Không biết Trương công tử kia đối với nữ nhi thế nào, hắn ghét bỏ con không tốt hơn sao?
Đái Dung nhẹ giọng hỏi.
- Hừ! Hắn thích con cũng không được đâu, cóc mà đời ăn thịt thiên nga, ta nhất quyết không cho hắn được toại nguyện.
Đái thị hừ nhẹ một tiếng.
Gương mặt xinh đẹp của Đái Dung hơi ửng đỏ lên, vừa định nói tiếp, chợt ngoài phòng truyền vào tiếng của thôn trưởng:
- Dung nhi có nhà không?
- A! Thôn trưởng đến đây rồi!
Hai người vội vàng đứng dậy nghênh đón.
- Thôn trưởng! Ngài đến nhà của chúng ta có chuyện gì, có liên quan với Dung nhi sao?
Đái thị nắm tay Dung nhi đi ra, kéo ghế mời thôn trưởng ngồi, rồi hỏi.
Thôn trưởng trầm ngâm, rồi nói:
- Lần này ta tới đây, là có chuyện trọng yếu tìm các ngươi thương nghị, vừa lúc có liên quan với Dung nhi!
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Đái thị không kiên nhẫn hỏi.
Thôn trưởng cười khi:
- Chuyện này phải đợi phụ thân của Dung nhi trở về, rồi bàn tiếp!
Đái thị liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, nói:
- Xem thời gian, bọn họ lập tức sẽ về tới ngay...
- Tốt lắm, chúng ta cứ chờ thêm một lát!
Thôn trưởng cười nói.
Đúng lúc này, Trương Hằng trong lớp phân thân chậm rãi đi tới Đái gia, nhìn thấy thôn trưởng, vội vàng gọi một tiếng thân thiết:
- Bá phụ!
- Ha ha! Hiền điệt mau vào đây!
Thôn trưởng thập phần nhiệt tình chào đón Trương Hằng vào trong.
Hiền điệt?
Đái thị, Đái Dung đều ngẩn người ra, không biết hai người này như thế nào đột nhiên nhiều ra một tầng quan hệ như vậy.
Thôn trưởng nhìn thấy rõ vẻ nghi hoặc của hai người trong mắt, liền giải thích:
- Các ngươi biết đó, ta là người tu tiên, từng nhiều lần du lịch ở bên ngoài, kết bạn không ít bằng hữu. Vừa rồi cùng nói chuyện với Trương hiền điệt. tự dưng cảm thấy bộ dạng của hắn có vài phần tương tự với một vị cố nhân đã mất của ta, vì thế hỏi tới.
Thật không ngờ, Trương hiền điệt dĩ nhiên là con của cố nhân kia...
Thôn trưởng cảm khái nói, trên mặt lộ ra vẻ chân tình tha thiết.
“Thế gian không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy.” Trong mắt Đái Dung lóe ra một tia sáng kỳ dị, ngạc nhiên cảm thán cho chuyện này.
Đái thị cũng không có nghi ngờ gì, cũng là vô cùng kinh ngạc, vội vàng chúc mừng cho hai người.
Tuy nhiên, sau một lát, trên mặt Đái thị lại lộ ra vẻ hồ nghi, hỏi:
- Theo như lời thôn trưởng đến chỗ ta nơi này, còn có chuyện trọng yếu, có liên quan với hiền điệt của ngài hay sao?
Thôn trưởng cười tủm tỉm nói:
- Chuyện này cùng Trương hiền điệt, Dung nhi cô nương đều có quan hệ.
- A!
Đái thị chợt biến sắc kêu lên, có vẻ hơi thất thố, trong lòng cấp bách:
- Chẳng lẽ vị thôn trưởng đức cao vọng trọng này muốn cầu thân với nhà ta... Chuyện này thật có điều không ổn.
Đái Dung nghe vậy, cúi gằm đầu xuống, trên gương mặt xinh đẹp nhuộm một lớp dò ửng, một tay vân về váy áo, không dám nhìn thẳng vào hai người Trương Hằng.
Họ đều nghĩ rằng Thôn trưởng dẫn theo Trương Hằng cùng nhau đến, là chuẩn bị tới đây cầu hôn.
- Thôn trưởng! Trượng phu ta còn chưa có trở về, để ta ra ngoài kêu một tiếng.
Đái thị xoay chuyển tròng mắt, nảy sinh ra một kế, bà phải trước một bước đi ra ngoài tìm trượng phu thương nghị, nói cho trượng phu nghe rõ “tình huống thực sư” của Trương Hằng.
Vì hạnh phúc của Dung nhi, bất kể như thế nào cũng không có thể đáp ứng chuyện hôn sự này!
Nhưng bà ta mới vừa đứng lên, ngoài phòng truyền vào tiếng bước chân.
- Chúng ta đã về đây!
