[Dịch] Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 305 : Nhìn thấu




Đối mặt với Phi Linh Đảo dường như hóa thân thành lốc xoáy màu tím xanh, một đám tu sĩ Nguyên Anh Kỳ xuyên qua mà vào, khiến tu sĩ bình thường lâm vào các màu độn quang cùng pháp bảo kinh diễm xẹt qua trong trời đêm, giống như sao băng đủ mọi màu sắc sáng đẹp rực rỡ.

Nhiều tu sĩ Nguyên Anh KỲ như vậy tập trung rầm rộ. ở toàn bộ giới tu chân Tam Tinh Vực đều là cực kỳ hiếm thấy. Không ít người trong bọn họ đều là nhân vật danh chấn một phương, mà hiện giờ, bọn họ lại không hẹn mà cùng bay vào bên trong lốc xoáy màu tím đen kia.

Trương Hằng nhìn trước mắt hào quang đủ màu sắc đẹp mắt. trong lòng có hơi rung động, nhưng ở ngoài mặt vẫn duy trì trấn định, cũng không có cùng bay vào Phi Linh Đảo với những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ này.

Trong quá trình này, hắn cũng nhìn thấy một vị tu sĩ Nguyên Anh trung Kỳ dắt một vãn bối Trúc Cơ KỲ cùng nhau bay vào Phi Linh Đảo, tình huống như vậy cũng có không ít.

Tu sĩ dưới Nguyên Anh Kỳ Tuy rằng không thể bằng vào thực lực của chính mình tiến vào Phi Linh Đảo. nhưng dưới dẫn dắt của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, có thể xuyên qua lốc xoáy mà vào.

Dù sao có một số lão quái Nguyên Anh Kỳ cũng có một hai tên đệ tử thiên tư phi phàm, mang theo ra ngoài lịch lãm cũng là bình thường.

Thời gian ước chừng kéo dài mấy chục lần hô hấp, đại đa số tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đều bay vào Phi Linh Đảo.

Đến giờ phút này, Trương Hằng vẫn chưa nhúc nhích.

ở một góc bầu trời cách Phi Linh Đảo xa xa, lơ lửng một vị đạo nhân áo bào tím. người này đúng là Tử Huyễn chân nhân Đại trương lão của đại phái siêu cấp Thanh Nguyên Tử Hà Tông.

Lão lại đảo mắt một lần nữa lướt qua một ít tu sĩ còn lại. bao gồm vài tu sĩ Nguyên Anh Kỳ còn đứng rải rác trong đó.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt Lão dừng lại trên người Trương Hằng, khóe miệng còn mang theo ý cười lờ mờ.

Trương Hằng thầm cả kinh, rốt cuộc là mình để lộ ở chỗ nào mà lại dẫn tới chú ý của người này nhiều lần.

- Đạo hữu chẳng lẽ không muốn đi vào Phi Linh Đảo sao?

Tử Huyễn chân nhân mặt đầy vẻ tươi cười, nhìn thẳng vào Trương Hằng, đột nhiên hỏi.

Trương Hằng cố áp chế trong lòng xuống, thầm cân nhắc, hắn hiểu rằng đối phương muốn giết mình, cũng không có gì khó. Hơn nữa, với thân phận và địa vị của đối phương, cùng với tình cánh lúc này cũng không đến mức xuống tay đối phó mình.

Một ít tu sĩ khác còn lại tại trường, cũng đều rất kinh ngạc, không hiểu vị Tử Huyễn chân nhân chấn nhiếp giới tu chân Triệu Quốc này. vì sao lại chủ động chào hỏi nói chuyện cùng một tu sĩ không có tiếng tăm gì.

Trong lúc Nhất thời, Trương Hằng trở thành tiểu điểm trong ánh mắt của rất nhiều tu sĩ.

- Tại hạ tu vi thấp kém nên chờ các tiền bối Nguyên Anh Kỳ đi vào hết trong đó rồi mới tính sau.

Trương Hằng đáp lời khiếm tốn.

