[Dịch] Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 320 : Cơ hội chạy trốn.




Bùm một tiếng. Trương Hằng thiếu chút nữa cũng ngất xỉu. Hắn vạn lần không ngờ được cô gái áo xanh này lại đưa ra yêu cầu bậc này, trong lòng không biết nói gì. chỉ âm thầm cười khổ.

Cô gái áo xanh cũng là yêu thú Biến Hóa Kỳ như Thiết Mộc, sinh sống ít nhất cũng đã qua mấy ngàn năm, cuộc sống và thẩm mỹ cũng đã khác biệt rất lớn so với trước khi biến hóa, dần dần sát với cuộc sống nhân loại.

Vừa thấy phản ứng bậc này của Trương Hằng và sự kinh ngạc hiện rõ Trên mặt thiết Mộc. khuôn mặt cô gái áo xanh đỏ bừng, tức giận nói:

- Vì sao Thiết Mộc đại nhân ngài có thể tìm tu sĩ nhân loại làm nữ nhân mà ta không thể buộc hắn làm nam nhân của ta?!

Nhìn cô gái đang xấu hổ, Trương Hằng lại có cảm giác như phát điên.

Hóa ra hành vi của cô gái áo xanh này là học theo Thiết Mộc đại nhân: Ngươi có thể thì sao ta lại không chứ?!

- Khụ khụ... Thanh Vũ. điều này lại khác!

Thiết Mộc ho khan mấy tiếng, ấp a ấp úng giải thích:

- Trong thế giới nhân loại, chuyện nam nữ đều do nam giới chủ động...

- Còn có chuyện này sao?!

Trên mặt cô gái áo xanh cũng hiện ra vài tia không ngờ, con người vừa chuyển, lộ ra vẻ giảo hoạt, hướng Trương Hằng nói:

- Có nghe hay không, ngươi chủ động cho ta chút... úi... Ngươi đừng có giả chết chỗ này!

Thân thể Trương Hằng đứng không vững, như muốn té ngã lần nữa, ánh mắt nhắm chặt, như đang chờ chết!

- Tức chết ta!

Cô gái áo xanh hung hăng giẫm mạnh chân, toàn bộ đại điện u ám cũng hơi rung động.

Thiết Mộc cười ha hả nói:

- Nếu hắn không nghe lời, bá bá ta sẽ thay người giải quyết hắn.

Trương Hằng vừa làm bộ ngất đi vừa nghe lời này. thân mình không khỏi run lên. làn da lạnh buốt, cảm nhận một cỗ sát khí như có như không.

- Không cần...

Cô gái áo xanh che chắn trước mặt Trương Hằng, hơi kích động nói:

- Ta còn muốn hỏi hắn về manh mối liên quan tới Dẫn Lôi Phủ!

- Thật không?!

Thiết Mộc nhẹ nhàng ôm lấy Bích U Tiên Tử, trêu tức nhìn Trương Hằng và Thanh Vũ một cái mới nói:

- Căn cứ theo miêu tả của ngươi lúc trước, trong quá trình đuổi giết tên to con kia đã bị một thiếu niên tóc đỏ ngăn cản. Mà thiếu niên này có được thần thông hỏa diễm không gì sánh được, khiến ngươi vô công mà phản. Trên thực tế, ta biết lai lịch của thiếu niên tóc đỏ kia. Tuy nhiên, người này có chút quan hệ với Vũ Vô Cực. ta cũng không tiện tự mình động thủ!

- Vũ Vô Cực?! Hắn là ai vậy? Tên này nghe cũng có chút quen tai...

Con mắt cô gái áo xanh lộ ra vẻ tò mò.

Nhắc tới Vũ Vô Cực, vẻ mặt thiết Mộc trở nên ngưng trọng, trong ánh mắt cũng hiện lên một Ý nghĩ đặc biệt.

- Người này được xưng là Nghịch Thiên Đại Ma. mới quật khởi mấy năm gần đây ở Tu Chân Giới, thân phận cực Kỳ thần bí, là một gã chiến đấu cuồng. Nếu giờ ngươi gặp phải hắn thì cũng không phải là đối thủ. Hắn từng khiêu chiến ta hai lần nhưng đều bị ta đánh lui.

- Hắn có thể chạy thoát khỏi tay ngài sao?!

Cô gái áo xanh giật mình, Nàng hiểu rất rõ thực lực của đối phương về mặt tốc độ đạt tới cấp độ khủng bố như thế nào!

- Tuy ta cũng muốn hạ sát thủ đối với hắn nhưng lại có một cỗ nguy cơ không hiểu, khiến ta bỏ qua tính toán này! Hơn nữa, trong cơ thể hắn dường như còn ẩn chứa hồn phách Ma Long thượng cổ. một khi hoàn toàn thức tỉnh thì hậu quá thiết tưởng không thể chịu đựng nổi. Ngươi về sau nếu gặp phải người này, nên tránh đi một chút!

Thiết Mộc nghiêm trọng nói. trong ngôn ngữ cũng có chút cố kỵ đối với Vũ Vô Cực.

- Ma Long thượng cồ?!

Cô gái áo xanh nghe vậy thì trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ!

Ma Long thượng cổ là nhân vật trong truyền thuyết, không biết cao hơn những yêu thú như bọn hắn bao nhiêu cấp bậc!

- Không sai! Cho nên tốt nhất không được kết địch Với người này!

Thiết Mộc đại nhân lạnh nhạt nói, đưa tay lên khẽ vuốt ve Bích U Tiên Tử trong lòng

- Thiết Mộc đại nhân, đối phó tên tiểu tử tóc đỏ kia. một mình ta là đủ rồi! Cho dù không làm gì được hắn, chém giết tên to con kia cũng phải là vấn đề.

