Trong lúc vô tình Trương Hằng thấy được cảnh tượng nóng bỏng trong vài hồ nước của Hoa Ngữ Môn. tâm thần khẽ động, thần thức dao động bị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trong đó phát hiện.
Một nữ nhân diễm lệ mặc váy tím từ Hoa Ngữ Môn phía dưới bay tới. dung mạo coi như xinh đẹp Nhưng năm tháng để lại vài nếp nhăn khó phát hiện nơi khóe mắt, nhìn qua chừng ba mươi.
Nàng này đánh một tầng phấn mỏng, nhìn qua Thanh tú mà không mất đoan trang, khuôn mặt trắng nõn hồng Nhuận, trong mắt lộ ra vài tia phẫn nộ nhìn chằm chăm hai người trên bầu trời, ánh mắt rất nhanh khóa chặt trên người Trương Hằng.
Trương Hằng vừa nghe tiếng quát của nữ nhân, theo bản năng chạy trốn nhưng vừa mới chạy ra mấy trăm trượng liên ngừng lại. Bởi vì hắn không thể chạy trốn một mình mà ném Nhiếp Mộng ở lại nơi này.
Nghĩ đến đây Trương Hằng đành phải miễn cưỡng bay ngược trở về, lại phát hiện Nhiếp Mộng đang nói cười với nữ nhân tử ý kia.
- Hoa Ngữ Môn chủ, mấy năm không gặp. có còn nhớ tiểu nữ tử hay không?
Nhiếp Mộng hơi khom người với nữ nhân tử y kia.
Nữ nhân đối diện chính là đương kim tông chủ của Hoa Ngữ Môn thường gọi Hoa Ngữ Môn chủ.
Hoa Ngữ Môn chủ cũng rất nhanh nhận ra Nhiếp Mộng, tức giận trên mặt rút đi, khẽ cười nói:
- Thì ra là Nhiếp đạo hữu của Tán Tu Minh.
Ngay Sau đó, Hoa Ngữ Môn chủ hướng ánh mắt lên người Trương Hằng, hỏi Nhiếp Mộng:
- Không biết vị này là...
Nàng phát hiện tu vi Trương Hằng mơ hồ không chừng, khó thể nắm lấy Nhưng có thể xác định chính là người này vừa rồi nhìn trộm sinh hoạt của nữ tu Hoa Ngữ Môn.
Vô hình trung nàng sinh ra vài tia chán ghét đối với Trương Hằng, nhưng trước khi xác định thân phận của đối phương nàng cùng không tiện lập tức phát tác. Dù sao Trương Hằng đi cùng với Nhiếp Mộng, mà giờ phút này Tán Tu Minh ở Triệu Quốc như mặt trời ban trưa, cũng không phải Hoa Ngữ Môn bọn họ có thể trêu chọc.
- Trương đạo hữu. ngươi qua đây ta giới thiệu với ngươi. Vị này chính là tông chủ của Hoa Ngữ Môn - Hoa Ngữ Môn chủ.
Nhiếp Mộng lộ vẻ buồn cười gọi Trương Hằng qua, lại hướng sang Hoa Ngữ Môn chủ nói:
- Trương đạo hữu chính là bằng hữu của minh chủ chúng ta.
Hoa Ngữ Môn chủ vừa nghe lời ấy trong lòng khiếp sợ, trong mắt toát ra vẻ không thể tin.
Thanh danh của Nghịch Thiên Đại Ma uy chấn Tu Chân Giới Triệu Quốc, đặc biệt là trong phạm vi Ngọc Phật Tự.
Từ khi VŨ Vô Cực quật khởi tới nay từng khiêu chiến vài chục tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. hơn nữa gần như chưa từng nghe nói bại trận. Dưới sự dẫn dắt của hắn, ngay cả đại phái nhất lưu truyền thừa cực kỳ lâu đời Ngọc Phật Tự cũng không làm gì được Tán Tu Minh.
Có thể nói, trong phạm vi Ngọc Phật Tự hiện nay hẳn là do Tán Tu Minh thống trị. trừ Ngọc Phật Tự bảo trì trầm mặc thì không thể lực nào có thể chống lại.
Mà hết thảy đều là vì nam tử phảng phất như Ma thần - Vũ Vô Cực.
ở trong mắt phần đông tu sĩ Tu Chân Giới Triệu Quốc. Vũ Vô Cực đại biểu cho một thần thoại, là thần tượng được sùng bái trong cảm nhận của không ít tu tĩ. cũng là một đối tượng tuyệt hảo được một số nữ tu ngưỡng mộ.
Cho nên khi Nhiếp Mộng nói đến Trương Hằng là bằng hữu của Vũ Vô Cực. Hoa Ngữ Môn chủ ít nhiều có chút không tin.
Nhiếp Mộng cũng nhìn ra ý tưởng trong lòng đối phương, trong lòng thầm thấy buồn cười. Nếu Hoa Ngữ Môn chủ này biết Trương Hằng là địch thủ ngang tài ngang sức của Vũ Vô Cực không biết sẽ sinh ra ý tưởng gì.
- Không nghĩ đến Vũ Minh chủ luôn luôn cao ngạo lạnh lùng lại có bằng hữu “như thế này”, thật đúng là khó tin!
Khóe miệng Hoa Ngữ Môn chủ mang theo trào phúng thản nhiên nhấn mạnh từ “Như thế này”.
Trương Hằng đứng ở bên cạnh, mặt không đỏ tim không nhảy nói:
- Hoa Ngữ Môn chủ quá khen rồi. Ta và Vũ Vô Cực chẳng qua là bình Thủy tương giao mà thôi.