- Ha ha! Đạo hữu hạ thấp mình quá mức rồi! ở giới tu chân địa vị đều là dùng thực lực để xem xét. về sau nếu có cần cái gì có thể đến Thanh Nguyên Tử Hà Tông tìm ta.

Tử Huyễn chân nhân còn rất khách sáo nói với Trương Hằng.

Trương Hằng thực buồn bực. hành vi của Tử Huyễn chân nhân này thật đúng là làm cho người ta khó có thể đánh giá.

- Hy vọng ở trong hội đấu giá có thể gặp lại đạo hữu.

Tử Huyễn chân nhân nói xong một câu cuối cùng, thân hình hóa thành một hư ảnh màu tím. làm cho người ta lóa mắt.

Hư ảnh qua đi, Tử Huyễn chân nhân đã tiến vào Phi Linh Đảo. Trương Hằng không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh: thân pháp thật đáng sợ. tốc độ cũng thực khủng bố.

Các tu sĩ khác cũng đều khiếp sợ không thôi.

Không hổ là một trong bảy đại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của giới tu chân Triệu Quốc, thực lực đã vượt qua cực hạn thường nhân có thể đo lường.

“Vù vù!”

Theo sát sau Tử Huyễn chân nhân lại có vài vị tu sĩ Nguyên Anh KỲ bay vào Phi Linh Đảo.

Chỉ chốc lát. tại trường chỉ còn lại một vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ Cuối cùng,

Người này dáng người vạm vỡ. nửa thân trần, trong ánh mắt lóe ra tử mang, trên người tản phát ra uy áp đủ để cho tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường khiếp sợ.

Trương Hằng nhận ra người này. hắn chính là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đến từ Sở Quốc, Lôi Đình Bá Vương.

Hành vi của Lôi Đình Bá Vương trước đó rất cao ngạo, hiện tại lại rơi vào tốp tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cuối cùng, làm cho người ta khó có thể suy đoán được.

Trương Hằng cùng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không để ý lắm.

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt của Lôi Đình Bá Vương đột nhiên tập trung vào Trương Hằng, uy áp như sóng gió ba đào ập thẳng tới Trương Hằng.

Thân mình Trương Hằng đứng trên không trung nhẹ nhàng thối lui ra sau một bước, mới đứng vững thân hình.

- Các hạ là có ý tứ gì?

Trương Hằng tức giận trong lòng, nhưng cũng không biết làm sao.

Lôi Đình Bá Vương trước mắt này tuy rằng không phải tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đại viên mãn. nhưng thực lực cũng không phải Trương Hằng có khả năng chống lại.

Trước không nói độ chênh lệch thật lớn giữa tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Nguyên Anh tiền Kỳ và trung kỳ thật còn có thể để cho người ta tưởng tượng ra được. Nhưng một khi tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ cùng với đại viên mãn. thực lực liền tiến vào một cảnh giới thần bí khó lường.

Bảy đại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của giới tu chân Triệu Quốc, tu vi thấp nhất đều là Nguyên Anh hậu kỳ.

Lôi Đình Bá Vương hiện nay tu vi đạt tới Nguyên Anh hậu Kỳ còn không nói. hắn còn nắm giữ thần thông lôi điện uy lực mạnh mẽ, trong tay còn có Dẫn Lôi Phủ là pháp bảo đỉnh cấp kế thừa mấy thời đại.

Đối mặt với nhân vật Như vậy, Trương Hằng thật sự không nổi lên được chút dũng khí nào để chống cự lại.

- Không tệ. quả nhiên không đơn giản...

Lôi Đình Bá Vương liếc nhìn Trương Hằng một cái có vẻ tán thưởng, Dường như cũng không có ác ý gì.

Trương Hằng kinh ngạc, cảm giác hành vi của những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ này thật đúng là khó suy đoán.

Có lẽ là nhìn ra vẻ nghi hoặc của Trương Hằng. Lôi Đình Bá Vương thản nhiên nói:

- Ta cảm nhận được ở trong thân thể của ngươi một cổ khí tức rất quen thuộc... Thật sự là tinh thuần...

