Trương Hằng chậm rãi đi trong Độc Thiên Bảo. dựa theo đường đi trong trí nhớ đi tới nơi phàm nhân quán cư của Độc Thiên Bảo.
Sau khi đi mấy con phố, Trương Hằng có chút mơ hồ.
Cũng không phải hắn quên đường mà là Dường như phòng ốc cùng đường phố nơi đây được tu chỉnh lại. không tàn phá giống như lúc trước. Nguyên bản một ít nhà gỗ cũng đối thành phòng ốc bằng đá.
Biến hóa lớn nhất chính là nơi này càng thêm sạch sẽ so với Trước kia, thậm chí rất khó thấy gạch ngói vụn ở trên đường.
Có một số ít phàm nhân qua lại còn có cơ sở tu chân mỏng manh, nhưng cũng không vượt qua Dẫn Khí KỲ.
Sự có mặt của Trương Hằng Đưa tới những ánh mắt kính sợ. cảnh giác của đám phàm nhân này.
- Ta phải đi đầu để tìm đây?
Nghĩ đến đây thần thức của Trương Hằng đột nhiên tản ra, quét qua khu vực phạm vi năm sáu dặm.
Lúc trước Quách Phong mười một, mười hai tuổi, hiện tại hẳn là đã trưởng thành thành một tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi.
Muốn tìm được một người đã từng là đứa nhỏ trong số vài ngàn người này cũng không phải là một chuyện rất dễ dàng.
Đương nhiên đối với những tu sĩ đỉnh cấp có cường độ thần thức đạt tới một giai đoạn nào đó mà nói. sẽ không tồn tại vấn đề này.
Trương Hằng tự nhiên còn chưa đạt tới cảnh giới đó.
Bởi vậy mục tiêu tìm tới của trương hằng chính là gia gia của đồ nhi kia của mình: Quách Tĩnh.
Nhưng kỳ quái chính là Trương Hằng dùng thần thức đảo qua hồi lâu cũng không phát hiện sự tồn tại của Quách Tĩnh.
- Chẳng lẽ lão đầu nhi này đã mất...
Trong lòng Trương Hằng hơi chấn kinh.
Thu hồi thần thức, hắn cũng không muốn tiếp tục hao phí tâm thần đi tìm Quách Phong.
Đối với một lão nhân Dan Khí Kỳ mà nói. trong bốn năm năm đột nhiên chết đi cũng có chút không bình thường. Lúc trước gặp lão đầu Quách Tĩnh này, nhìn qua đối phương ít nhất còn có thể sống được một hai chục năm.
Trừ khi đã xảy ra chuyện gì bất ngờ?
Trong lòng Trương Hằng Bỗng nhiên máy động.
Lại đi một hồi, Trương Hằng chặn một lão già phàm nhân tuổi khá lớn. hỏi lão tung tích của hai ông cháu nhà họ Quách.
Lão già phàm nhân này có thể nhìn ra được thân phận của Trương Hằng, cung kính nói:
- Bẩm tiên sư, vừa khéo ta biết Quách lão đầu kia. Đại khái vài năm trước, lão ta còn sống khỏe mạnh ở Độc Thiên Bảo. nhưng vài năm gần đây chúng ta không còn thấy lão.
- Vậy đứa cháu Quách Phong của lão ta đầu?
Sắc mặt Trương Hằng không thay đổi, thản nhiên hỏi.
Lão nhân suy tư một hồi mới nói:
- Một đoạn thời gian trước ta còn thấy đứa cháu đó của lão. hiện tại dường như đã rời khu Vực này...
Lúc Nói tới đây, lão nhân này dường như có chút do dự. rồi ngưng hẳn.
Trương Hằng nhướng mày. trong mắt chợt lóe ngân quang, Thanh âm lộ vẻ lạnh Băng đánh thảng vào trong lòng lão nhân:
- Nói cho ta biết tung tích của hắn...
Thân thể Lão nhân run lên. ngoan ngoãn nói:
- Đoạn thời gian trước, ta còn phát hiện người của Thiên Tâm Các ở cùng một chỗ với hắn. dường như bắt hắn mang đi.
- Thiên Tâm Các? Đó là môn phái nào?
Trương Hằng có chút kinh ngạc. Dường như nơi này đã bị Bích Tuyết Tương Vân Tông trực tiếp thống trị. ở đầu ra môn phái nào nữa. Trừ khi Thiên Tâm Các này là người phát ngôn của thế lực Bích Tuyết Tương Vân Tông.
Quả không ngoài dự đoán, lão già giải thích:
- Nghe nói hiện tại Thiên Tâm Các thống trị toàn bộ Độc Thiên Bảo. Dường như còn có một vị tiên sư Nguyên Anh Kỳ.
- Nguyên Anh Kỳ?
Trương hằng trầm mặc.
Lão nhân thấy Trương Hằng thật lâu không nói cuối cùng chuẩn bị rời đi.
- Đứng lại.
Trương Hằng khẽ quát một tiếng.
- Không biết tiên sư còn có gì muốn hỏi?
Trên mặt lão già lộ vẻ lo lắng.
Một phàm nhân như lão cho dù bị đối phương giết chết cũng không có người quản.
- Vậy chỗ ở của Quách lão đầu ở đầu? Ngươi có thể dẫn đường cho ta. đến lúc đó tự nhiên sẽ có chỗ tốt cho ngươi.
Trương Hằng thản nhiên nói.