Cô gái áo xanh gật đầu nói.

- Uhm. tên tiểu tử tóc đỏ kia tốt nhất không nên trêu chọc vào, người này cũng giao chiến nhiều lần với Vũ Vô Cực, quan hệ hai người không địch không hữu. nếu giết hắn, khó tránh khỏi khiến Vũ Vô Cực không hài lòng!

Thiết Mộc không để ý nói, ôm giai nhân mềm mại Nhu nhược vào lồng ngực, nổi lên một cỗ Nhu hòa. hận không thể đưa cả thân thể nàng ta tiến vào người mình.

Bích U Tiên Tử cũng cảm nhận được lửa nóng trên người hắn, làn da trắng như tuyết của nàng cũng không khỏi nhiễm một tầng màu hồng, thân thể mềm mại hơi run rẩy.

- Được rồi. tiểu tử này giao cho ngươi xử trí. ta trước bế quan hai ngày.

Thiết Mộc hóa thành một cái bóng mờ, thân hình biến mất trong đại điện u ám.

- Thật là Kỳ quái...

Cô gái áo xanh tò mò nhìn theo phương hướng Thiết Mộc vừa vội vã biến mất.

Sau đó, ánh mắt của nàng lại nhìn về một người và một thi thể nắm trên mặt đất. Không cần phải nói, Trương Hằng chính là giả bộ bất tỉnh.

- Này này!

Cô gái áo xanh nổi giận đùng đùng, dẫm chân đi tới gần hắn, hung hăng đá hắn vài cái.

-Ôi!

Trương Hằng gào khóc, nhảy bật dậy khỏi mặt đất.

Lực lượng của yêu thú Biến Hóa Kỳ mạnh mẽ như thế nào?! May là Trương Hằng, nếu là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ khác thì chỉ sợ với mấy cước này, hắn cũng đủ mất đi nửa cái mạng rồi.

- Hừ. dám giả chết với ta à!?

CÔ gái áo xanh hai tay chống nạnh, tức giận nhìn Trương Hằng, dường như vẫn còn canh cánh chuyện Vừa rồi, Trương Hằng nhìn bộ dáng của cô gái trước mặt, thầm nghĩ tuy rằng thân hình còn tạm được nhưng tính cách như bá vương long này thật sự không có nam nhân nào có thể chịu được!

Loại ý tưởng này vừa mới này sinh trong lòng. Trương Hằng lập tức tự mắng mình mấy câu: “Với cái ý tưởng của mình thì nếu cô gái này nếu hấp dẫn thêm chút, dịu dàng thêm chút thì không phải là mình có thể chấp nhận đối phương sao?!

Một loại cảm xúc xấu hổ sinh ra trong lòng Trương Hằng. Hắn cảm thấy bản thân mình có chút đáng hổ thẹn với Ninh Tuyết Dung.

Đây có lẽ là một loại bản tính. Nam nhân nếu nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, dịu dàng thì đều khó có thể kìm lòng, không động tâm. Cái này cũng không thể lấy hai từ “hoa tâm'’ để hình dung mà là một loại thiên tính.

Trương Hằng lúc này mới phát hiện ra hóa ra khi mình còn ở trên địa cầu nhìn thấy mỹ nữ nào cũng làm bộ như không để ý. thậm chí còn có chút xem thường, Kỳ thật là một loại hành vi giả bộ mà thôi!

Thời khắc này, Trương Hằng có thể sinh ra lòng áy náy với Ninh Tuyết Dung, đồng thời nhận ra mặt dối trá của con người. Điều này thật đáng quý.

Từng người khi chân chính tiến vào xã hội đều có mặt tối của chính mình. Có một số người thản nhiên đối mặt với nó. có một số người lại không dám thừa nhận sự tồn tại của nó, dùng phương thức dối trá để che dấu.

- Này này...

Cô gái áo xanh phát hiện bộ dáng với vẻ mặt hoảng hốt của Trương Hằng, đưa tay lên huơ huơ trước mắt hắn.

Trương Hằng đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn cô gái tinh khiết thật đáng yêu Trước mắt, những điều suy nghĩ trong mắt cũng chợt tiêu tan.

Cô gái áo xanh không khỏi sửng sốt. Nàng phát hiện ánh mắt vừa rồi của Trương Hằng có một loại mị lực và tang thương khác thường.

Bất luận kẻ nào nhìn thấy ánh mắt này đều sẽ biết hắn tuyệt đối là một người có chuyện xưa.

- Thanh Vũ cô nương, ta hiện tại đã là tù nhân của cô, cô muốn xử trí ta như thế nào?!

Trương Hằng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, trong lòng cũng nhanh chóng có phân tích.

Theo phán đoán của hắn, cô gái áo xanh tuy rằng là yêu thú Biến Hóa KỲ sống tới mấy ngàn năm nhưng ở phương diện tình cảm thì như đang ở thời Kỳ sơ khai mà thôi. Mà lúc này, cô gái áo xanh đã nảy sinh tình cảm với Trương Hằng.

Trương Hằng nếu muốn chạy trốn thì cơ hội duy nhất là Lúc này, Tuy rằng hắn cảm thấy làm thế này quả thật có chút vô sỉ.

Cô gái áo xanh vừa chuẩn bị nói tiếp thì trên không Vô Ưu Lâm đột nhiên truyền ra một Thanh âm lạnh lùng:

- Hai lần khiêu chiến trước thất bại, hôm nay Vũ Vô Cực ta lại tới nữa!

Vừa nghe được Thanh âm này. cô gái áo xanh hơi sửng sốt, mà trên mặt Trương Hằng lại thoáng hiện lên một tia kinh hỉ...

Hô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.