[Dịch] Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 229 : Hai kẻ cướp cạn




Cả người Trương Hằng bị chấn bay ngược ra xa bảy tám dặm. thân thể lún vào trong một ngọn núi. trên người chảy không ít máu tươi, sắc mặt tái nhợt, hai tròng mắt nhắm chặt.

Tuy rằng nhìn qua không rõ sống chết, Trên thực tế, ở thời điểm quyền thứ ba, Trương Hằng cũng không có bị thương nhiều, mà chỉ rơi vào hôn mê ngắn ngủi.

ở trong chiến đấu cùng Vũ Vô Cực. tinh thần ý cảnh của Trương Hằng thu được tăng lên về chất, cộng thêm trong thời gian ngắn đó đã tăng lên thực lực gấp đôi. nhờ đó đã giúp cho hắn giờ phút này chỉ bị tâm thần mệt mỏi và nguyên khí tiêu hao quá độ.

Tia sáng màu đen còn sót lại bắt đầu lấp lóe trên người Trương Hằng, thậm chí có xu hướng tách ra xâm nhập vào nguyên thần ở trung tâm thần thức hải của hắn.

Nhưng những tia sáng màu đen này mới vừa tiến vào thần thức hải. liền bị Hư Không Hỏa Diễm không nương tình cắn nuốt.

Hư Không Hỏa Diễm hiện tại đã có linh tính nhất định, có thể chủ động bảo vệ thần thức hải của Trương Hằng, bất kỳ thứ gì có ý đồ làm tồn thương thần thức hải hoặc là lực lượng nguyên thần của Trương Hằng, đều sẽ bị nó cắn nuốt không nương tay.

Nhưng vẫn còn có một mảng lớn tia sáng màu đen ở trong trạng thái suy yếu đang tàn phá bừa bãi trong thân thể hắn. việc này Hư Không Hỏa Diễm sẽ không quản tới. nó chỉ phụ trách bảo vệ địa bàn thuộc về mình.

Mắt thấy thân thể của Trương Hằng đã sắp bị tia sáng màu đen xen lẫn khí tức hủy diệt kia tàn phá không chịu nổi. đúng lúc này, một vầng sáng bạc rực rỡ mà Nhu hòa từ trong thân thể Trương Hằng bùng phát ra.

Vầng sáng bạc rực rỡ cường đại này vượt qua Luyện Hư Linh Khí trong cơ thể Trương Hằng. không lâu trước đó cũng là dưới sự trợ giúp của chúng, sức chiến đấu của Trương Hằng mới tăng lên gấp đôi.

Kết quả là những vầng sáng bạc rực rỡ này bắt đầu ở trong cơ thể đuổi đi những tia sáng màu đen còn sót lại.

Thời gian qua đi từng chút một, cũng phải mất mấy chục lần hô hấp. Những tia sáng màu đen này mới bị đồng hóa trong thân thể Trương Hằng.

Những vầng sáng bạc rực rỡ thần bí này bắt đầu lui bước, lẻn vào chỗ sâu trong cơ thể Trương Hằng.

Nhưng trong thân thể Trương Hằng vẫn còn một bộ phận vầng sáng bạc rực rỡ này lưu chuyển, hóa thành từng đạo Luyện Hư Linh Khí thuân khiết, tiến vào đan điền của Trương Hằng.

Màn đêm buông xuống, gió lạnh thổi quét từng hồi, rốt cục Trương Hằng tỉnh lại. Hắn xem xét một chút thương thế của mình, phát hiện có một chút nội thương nhưng không tính là nghiêm trọng lắm. về phần một ít ngoại thương, hắn thật không có để ở trong lòng.

Hắn nhớ mang máng trước khi hoàn toàn hôn mê. truyền đến câu nói của Vũ Vô Cực: “Nếu tiếp được ta ba quyền không chết, chờ mười năm sau tiếp tục chiến đấu. hiện tại ngươi còn không phải đối thủ của ta...”

Vừa nhớ đến đây, Trương Hằng không khỏi cười khổ. nhưng trong lòng không một chút sợ hãi. Thông qua một trận chiến này. Trương Hằng nhận được tiến bộ quá lớn. tác dụng còn lớn hơn so với bế quan mấy năm.

