~~o0 0o~~
Sau tiếng quát trầm thấp đấy, lão nhân này dùng sức nhấn mạnh tay một cái, toàn bộ tảng đá lớn lập tức lún sâu vào trong bùn đất, trượt tới phía trước thêm vài thước rồi ngừng hẳn lại.
Tuy nhiên, sau khi khiến tảng đá lớn này dừng lại được, thần sắc đắc ý lại không hiện lên khuôn mặt lão nhân trông rất uy vũ này. Ngược lại, ông ta bỗng nhiên sợ hãi, hai mí mắt giật liên tục.
Ngoại trừ người tu hành lái xe khi nãy, ngay lúc này bỗng nhiên có vô số bóng người từ trong khu rừng hoang bên cạnh con đường lớn lao ra ngoài, trông như những thần ma đột ngột xuất hiện trên thế gian. Nguyên nhân khiến các quân sĩ đang ở đây cảm thấy những bóng người từ trong khu rừng hoang lao ra ngoài trông như thần ma, không phải vì bọn họ dùng khăn che mặt màu đen, mà vì tốc độ bọn họ quá nhanh, sức mạnh trên người họ quá kinh khủng. Trong lúc di chuyển, bọn họ ma sát mạnh với không khí tạo nên những dòng khí lưu và xé gió mãnh liệt.
Toàn bộ những người từ trong khu rừng hoang lao ra ngoài đều là người tu hành!
Quân đội có thể giữ kiêu ngạo trước mặt người tu hành là vì họ có quân giới cường đại, là vì họ có quân số áp đảo.
Trên thế gian này, người tu hành dù sao cũng rất thưa thớt.
Mà hiện giờ, người tu hành từ trong khu rừng hoang lao ra lại có đến mười bảy người.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Trong nháy mắt này, bởi vì quá khiếp sợ, nên thống lĩnh đội ngũ áp tải này là Mặc Thanh Phong cũng cảm thấy choáng váng cả đầu óc. Mặc dù biết mình không thể nào nhận được đáp án cho câu hỏi vừa rồi, nhưng hắn vẫn không nhịn được nhìn chiếc xe tù, quát hỏi.
Nơi này không phải là biên quân Long Xà hay biên quân Thiên Hà, mà là nội địa đế quốc Vân Tần.
Nếu như so với người tu hành địch quốc hoạt động ở biên giới, vậy khả năng người tu hành địch quốc xâm nhập Vân Tần càng ít hơn. Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là mười bảy người tu hành từ trong khu rừng hoang lao ra ngoài này, dựa vào khí thế, tốc độ và sức mạnh của họ, tuyệt đối không phải là người tu hành cấp thấp như Hồn sĩ.
Nhiều người tu hành mạnh mẽ như vậy, đã có thể khiến một đội quân số lượng khoảng ba trăm người phải gặp tai họa ngập đầu.
- Thả ta ra ngoài.
Trong lúc Mặc Thanh Phong cảm thấy mê muội, hắn lại nghe thấy tiếng thở dài từ trong xe phát ra:
- Việc này không liên quan đến các ngươi. Bọn họ đến đây không phải cứu ta...mà là giết ta.
Hiện giờ, Mặc Thanh Phong bỗng nhiên do dự.
Trực giác bảo hắn rằng mình nên tin tưởng Trạm Thai Thiển Đường...nhưng hắn là quân nhân Vân Tần...bất kể những người tu hành này tới đây để cứu Trạm Thai Thiển Đường hay giết Trạm Thai Thiển Đường, nhưng Trạm Thai Thiển Đường nhất định là một người tu hành có thân phận đặc biệt ở Đại Mãng.
Chỉ là một tíc tắc do dự, nhưng bỗng nhiên có một tiếng xé gió thê lương vang lên khắp không trung.
Một cây tên kim loại màu đen trong nháy mắt phủ xuống, bắn thẳng tới trái tim hắn!
Trong đội ngũ áp tải này, ngoại trừ Lôi cô nương của phủ quận trưởng và Lạc tiên sinh - môn khách của Từ đại nhân Hình ti ra, Mặc Thanh Phong chính là người mạnh nhất. Nhưng đối mặt với cây tên này, hắn lại không thể tránh né kịp.
