Lam Tinh Đảo dần nhỏ đi trong tầm nhìn, Trương Hằng cùng Vân Dịch đứng trên hư không, đối mặt với ba cha con Hoàng Phủ Lân cùng với Tú Ninh.
- Trương đạo hữu, ngươi thật sự quyết định rời Lam Tinh Đảo? Nếu như muốn đi bất kỳ đảo nào trong Hải ngoại Tam Tiên Đảo hoàn toàn có thể trở về Lam Tinh Đảo của ta, thông qua Truyền tống trận có thể tới nơi trong khoảnh khắc.
Hoàng Phủ Lân nhìn chằm chằm Trương Hằng, không nghĩ rằng hắn thật sự lấy thân mạo hiểm, xung đột với thế lực Tử Hoàng Phủ.
Trương Hằng thản nhiên nói:
- Ý ta đã quyết. Trương mỗ nhất định phải đi Cửu U hải vực một chuyến, nếu không muốn đột phá tu vi trước mắt ít nhất phải mấy trăm năm.
Hoàng Phủ Phách tò mò hỏi:
- Trương đạo hữu. Thời gian mấy trăm năm đối với những tu sĩ như chúng ta mà nói cũng không tính quá dài.
- Mấy trăm năm đối với sư tôn mà nói đã rất dài lâu.
Tú Ninh sâu kín thở dài nói.
Nàng đã biết Trương Hằng tu luyện tới cảnh giới hiện nay chỉ mất không đến trăm năm.
Mới không đến một trăm tuổi, so với tuổi của rất nhiều tu sĩ bình thường ở Tu Chân Giới thì nhỏ hơn rất nhiều.
Như thế xem ra, thời gian mấy trăm năm đối với Trương Hằng mà nói tuyệt đối là cực kỳ dài lâu.
- Kỳ thật các ngươi hoàn toàn không cần lo lắng an nguy của Trương mỗ.
Trương Hằng nói một câu vô cùng tự tin.
Cặp mắt Hoàng Phủ Tĩnh sáng lên:
- Chẳng lẽ vì Âm Dương tán tiên tặng cho đạo hưu tấm ngọc phù bảo mệnh kia?
- Không sai.
Trương Hằng gật đầu nói:
- Cho nên nói sự an toàn của Trương mỗ hoàn toàn không có vấn đề. Cho dù Tử Hoàng kia tự mình ra tay cũng không làm gì được ta. Chỉ cần ta bóp nát ngọc phù, Âm Dương tán tiên có thể tới nơi trong khoảnh khắc.
Đám người Hoàng Phủ Phách bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Trương Hằng lớn mật như vậy, dám coi nhẹ lệnh truy nã của Tử Hoàng Phủ, xông vào Cửu U hải vực ức vạn yêu thú hoành hành.
Hoàng Phủ Lân lại nhíu mày, trịnh trọng nói với Trương Hằng:
- Không đến tình huống vạn bất đắc dĩ đạo hữu không nên dễ dàng sử dụng ngọc phù này. Nó đại biểu cho nhân tình của một vị Tán tiên, giá trị không thể đo lường. Nếu như dùng nó đối phó với Tử Hoàng, ít nhiều có chút lãng phí.
“Ngọc phù” trong tay Trương Hằng đại biểu cho một cái nhân tình của Âm Dương tán tiên, giá trị vượt xa dự đoán của Trương Hằng.
Ở Tu Chân Giới Chu Vương Triều, Tán tiên là cấp bậc gần như vô địch. Trong giới này, không có bao nhiêu chuyện bọn họ Không làm được. Ngọc phù trong tay Trương Hằng, nếu thời cơ và phương pháp sử dụng bất đồng thì công hiệu phát huy cũng chênh lệch rất lớn.
Cho nên Hoàng Phủ Lân mới dặn dò Trương Hằng như thế.
Thậm chí trong đáy lòng, Hoàng Phủ Lân cực kỳ thèm thuồng tấm ngọc phù trong tay Trương Hằng, hận không thể chiếm lấy. Nhưng là cho dù cho hắn một vạn lá gan cũng không dám có tâm tư mưu đồ tấm ngọc phù này.
Tán tiên oai, ai dám dây vào?
Cho dù có tới mười Hoàng Phủ Lân ở trước mặt Tán tiên cũng vô ích. không có gì khác nhau.
- Ý tốt của Hoàng Phủ đảo chủ, Trương mỗ xin tâm lĩnh. Các vị không cần tiễn nữa. chúng ta cáo biệt tại đây.