Lão già liên tục gật đầu, đi trước dẫn đường cho Trương Hằng. Xuyên qua mấy con phố giao nhau, lão già đưa Trương Hằng tới một gian phòng bằng đá.
Sau khi dùng một khối tinh thạch đuổi lão già đi, Trương Hằng bắt đầu quan sát gian phòng này, phát hiện bên trong không có ai.
Cửa bị khóa tự nhiên là không thể ngăn được người tu tiên như Trương Hằng này.
Sau khi vào nhà, phát hiện sắp xếp dụng cụ gia đình bên trong đều rất đơn giản, trong phòng có một tầng tro bụi không mỏng, cho thấy nơi này đã lâu không có người ở.
ở trên một cái bàn tro bụi chồng chất ở phòng chính có một phong thư.
Trương Hằng đi lên. phát hiện ngoài bì thư có viết vài chữ to lộ vẻ non nớt: “Sư tôn thân khải”.
Phía dưới góc phải có viết vài chữ nhỏ: “Đồ nhi Quách Phong”.
Nhìn thấy phong thư này. trong lòng Trương Hằng có một loại xúc động không hiểu.
Vô cùng lưu loát sử dụng một cái Khu Trần Thuật, làm sạch bụi bặm trên mặt bàn và phong thư.
Cầm lấy phong thư hơi ố vàng, Trương Hằng mở phong thư, bên trong tức thì lộ ra nội dung Quách Phong viết:
- Sư tôn ở trên. Đồ nhi bất đắc dĩ phải rời nơi này tiến vào Thiên Tâm Các, đi theo Bích U Tiên Tử tu Luyện thuật thần tiên. Nếu sư tôn đích thân tới. xin tha thứ cho Phong nhi, không nên tới tìm con.
Vài chục chữ ngắn gọn lại khiến cho Trương Hằng liên tục cười lạnh.
Hắn cũng không phải trách đệ tử của mình mà là tức giận người gọi là Bích U Tiên Tử kia. không có việc gì lại đến cướp đồ đệ của mình.
Từ trong thư Quách Phong lưu lại có thể thấy được hắn cũng sợ liên lụy đến Trương Hằng nên mới không muốn trương hằng truy cứu việc này.
Một ngọn lửa đốt sạch phong thư.
Trương Hằng nhắm mắt suy tư.
Thật lâu sau, hắn mới đi ra ngoài khu vực phàm nhân, trong lòng cười khổ:
- Đệ tử đáng thương kia của ta, lúc nào thì bị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nhằm vào.
Trải qua một hồi suy tư, Trương Hằng đã bước đầu cho ra một số kết luận.
Hắn vừa nhớ lại tình cảnh gặp hai ông cháu Quách gia vài năm trước.
“Các vị đạo hữu. Thứ trong tay ta là một kiện bảo vật truyền từ tổ tiên, nghe nói là một loại trận bàn hiếm có. Chỉ cần khảm tinh thạch ở mặt trên là có thể khiến trận bàn này có hiệu lực, có vài phần uy lực của trận pháp vốn có. Hôm nay bán trận bàn này không cần đối lấy cái gì. hy vọng duy nhất chính là có thể thu đứa cháu này của ta làm đồ đệ và cam đoan ngày sau có thể tiến vào Luyện Khí Kỳ. Chỉ cần là đạo hữu Luyện Khí Kỳ có thể đến hoàn thành giao dịch này. nhưng trước khi giao dịch phải hạ lời thề tâm ma..
Trương Hằng suy nghĩ, lão đầu Quách Tĩnh biết rõ cháu mình là người phế linh căn. vì sao còn muốn cầu hắn đi tu tiên chứ?
Ai cũng đều biết, phế linh căn gần như không thể bước trên con đường tu tiên.
Hơn nữa, trận bàn quý hiếm xuất hiện trong tay lão đầu Quách Tĩnh này cũng quá trùng hợp.
Bất luận trong tay kẻ nào có một món đồ trân quý đều có thể nói là tổ tiên lưu truyền tới nay.
Trong này rốt cục có bí mật gì?
- Có lẽ là người bình thường không thể phát hiện bí mật bên trong, Nhưng nếu đổi thành tu sĩ Nguyên Anh KỲ thì sao?
Khóe miệng Trương Hằng tràn ra vài tia tươi cười.
-Nguyên Anh Kỳ...
Trong lòng hắn thầm than, không nghĩ tới sẽ phải giao tiếp với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nhanh Như vậy,
Giờ này hắn vô địch Kết Đan Kỳ. mặc dù chống lại tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ không thể chiến thắng nhưng chạy trối chết hẳn là vấn đề không lớn.
Không lâu sau Trương Hằng lại đi tới trên đường đông người nhộn nhịp, tu sĩ bậc thấp nơi này quá nhiều, đặc biệt là Dẫn Khí KỲ.
Tùy tiện tìm một tu sĩ Luyện Khí Kỳ hỏi một chút Trương Hằng liền biết rõ ràng vị trí của Thiên Tâm Các.
Trương Hằng tới Độc Thiên Bảo chính là vì hoàn thành hứa hẹn năm đó. Cho nên biết rõ sự mất tích của hai ông cháu nhà họ Quách có quan hệ không nhỏ với Bích U Tiên Tử, hắn cũng phải theo đuổi đến tột cùng.
Đột nhiên hắn nghĩ tới Thân Ngoại Tạo Thân Nam Minh của mình.
Nếu Bích U Tiên Tử là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của Bích Tuyết Tương Vân Tông, tự nhiên là Trương Hằng có thể hỏi Nam Minh tin tức liên quan đến nàng ta...