Mũi tên kim loại màu đen mạnh mẽ bắn vào trên sườn trái hắn, trong lúc thân tên xoay tròn mãnh liệt, đầu mũi tên sắc bén đã đâm rách bộ giáp kim loại hắn đang mặc, tiếp đó phá nát thân thể trần thịt, xâm nhập vào bên trong.
Giống như thân thể bị một cây búa lớn đập mạnh vào, Mặc Thanh Phong lập tức rơi xuống, tựa như một căn phòng bị sụp đổ, làm bốc lên vô số bụi đất.
Trên bộ giáp kim loại hắn ta đang mặc xuất hiện một lỗ thủng nhỏ, máu tươi từ bên trong chảy ra ngoài.
Nếu như không phải có bộ giáp này, cho dù không bị bắn trúng chỗ quan trọng, sợ rằng một tên vừa rồi đã khiến toàn bộ nội tạng bên trong cơ thể hắn bị xé rách, bắn chết tại chỗ.
- Giết!
Mặc Thanh Phong bị thương nặng ngã xuống đất, mấy gã giáo quan lập tức tuân theo nội quy trong quân, đồng thời nhận lấy quyền chỉ huy, ban bố mệnh lệnh.
Từng mảnh lưới sắt phát ra ánh sáng lạnh lần lượt được vứt ra ngoài.
Cả không trung bỗng nhiên bị màu đen bao phủ. Trong nháy mắt từng mảnh lưới sắt được vứt ra ngoài, tất cả kỵ quân mặc trọng khải lập tức vọt tới chỗ mười bảy người tu hành kia, sử dụng nỗ cơ được lắp ráp ngay trên tay mình.
Trong một loạt tiếng kim khí kinh khủng cùng một lúc vang lên, có vô số sợi dây kim loại phóng ra giăng khắp bầu trời.
Những sợi dây kim loại xuyên qua các mảnh lưới kim loại với một tốc độ cực nhanh, có vài sợi dính ngay trên lưới, giúp cho tốc độ rơi xuống của những mảnh lưới đấy nhanh hơn, đồng loạt đè lên mười bảy người tu hành kia.
"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!"
Những tia lửa liên tục lóe lên rồi chớp tắt.
Một bóng người tuyệt nhanh, trong nháy mắt đã phá tan sáu bảy mảnh lưới kim loại, trực tiếp lao ra khỏi khu vực bị lưới bao phủ, sau đấy xông tới quân đội áp tải.
- Giết!
Văn sĩ Lạc tiên sinh đầu đội mũ gắn bạch ngọc đầu tiên sợ hãi. Lúc này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ông ta biết hôm nay không thể phân cách những người tu hành kia để chém giết được, mà sợ rằng chính mình hôm nay cũng không thể sống sót. Nghĩ đến đây, ông ta lập tức hét to lên, sau đấy đưa hai tay sang bên hông, lôi ra hai khúc đoản côn, hợp nhất lại một chỗ tạo thành trường côn.
Ông ta một bước nhảy lên không trung, vung côn đánh tới người tu hành bên địch vừa xông tới đầu tiên.
Ông ta vốn là người tu hành cấp Quốc sĩ, thuộc quân bộ Hình ti. Vừa vung côn lên cao, được hồn lực quán chú vào, các phù văn trên thân côn lập tức sáng lên rồi tỏa sáng rực rỡ. Khi vung côn đánh xuống, bụi đất bên dưới đã bị khí lưu mạnh mẽ thổi sang hai bên, khí thế thật kinh người.
Đối với ông ta, chỉ cần có thể ngăn được người tu hành này, các quân sĩ vừa mới quăng lưới kim loại, bắn nỗ mới có thời gian ném thêm các lưỡi móc.
Nhưng cây côn của ông ta vừa rơi xuống, lập tức có một ánh đao lóe lên như một vầng ngân hà, nhanh chóng đến nỗi ông ta không thể phản ứng kịp.
"Vèo!"
Dễ dàng như cắt một lớp giấy.