Ánh mắt trương Hằng đảo qua mấy người: Hoàng Phủ Lân, Hoàng Phủ Phách, Hoàng Phủ Tĩnh.
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng trên mặt Tú Ninh một hồi.
- Có duyên gặp lại.
Trương Hằng cười nhàn nhạt, độn quang dưới chân run lên, lôi quang lóe lên lôi kéo Vân Dịch gào thét hướng về phía chân trời, trong chớp mắt biến mất trong tầm nhìn của bốn người.
Bốn người Hoàng Phủ Lân nhìn theo một lát mới thu hồi ánh mắt và thần thức.
- Tú Ninh tiểu thư. Trương đạo hữu đã rời đi, cô có tính toán gì không?
Hoàng Phủ Tĩnh hỏi, nàng đột nhiên sinh ra vài tia tò mò đối với nữ nhân khí chất siêu phàm nhập thánh này.
- Tú Ninh sẽ vâng theo sư mệnh, qua mấy ngày sẽ rời Lam Tinh Đảo, đi Đông Vân đại lục.
Tú Ninh lại cười nói.
- Tú Ninh tiểu thư nhanh như vậy phải rời đi a!
Trên mặt Hoàng Phủ Phách lộ ra vẻ tiếc nuối rất rõ ràng.
Đúng lúc này, cha hắn Hoàng Phủ Lân thần thức truyền âm nói:
- Không cần có ý đồ gì với nàng này. Nàng ta không phải ngươi có thể mơ ước.
- Vì sao?
Hoàng Phủ Phách không thể hiểu nổi, trong lòng có chút không cam lòng.
Tú Ninh giờ phút này cũng chỉ vẻn vẹn là một tu sĩ Hóa Thần Kỳ, chẳng lẽ với thân phận Thiếu đảo chủ Lam Tinh Đảo, tu sĩ Hợp Thể Kỳ của mình cũng không xứng hay sao?
- Ngươi không cần hỏi nhiều. Nàng này không quá bao lâu sẽ là nhân vật cùng cấp với vi phụ.
Giọng điệu Hoàng Phủ Lân cực kỳ băng lành, khiến người khác không thể cãi lời.
Với cảnh giới của hắn có thể mơ hồ nhìn ra được cảnh giới linh hồn mà Tú Ninh có được giờ phút này, trong lòng khiếp sợ không thôi: Khí chất nàng này biểu hiện ra thậm chí có thể khiến hắn sinh ra một loại tâm lý tự thấy xấu hổ.
Bởi vậy có thể thấy được cảnh giới linh hồn của Tú Ninh có khả năng vượt qua hắn.
Kỳ nữ nhân như vậy ngay cả hắn đều tâm động không thôi, lại không dám sinh ra ý khinh nhờn.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng thở dài: Trương Hằng a Trương Hằng. Trên người của ngươi rốt cục có bí mật như thế nào? Kỳ nữ nhân như thế lại Chỉ là đệ tử của ngươi? Ngươi còn có thể lọt vào mắt xanh của nhân vật cấp Tán tiên, sau lưng lại còn có một nhân vật thần bí khó lường.
Đột nhiên trong lòng hắn sinh ra một loại ảo giác: Có lẽ, Tử Hoàng Phủ cùng người này là địch, vốn chính là một sai lầm.
Trương Hằng mang theo Vân Dịch một hơi bay ra ngoài vạn dặm, đột nhiên ngừng lại.
- Sư tôn, ngài làm sao vậy?
Vân Dịch khó hiểu hỏi.
Hai tròng mắt Trương Hằng lóe ánh bạc, lộ ra vài tia cơ trí, giống như có dự cảm gì. Hắn thấp giọng lẩm bẩm:
- Thời cơ không sai biệt lắm.
Vừa dứt lời, không gian bốn phía hơi rung động, một gã thiếu niên mặc tử bào trống rỗng xuất hiện bên cạnh Trương Hằng.
Từ khí tức trên người hắn mà xét đã đạt tới cấp bậc Hợp Thể Kỳ.
- Trương đạo hữu.
Tử Hãn cười nói với trương hàng, mặt ngoài cũng không lộ ra bao nhiêu vẻ kính sợ.
Vân Dịch thì tò mò nhìn Tử Hãn, không nói gì. Người này hắn từng thấy qua trong lĩnh vực không gian của Trương Hằng nhưng không rõ thân phận.
Bá!