Đồng thời, đây cũng là chiếu sáng một hướng đi cho con đường tu Luyện sau này của Trương Hằng.

Hắn có thể thấy được, Dường như Vũ Vô Cực đang cố ý áp chế không để tu vi bản thân tăng lên. mà chỉ thích thông qua giao chiến cùng đối thủ để tôi luyện thực lực của bản thân.

Cứ như vậy, thực lực của Vũ Vô Cực có thể mạnh hơn rất nhiều so với tu sĩ Kết Đan Kỳ cùng cấp. Mặc dù thực lực của Trương Hằng tăng lên gấp đôi. thậm chí xuất ra đòn sát thủ nhưng vẫn không phải là đối thủ của hắn.

Hơn nữa, Trương Hằng còn mơ hồ cảm nhận được Vũ Vô Cực cũng không có sử dụng ra toàn bộ thực lực của bản thân.

Vẻn vẹn chỉ ba quyền. cũng chẳng qua là một loại thử nghiệm của Vũ Vô Cực đối với Trương Hằng, thậm chí còn không tính là hoạt động làm nóng cơ thể.

Bởi vậy có thể thấy được thực lực chân chính của Vũ Vô Cực mạnh biết bao nhiêu. Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đích thân tới. hắn cũng có dũng khí chiến một trận.

“Còn kém quá xa...” Trương Hằng thầm than trong lòng.

Bất luận là kinh nghiệm chiến đấu hay Ý cảnh chiến đấu. Trương Hằng đều còn kém quá xa so Với đối phương.

Nhưng trên một phương diện Trương Hằng còn có thể hơn Vũ Vô Cực, đó chính là tiềm lực.

Vũ Vô Cực nhưng là tu sĩ Kết Đan đại viên mãn. thậm chí nửa chân bước vào Nguyên Anh Kỳ.

Còn Trương Hằng thời điểm giao chiến cùng đối phương tu vi chỉ mới tương đương Với Trúc Cơ tiền kỳ.

Tu vi kém nhiều như vậy, đã có năng lực chiến một trận cùng đối phương, điều này đã thể hiện bản thân Trương Hằng ẩn chứa tiềm lực cực lớn.

Cho nên, Trương Hằng nếu muốn thắng đối phương, điều cần yếu chính là chiến đấu tôi Luyện và tăng lên tu vi.

“Xem ra ở chỗ này không thể ở lại lâu được rồi.”

Trương Hằng đạp ngân quang Nhu hòa dưới chân, rất nhanh bay đi về phía nam Mậu Sơn.

Lần này đi Kim Kiếm Môn bắt giết Thanh Vũ Xà gặp nhiều khúc chiết. Trương Hằng quyết định trước về động phủ lâm thời, tĩnh dưỡng một thời gian liền rời khỏi nơi đây.

Mặt khác tài liệu để luyện chế Thân Ngoại Tạo Thân. Trương Hằng đã kiếm đủ, liền chuẩn bị tu Luyện.

về phần thời gian này cụ thể kéo dài bao nhiêu, còn phải nhìn theo tiến độ tu Luyện loại thần thông này.

Nếu hết thảy đều thuận lợi, Luyện chế “Thân Ngoại Tạo Thân” thành công, Trương Hằng còn định tu Luyện một loại công pháp chủ tu trong tầng hai là Phá Diệt Thần Quang.

Khi tiến vào Tiểu thành tầng hai nếu có thể bước đầu học được Phá Diệt Thần Quang, như vậy khi tiến vào Đại thành tầng hai Trương Hằng có thể tu Luyện tiếp một loại thần thông chủ tu khác, là Thân Ngoại Hóa Thân.

Những thần thông này mới là lợi khí phát huy uy lực của “Luyện Thiên Hóa Địa Công”, nếu một mực theo đuổi tăng lên tu vi, đến lúc đó đừng nói có tư cách làm đối thủ tác chiến của Vũ Vô Cực. thậm chí ngay cả lực lượng bản thân đều không khống chế được.