Vị môn khách của quan to triều đình này lập tức cảm thấy chói mắt, sau đấy nguyên một cánh tay của ông ta bị chém rơi xuống dưới, cánh tay còn lại cũng không thể nào cầm nổi cây trường côn quá nặng, nên cây trường côn ấy lập tức theo cánh tay đã bị chém rụng bay ra ngoài.
May mà trong nháy mắt này, Lạc tiên sinh theo bản năng lăn nhanh ra sau, núp dưới bụng ngựa của hai quân sĩ trọng khải đang cưỡi, mới có thể may mắn tránh thoát lưỡi đao tiếp theo.
Ngay khi vị môn khách này cảm thấy kinh sợ, cơn đau từ phần cánh tay cụt vừa bị chém đứt truyền tới, ánh đao kia lại chớp lên. Đầu của hai quân sĩ mặc trọng khải đang ở phía trên hắn lập tức bay lên, hai luồng máu tươi phun ra ngoài như nguồn suối.
Nhưng ngay lúc đó, nữ tu hành oai hùng Lôi cung phụng của phủ quận trưởng thành Thanh Viễn đã quát to lên, sau đấy đến ngay trước người người tu hành này, vung đao chém.
Khi vung đao chém xuống, nàng đã dốc sức toàn lực đến nỗi cánh tay bị chấn động liên tục. Thanh trường đao màu vàng to rộng này lưu lại trên không khí những tàn ảnh khó phai, sau đấy phát ra những tia sáng tựa như thác nước màu vàng đang chảy xuống, đây chính là đao thế "bát lôi" của học viện Lôi Đình.
Hồn binh thượng đẳng của học viện Lôi Đình dùng kim loại trên núi chân long chế luyện, có thể kích thích tia chớp, sấm sét. Chiến kỹ của học viện Lôi Đình bá đạo không chỉ vì sức sát thương của hồn binh vô cùng lớn lao, mà còn vì tia chớp từ trong hồn binh phát ra. Nếu như người tu hành kẻ địch bị tia chớp này đánh trúng, chắc chắn sẽ bị tổn thương không nhẹ.
Đối mặt với một đao của nữ tu hành hiển nhiên xuất thân từ học viện Lôi Đình của đế quốc Vân Tần, người tu hành kẻ địch cũng chuyên sử dụng đao này lại không đón đỡ, chỉ đơn giản bước ngang một bên, nhẹ nhàng tránh thoát.
Một đao chém vào khoảng không, Lôi Tĩnh lập tức chấn động cả người, bước tới trước một bước, muốn sử dụng đao thế "cuồng lôi cửu trảm".
"Cuồng lôi cửu trảm" là đao thế trong khoảnh khắc liên tục bước chín bước, chém chín đao. Nhờ có kỹ xảo phát lực đặc biệt của học viện Lôi Đình, nên một đao sau càng mạnh hơn một đao trước, hơn nữa mạnh mẽ nhất chính là sau khi chém liên tục chín đao, tia chớp từ trong thân đao phát ra sẽ dày đặc tới mức tạo thành những quả cầu sét. Lấy đao thế dẫn động, những quả cầu sét này sẽ tấn công tới đối phương. Cho dù đối phương là người tu hành có tu vi cao hơn, chưa chắc có thể ngăn cản được.
Trong học viện Lôi Đình, chỉ có những đệ tử lập nhiều chiến công, có biểu hiện xuất sắc, được coi là tinh anh trong tinh anh, mới có thể tu tập chiến kỹ vốn thuộc hoàng tộc Trưởng Tôn thị, đồng thời có thể lấy được hồn binh được chế tạo từ kim loại ở trên núi Chân Long.
Nhưng trong lúc Lôi Tĩnh muốn bước chân tạo lực phát đao, tâm nàng đột nhiên chấn động, tín hiệu cảnh giác liên tục báo lên, cả người lập tức cúi thấp xuống.
"Vèo!"
Gần như là ngay lúc nàng cúi thấp người xuống, bỗng nhiên có một cây tên kim loại màu đen bay qua lưng nàng, tạo thành hai vết thương dài tới hai tấc ngay trên lưng nàng.
- A!
Một tiếng hét thê lương vang lên.