Chỉ thấy trong thân thể Trương Hằng lóe ra một luồng sáng bạc, ở trên hư không hình thành một nam nhân thanh niên.
Chính là phân thân của Trương Hằng.
Phân thân Trương Hằng đi tới trước mặt Tử Hãn, thản nhiên nói:
- Không bằng như này, ta với Tử Hãn đạo hữu cùng đi Bồng Lai Đảo trong Tam Tiên Đảo du lịch, chúng ta có thể bay về hướng tây bắc hải vực.
- Như thế rất tốt. Ta đã sớm muốn đi dạo thế giới nhân loại.
Tử Hãn vui vẻ nhận lời, cùng phân thân Trương Hằng dắt tay bay về hướng tây bắc, bộ dạng như bằng hữu tri kỷ.
Tình cảnh như thế khiến vị đệ tử Vân Dịch kinh ngạc không thôi.
Trương Hằng thì lộ vẻ tươi cười nhìn theo phân thân cùng Tử Hãn bay về hướng Tam Tiên Đảo.
- Bước đầu tiên của dương Đông kích tây đã làm xong.
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Yêu khí trên người của tạo thân Tử Hãn này cực nhạt, cho dù tiến vào thế giới nhân loại cũng không dễ dàng bị phát hiện ra.
Hơn nữa, Tử Hãn cùng đại ca hắn có liên hệ thần bí, có thể dựa vào thần thông truyền thừa xác định đại khái vị trí của đối phương.
- Được rồi. Chúng ta tiếp tục lên đường. mục tiêu Cửu U hải vực.
Trương Hằng phân phó Vân Dịch.
Trong lòng Vân Dịch sinh ra nghi hoặc, không rõ dụng ý chân chính tại sao Trương Hằng làm vậy. Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, theo trương hằng bay về hướng yêu thú hoành hành ở sâu trong hải vực.
Ở nơi cách đây ước chừng mười mấy vạn dặm, dưới biển đột nhiên nhảy lên hai bóng người phát ra khí tức đáng sợ. Chính là Tử Lượng cùng Thiết Sa Vương.
- Đại công tử. Nếu mục tiêu đã tới hải vực. vì sao chúng ta không qua đó động thủ?
Thiết Sa Vương khó hiểu hỏi, toàn thân toát ra một cỗ chiến ý cường đại cùng sát khí.
Lần trước hắn thua trong tay Trương Hằng, trong lòng không phục. Lần này nhất định phải báo thù, thề giết chết người này.
Nếu chuyến này không thể hoàn thành nhiệm vụ, như vậy Thiết Sa Vương hắn cũng không thể qua được một cửa của Tử Hoàng. thậm chí khó thoát khỏi cái chết.
Hai mắt Tử Lượng nhắm chặt, một lát sau mới mở mắt. chau mày:
- Kỳ quái... Khí tức của hung thủ lại chia làm hai cỗ. Trong đó một cỗ ở cùng một chỗ với tam đệ ta, một cỗ khác hành động một mình.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Thiết Sa Vương có chút nóng nảy, không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt lại sinh ra biến cố như vậy.
Rốt cục cỗ khí tức nào là thật?
Phải đi giết hung thủ hay là đi cứu tam công tử?
Tử Lượng cùng Thiết Sa Vương đều do dự một chút.
- Không tốt. Căn cứ cảm ứng của ta, phương hướng tam đệ phi hành dường như là Hải ngoại Tam Tiên Đảo, mà phương hướng hung thủ chạy trốn lại là địa bàn Cửu U hải vực của Yêu tộc chúng ta. Chuẩn xác mà nói hẳn là phạm vi thế lực của Ma Xà Phủ.
Đột nhiên, Tử Lượng lộ vẻ kinh ngạc nói.
Thiết Sa Vương buồn bực:
- Địch nhân này thật sự quá giảo hoạt!
Tử Lượng suy tư giây lát, lại cười lạnh nói:
- Đây rõ ràng là kế “Điệu hổ ly sơn”, muốn phân hóa sự chú ý của chúng ta. Hung thủ kia dù sao cũng là tu sĩ nhân loại, cho dù gan lớn tới đâu cũng không dám xông vào Cửu U hải vực. Nghe lời thuật của ngươi ban đầu. hung thủ kia tu luyện thần thông “Thân Ngoại Hóa Thần” ?
- Đúng vậy, đại công tử. Hung thủ quả thật tu luyện thần thông Thân Ngoại Hóa Thần.
Ánh mắt Thiết Sa Vương sáng lên, cũng đoán được một chút manh mối.