Nói đến đây, hắn đừng lại, hào quang màu tím trong đôi mắt càng sáng lên. quanh thân không tự chủ được sinh ra một màn lôi điện như mạng nhện, ở trong không gian phát ra tiếng “víu víu”.

Trương Hằng có cảm giác tinh túy thiên lôi ẩn chứa trong thân thể mình có chút rục rịch, trong lòng cả kinh vội vàng cố sức đè nén xuống.

“Đối phương cùng có được thần thông lôi điện, cho nên mới phát hiện điểm khác thường trong thân thể mình?” Trương Hằng xoay chuyển Ý nghĩ trong lòng, rất nhanh cho ra kết luận chính xác.

Ước chừng qua một hai lần hô hấp. lôi điện quanh thân Lôi Đình Bá Vương biến mất. thân thể khôi phục bình thường, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Hằng, trong mắt chứa đủ loại thần sắc kinh diễm, ghen tị, nghi ngờ...

- Chúng ta “đồng hành” đi.

Thật lâu sau, Lôi Đình Bá Vương mới nói.

Trương Hằng đương nhiên có thể hiểu được ý “đồng hành” của hắn.

- Các hạ nói quá lời! Đồng hành cũng có phần cao thấp, tại hạ thực lực thấp kém như thế nào có thể sánh ngang cùng đạo hữu ngài được?

Trương Hằng ngoài cười Nhưng trong không cười nói.

- Ngươi cũng không cần ở trong này khiếm tốn.

Trên mặt Lôi Đình Bá Vương hiện ra vài tia không vui lòng:

- Nội tình của ngươi, ta đã thăm dò được vài phần.

- Đó là lẽ đương nhiên!

Trương Hằng làm một bộ dáng dĩ nhiên là thế nói.

Hắn cũng không lo lắng đối phương sẽ ra tay đối phó với mình. Dù sao nơi này là Triệu Quốc, mà còn là Hội giao dịch Thanh Vân Sơn. cho dù là Vũ Vô Cực cũng không dám ở trong này kiêu ngạo, huống chi là một tu sĩ ngoại lai.

Lôi Đình Bá Vương thấy thái độ của Trương Hằng như vậy có hơi bực tức. nhưng không tiện phát tác. thoáng trầm ngâm một chút rồi nói:

- Nếu là đồng hành, như vậy chúng ta cùng nhau bay vào Phi Linh Đảo đi. Ngươi và ta gặp nhau là có duyên Chẳng lẽ không thể nể mặt ta một lần. hay ngươi xem thường ta là một tu sĩ ngoại lai?

Trương Hằng cười khổ trong lòng, ta nào có tư cách xem thường ngươi?

- Được rồi!

Trải qua một phen đấu tranh trong lòng. Trương Hằng rốt cục đáp ứng với đối phương cùng nhau đi tham gia hội đấu giá.

- Ta tên là Nhâm Phi. người ta xưng là Lôi Đình Bá Vương, đến từ Tề Quốc cách đây hơn mười mấy vạn dặm.

Lôi Đình Bá Vương tự giới thiệu ngắn gọn.

Trương Hằng cảm giác có Điều quái dị, đành phải nói:

- Ta họ Trương, một tán tu không danh tiếng gì trong giới tu chân Triệu Quốc, không có tên hiệu.

Thời điểm nói tới đây, Trương Hằng đột nhiên nhớ tới trước đây mình ở Độc Thiên Bảo bị gán cho một cái danh hiệu là “Bất Tử Tà Để”.

- Như thế rất tốt! Chúng ta cùng nhau vào đi thôi.

Lôi Đình Bá Vương không cần giải thích, liền thúc giục Trương Hằng cùng bay vào Phi Linh Đảo.

Đúng Lúc này, Trương Hằng đột nhiên cảm nhận được một mối bất an. trong lòng chợt sinh ra một loại cảm giác bị âm thầm nhìn trộm...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.