Ngay khi ba người Trương Hằng tiến vào vùng đặc đính màu máu. bóng người dần dần biến mất. Chỉ thấy hào qang màu trắng ngà chợt lóe, đột nhiên hiện ra một nhà ba người Quỷ Hoàng.
- Phụ thân bọn họ đều đi vào rồi. còn có con rùa ngốc kia...
Thanh niên Quỷ Hoàng sắc mặt vui mừng nói.
- Không ngờ bọn họ lại có lá gan đi vào. nếu đã thế, không cần chúng ta ra tay nữa... Chỉ tiếc không thể tự tay báo thù cho Thiến Nhi nàng...
Trên mặt trung niên Quỷ Hoàng còn vài phân đau buồn quỷ thể bên cạnh cũng khẽ khóc nấc.
Trong Không gian màu máu đặc đính.
- Như vậy xem ra chúng ta đã xâm nhập vào trung tâm tử vực. ngày càng cách xa Tam Tinh Vực, thậm chí thoát ly pháp tắc bên trong. Có lễ Chỉ kém một bước, chúng ta có thể thành công tới Chu Vương Triều.
Trong giọng nói Hắc Ma Hoàng lộ ra vài phần mừng rỡ.
Trương Hằng cùng Lạc Hà cũng hiện lên vẻ mỉm cười.
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, khí thế trên người Huyền Quy tăng vọt, giống như một ngọn núi di động lao về phía ba người. Tuy rằng không thể bay lên. lại bị ảnh hưởng trong khu vực màu máu đặc dính này. thế nhưng tốc độ của nó lại không chậm.
Là Thần thú Hóa Thần Kỳ, thực lực chân chính mà Huyền Quy có thể phát huy thậm chí đạt đến cấp bậc Hợp Thể Kỳ.
- Chúng ta không cần để ý tới nó thì tốt hơn tìm cửa ra mới là mục tiêu của chúng ta.
Hắc Ma Hoàng liếc Huyền Quy, căn bản không dự tính dây dưa với con rùa này.
Trương Hằng cùng Lạc Hà đều có ý nghĩ như thế, vội vàng tiến lên trước giật lại Khoảng cách với Huyền Quy.
Nhưng mà Huyền Quy hóa thành núi to trăm trượng, tuy rằng bước đi chậm chạp, nhưng mỗi bước di động tới trước đều là mười trượng, tốc độ còn nhanh hơn đám người Trương Hằng một chút.
Ở trong khu vực màu máu đặc đính này, thân thể khổng lồ của Huyền Quy lại chiếm cứ ưu thế tốc độ. Ba người Trương Hằng nhìn như tần suất di động rất nhanh, cũng không bằng phương thức di động cồng kềnh của Huyền Quy.
- A....
Hai tiếng kêu thảm truyền đến từ phía sau, hai yêu thú Hóa Thần Kỳ còn lại ở trong tuyệt vọng, bị Huyền Quy phun ra một đoàn lửa vàng xám hóa thành tro tàn!
Ầm ầm ầm...
Thấy Huyền Quy tới gần từng chút, sắc mặt ba người Trương Hằng đều biến đổi. Nếu như bị thân thể to như quá núi của nó đè xuống, dù là thân kim cương bất hoại cũng phái bị nghiên thành thịt nát.
- Hắc Ma Hoàng các hạ, hiện giờ phái phiền ngài ra tay. chúng ta không ứng phó được kích cỡ con rùa này.
Ánh mắt Trương Hằng vừa chuyển, rơi vào người Hắc Ma Hoàng.
Hắc Ma Hoàng thoáng trầm mặc một lát, mới nói:
- Được, vậy ta tạm đánh lui nó...
Nói xong. Hắc Ma Hoàng ngừng lại, quay người ngẩng đầu nhìn siêu cấp Huyền Quy đang không ngừng tới gần.
Không khí xung quanh đột nhiên ngưng trệ. lộ ra một cỗ khí tức bất an quỷ dị.