Trương Hằng phi hành tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát liền rời khỏi phạm vi Mậu Sơn. Rời khỏi Mậu Sơn. kế tiếp phía trước chính là Hắc Ngục Bách Luyện Sơn nơi Bách Luyện đại sư từng cư ngụ.

Vừa đi vào gần tới khu vực này. Trương Hằng khẽ cau mày. thần thức của hắn lại phát hiện hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đang ẩn núp trong đó.

Hơn nữa, trong hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ này có một người hắn nhận biết.

Người này đúng là Khuê Hồng lúc trước có giao dịch cùng hắn. cũng chính là vị đệ tử Kỳ danh bị đuổi đi của Bách Luyện đại sư.

ở bên cạnh Khuê Hồng là một phụ nhân xinh đẹp mặc trang phục màu tím, nói không chừng là song tu đạo lữ của Khuê Hồng. Hai người ẩn núp trong rừng cây dưới chân núi lén lút quan sát các tu sĩ qua lại.

Khi Trương Hằng đến chỗ này, mắt Khuê Hồng kia sáng lên. lập tức thấp giọng nói với phụ nhân áo tím bên cạnh:

- Tử Yến đạo hữu! chính là người này, chuẩn bị ra tay!

Nữ nhân gọi là Tử Yến này, hai đồng tử trong mắt lưu chuyển Với ánh mắt khác thường, nhìn Trương Hằng đang bay tới, cất tiếng du dương nói:

- Bộ dáng người này thật khôi ngô tuấn tú, tư chất chắc cũng không tệ, đáng tiếc...

- Tử Yến đạo hữu! Chúng ta mau ra tay! Ta xem bộ dáng hắn Dường như có vẻ suy yếu, nhưng tốc độ lại nhanh Như vậy!

Khuê Hồng vội vàng dùng thần thức truyền âm.

- Tốt! Ngươi trước ra ngoài đi. ta ở sau lưng ngầm ra tay.

Sóng mắt Tử Yến chớp động, khiến trong lòng Khuê Hồng thoáng động tâm. nhưng tất nhiên hắn không dám đánh chủ ý tới đối phương.

- Được! Vậy ta ra tay trước!

Khuê Hồng lập tức khống chế độn quang, đuổi theo hướng Trương Hằng:

- Trương đạo hữu! Chờ một chút... Tại hạ có chuyện quan trọng muốn thương nghị với ngài, có liên quan tới chuyện luyện khí.

Trương Hằng quay lại đầu. ánh mắt lạnh lùng, thậm chí trên người còn mang theo một cổ sát khí.

Vừa rồi hai người kia nói chuyện với nhau, đương nhiên bị thần thức của hắn nắm được.

Hắn không nghĩ tới ở trong phạm vi Tán Tu Minh, đối phương còn dám công khai ra tay Như thế,

“Có lẽ hai người đối phương cho rằng mình là con dê béo dễ làm thịt đây...”

Bộ dáng của Trương Hằng hiện tại cũng đúng là sắc mặt suy yếu, điều này càng khiến cho đối phương thừa cơ hội.

Khuê Hồng vừa thấy thần sắc củaTrương Hằng. liền cảm giác sự tình có điều không ổn.

- Trương đạo hữu! Ngài sao giống như đang bị thương, dường như...

Khuê Hông hỏi dò.

Mà đúng lúc này, trong không khí bay tới một mùi thơm thoang thoáng như có như không, nếu dùng thần thức dò xét thì sẽ phát hiện ở gần đó Bỗng bềnh một màn sương mù màu tím.

Trương Hằng hừ nhẹ một tiếng, cả người biến mất tại chỗ, nhoáng một cái hiện ra trước mặt phụ nhân Tử Yến kia.

-Ngươi...

Tử Yến nhìn hắn không thể tin nổi.

Trương Hằng không cần giải thích, vươn tay chộp một cái trên chiếc cổ đỏ hồng của nàng ta.

- Cứu mạng...

Trong mắt phụ nhân Tử Yến toát ra thần sắc tuyệt vọng và khuất phục...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.