Lạc tiên sinh ở dưới thân ngựa thấy tình thế không ổn lập tức liều mạng phát lực, không quan tâm đến cánh tay cụt đang chảy rất nhiều máu tươi, dùng bả vai đẩy mạnh lên thân ngựa.
Bị Lạc tiên sinh dốc toàn sức va chạm thật mạnh như vậy, không biết bao nhiêu xương cốt của con ngựa này bị chặt đứt, nó lập tức nổi điên chạy tới trước, mạnh mẽ đụng vào người tu hành đang chuẩn bị vung đao chém xuống người Lôi Tĩnh.
Ánh đao nhanh như một tia chớp, nhanh đến mức Lạc tiên sinh không thể nhìn thấy rõ lại lóe lên. Đầu của con ngựa này tựa như bị một vầng sáng quét qua, tách ra thành hai nửa.
Lôi Tĩnh ở bên dưới tuy chưa bị một đao này trực tiếp chém trúng, nhưng hai vó trước của con ngựa này lại gần như đạp phải người nàng. Nàng nhanh trí lấy tay chống xuống đất, lăn vòng sang một bên. Đến lúc này, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy sắc mặt nàng ta đã tái nhợt như tờ giấy trắng, mồ hôi lạnh đổ toàn thân.
Nàng biết rõ cho dù không có tiễn thủ đang ẩn núp ở nơi xa, chỉ là người tu hành sử dụng đao có đao pháp nhanh như tia chớp này, cả nàng và Lạc tiên sinh đã không thể nào địch nổi.
"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!"
Trong những tiếng xé gió vang lên khi lưới móc tung ra ngoài, tất cả kỵ quân mặc trọng khải bắt đầu tấn công hơn mười người tu hành kia.
Đợt tấn công này không giống như những trận chiến bình thường, mà là điên cuồng liều mạng.
Sau hai lần tung lưới và bắn tên có nối dây kim loại, hơn mười người tu hành kia không hề té xuống đất. Hiện giờ, tất cả kỵ quân mặc trọng khải trong đội ngũ áp tải đang điên cuồng xông tới mười người tu hành này. Bởi vì trên mặt đất có rất nhiều dây kim loại được móc nối với nhau, nên ngay nháy mắt đến gần những người tu hành này, có rất nhiều vó trước của các chiến mã bị chặt đứt, tiếng hí thảm thiết không ngừng vang lên.
Nhưng tất cả kỵ quân mặc trọng khải vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng. Bọn họ giục chiến mã của mình xông tới những người tu hành kia với tốc độ nhanh nhất, sau đấy vung đao chém tới. Ngay cả những kỵ quân xông tới đầu tiên, chiến mã của họ đã bị chặt đứt vó, nên cả người phải ngã xuống đất, cũng dồn hết sức mình vào trong đôi tay, sau đấy ném mạnh binh khí trong tay mình vào những người tu hành đằng trước.
"Ầm!"
Tựa như có một bức tường thành màu đen bằng sắt đánh tới hơn mười người tu hành này.
Ngay khoảnh khắc đấy, những người tu hành đã bị lướt sắt và nhiều sợi dây trói chặt bên trong không thể nào né tránh được các thanh binh khí đang được dồn dập ném tới, lập tức bị đụng mạnh đến nỗi phun máu tươi ra ngoài, sau đấy bay ngược ra sau.
Nhưng đồng thời cũng có nhiều chiến mã hí lên thảm thiết, cũng có nhiều kỵ quân mặc trọng khải phải ngã xuống, các cánh tay chiếc chân cụt liên tục rơi rụng rớt xuống.
Trong tình cảnh thảm thiết như thế, Trạm Thai Thiển Đường đang ở trong xe tù không nhịn được mà thở dài một tiếng.
Hắn là người Đại Mãng, mà giờ khắc này, những quân nhân thiết huyết của Vân Tần lại không tiếc tính mạng mà ngăn cản những người tu hành muốn giết chết hắn.
- Thả ta ra ngoài đi!
Sau khi thở dài một tiếng, hắn nhìn qua miệng thông gió của chiếc xe tù, nhìn Mặc Thanh Phong đã bị thương nặng sau khi trúng tên, một lần nữa thỉnh cầu.
~~o0 0o~~