Vù!
Một cái vòng xoáy màu đen sinh ra từ trên người Hắc Ma Hoàng, càn quét bốn phương tám hướng, cơn gió điên cuồng gào thét trong không gian bóng tối, làm cho Huyền Quy đang đi đến gần phải dừng lại.
Tê....
Nón tre trên đầu vỡ ra. lộ ra khuôn mặt xấu xí không phải nhân loại của Hắc Ma Hoàng, hắn há to miệng máu, lộ ra răng nanh xanh mượt bên trong.
Miệng máu thật to mở rộng ra bằng tốc độ khủng bố, tựa như một cái lỗ đen thần bí. Đường kính từ ba thước đến một trượng, Tiếp đó,.. ba trượng... năm trượng... mười trượng...
Một cái miệng máu như không đáy có thể cắn nuốt cả bầu trời, giáng xuống từ trên cao chặn trước mặt Huyền Quy.
Phốc!
Một ngụm nọc độc màu xanh lục như tia chớp bắn thẳng vào hai mắt Huyền Quy.
Huyền Quy bản năng rụt đầu vào trong xác rùa. nọc độc bắn vào trên mặt ngoài xác rùa màu xám đen.
Xì xì..
Nọc độc xanh lục bắt đầu ăn mòn xác Huyền Quy, phòng ngự mạnh nhất mà Huyền Quy vẫn luôn kiêu ngạo. Hơn nữa, có một chút độc tố thấm vào trong cơ thể Huyền Quy làm cho tốc độ của nó giảm mạnh.
Oong!
Mặt ngoài thân thể Huyền Quy lập tức bùng lên hào quang màu đất xám, gắn kết Thành một kiện chiến giáp màu vàng đất nặng nề, bên trên phủ kín hoa văn lộ ra khí tức nặng nề xa xưa.
Ầm ầm ầm...
Hắc Ma Hoàng biến thành Phệ Thiên Mãng đổi hướng, quay sang phía Trương Hằng Lạc Hà.
Nhìn quái vật to lớn dần tới gần, cùng với miệng máu đáng sợ, trong ánh mắt Trương Hằng mang theo một tia dị sắc, truyền âm nói với Lạc Hà:
"Lạc đại ca nói xem. hắn có một ngụm nuốt luôn chúng ta không?"
Lạc Hà cười khẽ, không nói gì. Hai người đều không có một tia sợ hãi.
Vù!
Phệ Thiên Mãng đi đến gần hai người, lập tức hóa thành hình người. Lập tức, khuôn mặt xấu xí hiện ra trước mặt người khác, nhưng ở thời điểm này cũng không thể so đo chuyện đó.
- Hắc hắc, Hắc Ma Hoàng lão huynh. nọc độc của ngươi thật là lợi hại...
Trương Hằng liếc nhìn Huyền Quy vô cùng chậm chạp rơi ở phía sau, không khỏi than thở.
Sắc mặt Hắc Ma Hoàng có chút khó coi:
- Dùng bản tôn chiến đấu ở trong này. pháp lực lại bị xói mòn gấp mười lần... Chỉ mong mặt sau sẽ không xuất hiện tồn tại mạnh mẽ gì.
- Nhưng chúng ta phải đi như thế nào đây?
Trương Hằng không nắm chắc được.
Bầu trời chỗ ba người là một mảnh tối đen. con sông màu máu giữa hư không chia không gian thành hai bộ phận.
- Chúng ta Chỉ có thể đi theo hướng dòng sông máu kia... bằng không sẽ trở về Tam Tinh Vực.
Lạc Hà nhàn nhạt nói.
Nhìn dòng sông máu ở hư không. Trương Hằng không khỏi nhớ tới Huyết Tế Hà ở động phủ Huyết Sắc. Lúc đó, trấn thủ Huyết Hà là Hạo Thiên Xà Long Vương, nhưng một thân thực lực bị phong ấn bị một đám tu sĩ nhân loại đùa giỡn một trận.