Vào Giờ khắc này, da mặt Trương Hằng trở nên dày hơn cả tưởng thành, ôm tâm lý “Lão tử nhìn đấy. ngươi có thể làm gì ta”, ngược lại có thể làm được
Nhìn bộ dạng này của Trương Hằng cho dù là nữ tu Nguyên Anh Kỳ rất có kiến thức như Hoa Ngữ Môn chủ cũng phải cảm thấy buồn bực và căm hận.
Đúng Lúc này, từ Hoa Ngữ Môn dưới chân bay lên vài tên nữ tu dung mạo tuyệt lệ. hơn nữa đều là cấp bậc Kết Đan Kỳ.
Tông môn Như Hoa Ngữ Môn có thể miễn cưỡng xứng là môn phái nhị lưu. chỉ có một vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ Hoa Ngữ Môn chủ. đám trưởng lão Nguyên Anh Kỳ trên danh nghĩa đều không ở trong số này.
Cho nên, địa vị của nữ tu Kết Đan Kỳ ở Hoa Ngữ Môn vẫn không thấp. Trương Hằng tùy ý dùng ánh mắt đảo qua mấy nữ tu Kết Đan Kỳ này. đang tính thu hồi ánh mắt thì ngay sau đó hắn đừng lại.
Ánh mắt của hắn dừng trên người một nữ nhân áo xanh nhan sắc khuynh thành, trong mắt lộ ra vài tia ngạc nhiên vui mừng.
Nhiếp Mộng không khỏi trợn mắt xem thường, thầm nghĩ chẳng lẽ Trương Hằng này cũng là một tu sĩ không chịu nổi nữ sắc hấp dẫn? Nếu quả thật là Như thế, hẳn làm sao có thể có tư cách làm đối thủ của Vũ Vô Cực.
Hoa Ngữ Môn chủ cùng chú ý tới ánh mắt của Trương Hằng, vẻ buồn bực trong mắt càng đậm. Không nghĩ tới cao nhân Nguyên Anh Kỳ trước mắt này lại thiếu lễ độ như vậy, nhìn thấy một mỹ nữ tuyệt sắc cũng ngẩn người ra.
Trương Hằng thật sự là bị nhan sắc của mỹ nữ trước mắt làm rung động sao?
Đáp án là không phải!
Với từng trải qua Trương Hằng, gặp mỹ nữ tuyệt sắc không phải số ít hơn nữa tu vi cùng không kém. đương nhiên sẽ không bị dung mạo của một nữ nhân hấp dẫn.
-Ổ!
Nữ nhân áo xanh kia nhìn thấy Trương Hằng phát ra một tiếng kêu khẽ. trong cặp mắt đẹp lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng.
Nhiếp Mộng không khỏi nhìn nữ nhân áo xanh này vài cái. trong lòng vừa thầm than lại ghen tị. khó trách có thể khiến tu sĩ cấp bậc như Trương Hằng bị hấp dẫn.
Nữ nhân áo xanh dáng người đầy đặn. vòng eo mềm mại mảnh khẩnh, đáng người hoàn mỹ như Tinh linh trong gió, lơ lửng trong không trung. Cho dù nhìn không rõ dung mạo của nàng cũng có thể mang đến cho người một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Một khuôn mặt có thể nói là chim sa cá lặn, hàm chứa nụ cười như hoa sen nở rộ. Áo xanh bay trong gió. khuôn mặt trong suốt thấu hồng, da thịt trắng nõn như Tuyết. đôi mắt trong suốt như nước lộ ra ánh sáng trí tuệ.
Mặc dù lúc trước ở Huyết Sát động phủ chỉ là thoáng nhìn nhưng Trương Hằng lại không cách nào quên khuôn mặt xinh đẹp này.
Trương hằng khẽ thở một hơi, thu hồi ánh mắt. Từ đầu đến cuối trong mắt hắn đều không hề có dục niệm, chỉ là một cảm xúc phức tạp không rõ. Nàng này chính là nữ tu duy nhất còn sống đi ra Huyết Sát động Phủ - Hà Y Tú!
Ở cửa thứ hai Sinh Tử Môn của thí luyện Huyết Sát. dũng khí vượt xa người thường của Hà Y Tú đối mặt với xúc xắc sống hoặc chết, nở rộ xinh đẹp và dũng khí khiến Trương Hằng suốt đời không quên.
Cuối cùng, nàng rất may mắn vượt qua Sinh Tử Môn, cũng thành công hoàn thành cửa thứ ba Trảm Thủ, bỏ cuộc ở cửa cuối cùng trở thành nữ tu duy nhất còn sống ra khỏi Huyết Sát động phủ.
Giờ phút này, Trương Hằng cùng Hà Y Tú cách mười năm gặp lại. Duyên phận trong đó là xảo diệu cỡ nào.
Hai người nhìn nhau vài lần, ai cũng không lên tiếng trước.
Hoa Ngữ Môn chủ và Nhiếp Mộng cho dù ngốc đến đầu cũng có thể nhìn ra giữa hai người từng có quen biết.
- Ha ha. Cách biệt mười năm lại gặp nhau cũng không dễ dàng a...
Trương Hằng bật cười phát ra từ nội tâm, nhìn giai nhân đối diện, không phải ham sắc đẹp đối phương mà là cảm thán sự tuyệt vời của nhân sinh, và nhân quả vô thường.
Nhân sinh thật kỳ điệu. Có người sát vai qua nhau lại giật mình không phát hiện, cũng có cách xa thiên sơn vạn Thủy lại như tri kỷ.