh người.

Từ tin tức được quân đội truyền đến, từ khi nam phạt chính thức bắt đầu, đã có hơn bốn mươi vạn đại quân Vân Tần xâm nhập lãnh thổ Đại Mãng. Đến bây giờ, số quân sĩ chết bên Vân Tần đã vượt quá hai mươi lăm vạn, mà bên Đại Mãng mới chỉ chết chưa tới mười lăm vạn, nên có thể dễ dàng tính được rằng đại quân Vân Tần nam phạt còn đang trong lãnh thổ Đại Mãng chỉ còn khoảng mười lăm vạn. Với tình hình như vậy, tất cả người Đại Mãng đều biết một chuyện: mười lăm vạn đại quân Đại Mãng còn lại trong tay Văn Nhân Thương Nguyệt chuẩn bị phản công!

Khi trước, phần lớn người Đại Mãng đều nghi ngờ Văn Nhân Thương Nguyệt là người Vân Tần, nghi ngờ năng lực cầm binh của Văn Nhân Thương Nguyệt, nghi ngờ với sự thống lĩnh của hắn, quân đội Đại Mãng tuyệt đối không thể chiến thắng đội quân đệ nhất thiên hạ của đế quốc Vân Tần. Nhưng cho đến giờ khắc này, khi đại quân Đại Mãng bắt đầu phản công mạnh mẽ, những người vốn phản đối Văn Nhân Thương Nguyệt, kể cả trong triều đình hay quân đội, đều lập tức im lặng, không còn ai dám mở miệng.

Một ngày khác, vì khoảng cách xa xôi hơn, nên tin thảm bại của quân đội Vân Tần mới truyền đến Trung Châu.

Trong hoàng thành hùng vĩ nhất thế gian, trong một thư phòng cao quý, có một lão nhân thân thể khôi ngô tựa như Văn Nhân Thương Nguyệt, thật không ngờ lại có thể biết tin tức này trước cả hoàng thành.

Ngay nháy mắt nhận được tin này, lão nhân có vóc người rất khôi ngô trong thư phòng lập tức há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Lão nhân này chính là Văn Nhân lão thủ phụ vốn cáo bệnh không xuất hiện bên ngoài nữa.

Tại một nơi cách thư phòng lão không xa, có một chiếc xe ngựa màu đen tỏa vàng khác lạ.

Thế gian này có tất cả chín chiếc xe ngựa màu đen tỏa vàng, đại biểu cho vinh quang và phần thưởng cao quý nhất được tiên hoàng ban tặng, đại biểu cho chín gia tộc mạnh mẽ nhất đã ủng hộ Vân Tần lập quốc, chống lưng cho cả Vân Tần.

Nhưng lão nhân này lại biết kể từ khi nguyên lão họ Hoàng chết, Hoàng gia lập tức bị đưa tới hành tỉnh Bích Thủy xa xô, sợ rằng sẽ có hai chiếc xe ngựa như vậy hoàn toàn thối lui khỏi võ đài đế quốc Vân Tần.

Văn Nhân Thương Nguyệt càng mạnh mẽ, Vân Tần càng tổn thất nhiều, lão ta càng không thể đối mặt với dân chúng Vân Tần.

Còn Hồ gia, tuy đã ra mặt hoàn toàn đoạt tuyệt với Hồ Ích Dịch đã nghiêng về phía hoàng đế, nhưng tất nhiên cũng phải gánh chịu một phần trách nhiệm trong việc Hồ Ích Dịch thất bại.

Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, lão nhân này đau đớn ngẩng đầu lên.

Trong sân nhỏ ngoài phòng lão ta, có không ít cây đã được trồng vào năm Vân Tần lập quốc, mà chính tiên hoàng đã từng tới ngôi nhà này, đích thân trồng xuống một gốc cây ngô đồng (*). Hiện nay, cây ngô đồng đấy đã lớn, nhưng bỗng nhiên lại khẽ lay động trong làn gió nhẹ.

~~o0 0o~~

(*) Cây ngô đồng: Cổ thi Trung Hoa thường đề cập đến một loại cây quí phái, có hoa thuộc loại “vương giả chi hoa “, đó là cây Ngô Đồng qua câu cổ thi :

Ngô Đồng nhất diệp lạc

Thiên hạ cộng tri thu

Trong văn chương Việt Nam, nhà thơ Bích Khê có hai câu thơ thật đẹp về cây này:

Ô hay, buồn vương cây ngô đồng

Vàng rơi! Vàng rơi! Thu mênh mông.

(Tỳ Bà – Bích Khê )

Cây Ngô Đồng quý đến nỗi vua Minh Mạnh cho khắc hình lên Du đỉnh của Cửu Đỉnh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.