Ba người đi tới trước không ngừng nghỉ, ánh mắt nhìn chằm chằm "con sông màu máu" bắt mắt nhất trong không gian, tựa như ngóng nhìn ánh rạng đông duy nhất trong bóng tối.
Một bước, hai bước, ba bước...
Một trượng, hai trượng, ba trượng...
Một dặm, hai dặm, ba dặm...
Thời gian chờ đợi vô cùng buồn tẻ, Trương Hằng cảm giác mình như trở về Huyết Sát thần điện, gặp phái Xúc xắc Sinh Tử, chờ đợi thời khắc sinh tử.
Thời gian dài lâu như thế, con đường nhìn như vô tận. ba bóng người trơ trọi không hề ngừng bước.
Có lẽ đi mấy vạn dặm, có lẽ đi mấy chục vạn dặm, thậm chí càng xa hơn...
Khi Trương Hằng cảm giác hai chân mình đã chết lặng, đột nhiên phát hiện dòng sông màu máu trong hư không đã cách mình rất gần.
Mơ hồ, hắn còn ngửi được một cỗ mùi máu tươi.
Tinh thần ba người rung lên, bước chân càng thêm gấp rút đạp lên nơi màu máu đặc đính.
Con sông màu máu trong hư không càng thêm bắt mắt, thậm chí còn có thể thấy được nước sông màu máu lưu chuyển bên trong!
Còn mùi máu tươi tràn ngập không gian, đã nồng đậm hơn. Dù ngươi có đóng khứu giác lại cũng không chặn được cỗ máu tanh này...
Càng ngày càng gần.
Rốt cuộc, vào một Khoảnh khắc, ba người cảm giác dưới chân chợt nhẹ.
- Chúng ta rời khỏi Lĩnh Vực cấm Bay!
Trương Hằng kinh hô một tiếng, thân thể lơ lửng lên như u linh.
Hắc Ma Hoàng cùng Lạc Hà cũng vui mừng, vội bay lên trời.
Chỉ một lát, ba người hạ quyết tâm lấy tốc độ bình thường bay về phía dòng sông màu máu trong hư không.
- Trong lòng ta có một loại cảm giác là lạ... rất áp lực, bất an...
Trương Hằng vừa bay vừa nói với Lạc Hà.
Hắc Ma Hoàng cách đó không xa cũng sắc mặt ngưng trọng.
- Ở trong này thần thức của chúng ta lại không thể rời khỏi người...
Trương Hằng không khỏi khẽ hô, đột nhiên phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.
Đúng lúc này, ba người liền thấy không gian trước mắt bắt đầu rung động kịch kiệt. Dòng sông màu máu cách đó không xa cuộn sóng, lắc lư trong hư không, không gian gần đó sinh ra khe hở màu đen khủng bố, từ bên trong truyền ra một cỗ lực lượng nguyên thủy thuộc về vũ trụ hồng hoang.
- Khe rách không gian!
Hắc Ma Hoàng cùng Lạc Hà đồng thời kinh hô. sắc mặt trắng bệch.
Vừa nghe đanh từ "Khe rách không gian" này. trong lòng Trương Hằng cũng nhảy bộp một cái.
Chỉ thấy lấy dòng sông màu máu làm trung tâm. khe rách không gian từ lớn đến nhỏ lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Xẹt...
Một cái khe rách rất nhỏ xẹt qua đầu ba người, khí tức tử vong từ xa đến gần, lại từ gần rời xa.
Phù!
Ba người đồng thời thở phào một hơi, cảm giác đi qua một lần sinh tử.
Còn may là khe rách không gian lan tràn ở đây cũng không nhiều, hơn nữa đều rất nhỏ. ngẫu nhiên mới xuất hiện một hai lần. Chỉ cần cận thận hết mức, cũng có thể tránh thoát nguy hiểm.