Người nói chính là Đái Phùng Sơn, hắn cùng phụ thân hắn vác công cụ cuốc xẻng đi vào nhà.
- Ồ? Thôn trưởng ngài sao lại đến đây, mọi người ở...
Đái phụ buông xuống công cụ, cười ha hả đi tới.
Đái thị thầm hận, nhưng cũng là lòng có dư mà lực không đủ.
- Ha ha! Hôm nay ta tới đây là để tìm ngươi thương nghị một chuyện trọng yếu. Trước tiên, ta muốn nói cho ngươi biết lai lịch của Trương hiền điệt này...
Thôn trưởng trước nói ra một lần quan hệ giữa mình cùng Trương Hằng.
- Chúc mừng chúc mừng! Lại có chuyện trùng hợp như thế, thôn trưởng gặp lại con của cố nhân!
Đái phụ, Đái Phùng Sơn cùng lên tiếng chúc mừng rộn rằng.
- Đúng rồi! Nghe ý của thôn trưởng, còn có một chuyện thập phần trọng yếu, muốn tìm chúng ta thương nghị. Không biết là chuyện gì?
Đái phụ hỏi, lại không chú ý Đái thị đang nháy mắt ra hiệu với hắn.
- À! Chuyện này, cùng Dung nhi. Trương hiền điệt đều có liên quan. Ta và Trương hiền điệt đã làm ra quyết định, hiện tại tới hỏi ý Dung nhi xem sao...
Thôn trưởng không nhanh không chậm nói.
Đái phụ cười ha hả:
- Ta hiểu rồi! Thôn trưởng lão nhân gia ngài là đến nhà ta cầu hôn a... Ha ha! Trương hiền điệt tuấn tú lịch sự, lại có tiên nhân ngài này ở sau lưng, ngày sau nhất định thăng quan tiến chức như diều gặp gió. Dung nhi có thể gả cho người tốt như vậy, ta cao hứng còn không kịp đây. Huống chi, Trương hiền điệt còn là ân công của nhà ta.
- Đúng vậy, đúng vậy!
- Phụ thân...
Đái Dung cúi gằm đầu xuống, hai mang tai đều đỏ bừng, muốn nói điều gì nhưng vì quá khẩn trương mà quên sạch.
Đối với Trương Hằng, Đái Dung vốn cũng có chút cảm tình, nhưng sau khi nàng biết, Trương Hằng viện lý do cổ quái trốn tránh trách nhiệm, cảm tình đã giảm đi. Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn vấn vương không chừng, không biết có nên gả cho một Nam nhân như vậy hay không.
- Cái gì? Cầu hôn?
Thôn trưởng cùng Trương Hằng đều giật mình kinh ngạc.
- Nhị vị tới đây, chẳng lẽ không phải là cầu hôn sao?
Đái phụ rốt cục ý thức được không đúng.
Thôn trưởng nghi hoặc liếc mắt nhìn Trương Hằng một cái, mang theo vẻ trưng cầu ý kiến, dùng thần niệm truyền âm nói:
- Chẳng lẽ ngài muốn cưới Dung nhi làm thiếp?
Trương Hằng đúng thật không biết nói gì, không muốn gây thêm chuyện hiểu lầm như thế, liền truyền âm trả lời:
- Tính cái gì! Ngươi mau mau nói vào chính đề. Bằng không càng ngày càng phức tạp!
- Ha ha! Chúng ta không phải đề cập tới chuyện kết thân, mà là một chuyện khác!
Thôn trưởng cười tủm tỉm nói.
Đái phụ xấu hổ không thôi:
- Thôn trưởng rốt cuộc có chuyện gì?
Mặt khác, Đái thị vô cùng mừng rỡ, còn Đái Dung đầu vẫn cúi xuống, đồng thời cảm giác có chút mất mát, Đái Phùng Sơn lại có chút thất vọng.
- Ba tháng sau, Lãnh Nguyệt Môn một trong ba đại tông môn của Bắc Thần đại lục, sẽ ở chủ thành Vô Song tuyển chọn đệ tử có tư chất thượng giai. Trương hiền điệt đã quyết định tham dự tuyển chọn lần này, tiến vào Tiên môn tu luyện.
- Tiên môn?
Đái gia một nhà bốn miệng đều há hốc, vô cùng kinh ngạc.
Tiên môn đối với bọn họ mà nói chính là tồn tại cao cao tại thượng. Thôn trưởng trước mắt chính là một vị tiên nhân, trong lòng bọn họ đều mang lòng sùng kính.
- Đúng vậy! Tiên môn chỉ tuyển nhận người có tư chất tốt vào làm đệ tử môn phái. Sau khi trải qua ta cùng Trương hiền điệt xác định, Dung nhi căn bản có được thiên phú tu tiên cực kỳ hiếm thấy. Cho nên ta mới tới đây, tìm ngươi thương nghị về chuyện này.