- Phải làm sao đây? Phía trước có nhiều khe rách không gian như thế, không cận thận sẽ mất mạng ngay.
Trương Hằng nhìn dòng sông màu máu ở hư không xa xa không ngừng lay động.
Hắc Ma Hoàng cùng Lạc Hà đều trầm mặc, quan sát động tĩnh bên kia, xem có quỷ luật gì hay không.
Nhưng Đúng lúc này, dòng sông màu máu trong hư không rung động càng mạnh, một trận run rẩy bất an.
Oong
Một cỗ ma khí nồng đậm bắt đầu dâng lên từ con sông màu máu.
Ngay sau đó, dị biến sinh, ra!
Ầm một tiếng, một bàn tay khổng lồ đen tuyền lộ ra từ trong dòng sông máu.
Ngay khoảng khắc bàn tay khồng lồ đội trời trồi lên. ma khí ngập trời cùng một cỗ lực lượng kinh thế hãi tục sinh ra trong khắp không gian.
Trước mặt cỗ lực lượng nghịch thiên này, ba người Trương Hằng bị đè ép sắp không thở nổi mà chết!
Cỗ lực lượng uy lực nghịch thiên tồn tại trong xa xăm kia, thậm chí làm cho người ta khi không chết đi, không nói đạo lý gì.
Chỉ là một chút dư âm do bàn tay khổng lồ chọc trời kia phát ra, khiến cho ba vị tu chân thực lực vượt xa Hóa Thần Kỳ căn bản không có chút sức chống cự.
May mắn, bàn tay khổng lồ chọc trời kia cũng không phải không có người áp chế.
Con sông màu máu trong hư không vặn vẹo một trận, liền như một con rắn độc gắt gao cuốn lấy bàn tay khổng lồ chọc trời kia muốn phá không bay đi.
Vì thế, giữa hai bên không ngừng đấu lực, không gian xung quanh không ngừng sinh ra khe rách không gian, từ lớn đến nhỏ, từ gần đến xa.
Vù!
Ba người Trương Hằng toát một trận mồ hôi lạnh.
- Bàn tay khổng lồ kia rốt cuộc là tồn tại thế nào. vì sao ta cảm giác nó vẫn còn sống?
Trương Hằng cúi đầu lẩm bẩm.
Lạc Hà ngước nhìn hư không nhìn bàn tay khổng lồ không ngừng đọ sức với dòng sông màu máu. ngữ khí có chút ngưng trọng:
- Đây là bàn tay bị phong ấn của một vị nhân vật cấp nghịch thiên ngã xuống ở Thượng giới.
- Bàn tay này thật đúng là của một cường giả...
Trương Hằng cảm thấy da đầu tê dại.
Ở trong lòng hắn Hắc Ma Hoàng hóa thành trạng thái bản tôn đã là siêu cấp cự thú tiền sử, lớn đến không thể lớn hơn. Nhưng so sánh với bàn tay trước mắt... nói khó nghe một tiếng, không khác gì một con muỗi cả.
- Cái này cũng không có gì kỳ quái, cường giả nghịch thiên trong truyền thuyết quả thật có được thần thông Cử Thủ Kình Thiên...
Trong mắt Lạc Hà lộ ra thần tình hâm mộ hướng tới.
- Dù là cường giả như vậy cũng rơi vào kết cục hôm nay. thân thể bị người ta chia cắt không nói. ngay cả một bàn tay cũng không thoát khỏi kết cục bị phong ấn.
Trương Hằng vẻ mặt than thở nói.
- Nhưng mà... rốt cuộc là cường giả nào đạt tới bước như thế? Đông Vân đại lúc có người nghịch thiên như vậy hay sao?
Trong lòng Trương Hằng nghi hoặc, ánh mắt chạm đến dòng sông máu không ngừng vặn vẹo. trong lòng vừa động, trong đầu hiện ra một bóng người...