Thôn trưởng giải thích, Trương Hằng ngồi bên cạnh, trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, không nói lời nào.
- Cái gì? Dung nhi có được thiên phú tu tiên hiếm thấy...
Mấy người Đái gia đều có vẻ không tin.
- Các ngươi có biết trước đây vì sao Tham Lang kia lại chú ý tới Dung nhi hay không? Hắn là một tiên nhân thân phận ở trên cao, một nữ nhân phàm tục sao đáng để hắn dốc toàn bộ lực lượng chứ? Sở dĩ Tham Lang làm như vậy, cũng vì nhìn trộm thiên phú của Dung nhi, muốn bắt nàng về đào tạo thành một lô đỉnh để tăng lên tu vi, đây là loại chuyện ác độc biết bao!
Thôn trưởng nghiêm mặt nói.
- Dung nhi thực sự có thiên phú như thế, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Trên mặt Đái phụ cùng Đái thị đều lộ ra vẻ lo lắng.
- Hiện nay trước mắt Dung nhi chỉ có hai con đường: đường thứ nhất chính là đi vào Tiên môn bồi dưỡng, ngày sau rất có thể trở thành Tiên Quân danh chấn một phương. Đái Hà Thôn chúng ta cũng có thể nhận được ơn trạch vô thượng. Con đường thứ hai, chính là để cho nàng làm một người phàm bình thường suốt đời. Thế nhưng một khi bị tiên nhân tâm tính ác độc nhìn thấy, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng!
Thôn trưởng nói ra lời chính nghĩa, phân tích lợi hại hai đường rõ ràng.
- Việc này phải để chúng ta thương nghị một chút...
Đái phụ cùng Đái thị bắt đầu bàn bạc với nhau, còn Đái Dung thì vẻ mặt mơ màng mờ mịt.
Đái Phùng Sơn kinh ngạc lên tiếng:
- Thôn trưởng! Dung nhi nàng có thể đi tu tiên, ngài xem ta có thể đi được hay không?
- Không được!
Đái phụ, Đái thị cùng kêu lên, Đái gia còn trông cậy vào hắn nối dõi tông đường đây.
Thôn trưởng cười nói:
- Trên thế giới này chỉ có số ít nhân tài có thể tu tiên, ngươi tốt hơn là ở lại nhà hiếu kính cha mẹ đi.
-Ôi...
Đái Phùng Sơn vô cùng thất vọng.
Đái phụ cùng Đái thị trải qua một phen thảo luận, cuối cùng vẫn quyết định để con gái đi vào Tiên môn tu tiên.
Trương Hằng thấy vậy khẽ cau mày:
- Bá phụ bá mẫu! Chuyện đại sự một đời người thế này, các người lại không hỏi ý kiến của Dung nhi cô nương chút nào sao?
- Ngươi...
Đái phụ cùng Đái thị giật mình, lúc này mới dời ánh mắt về hướng Đái Dung.
Trong quan niệm của họ chuyện hôn nhân đại sự hay chuyện lớn một đời của con gái, đều do bọn họ hỗ trợ quyết định là được rồi.
- Đúng rồi, Dung nhi! Đối với chuyện này, con thấy thế nào?
Đái phụ miễn cưỡng cười, hỏi con gái mình.
Đái Dung khẽ ngẩng đầu lên, quay nhìn về hướng Trương Hằng ánh mắt đầy vẻ cảm kích. Thân là một nữ nhi trong nhà, nàng chưa từng phát biểu làm chủ quyền lợi của mình.
Cho nên, lúc này trong lòng nàng cảm kích đến rối tinh rối mù.
- Ta muốn hỏi thôn trưởng một chút, trong thế giới tiên nhân, nữ nhân có thể có quyền lên tiếng hay không?
Đái Dung vô cùng dũng cảm, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào hai người Trương Hằng.
Thôn trưởng vừa mới định lên tiếng, lại bị Trương Hằng giành trước, hắn thản nhiên nói:
- Ở trong thế giới của tiên nhân, người nào có thực lực, người đó sẽ có quyền định đoạt, chuyện đó không quan hệ gì với giới tính của ngươi.
Đái Dung nghe nói lời ấy, đôi mắt sáng sáng ngời, hỏi:
- Trương công tử cũng là tiên nhân?
- Tiên nhân mới học đời!
Khóe miệng Trương Hằng lộ ra một vẻ tươi cười quỷ dị.
- Tốt lắm! Ta quyết định đi tu tiên!
Đái Dung tươi cười như hoa. Trước nay chưa bao giờ nàng vui vẻ như vậy, tựa như một con chim vừa mới thoát khỏi lồng giam, tự do bay về phía thiên địa rộng
lớn bao la.