[Dịch] Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 221 : Nhiếp sư muội




Ba gã tu sĩ Kim Kiếm Môn trong lòng đều chợt nghiêm lại.

- Người đầu tiên phải giết chính là ngươi....

Chiếc áo choàng giản dị của Vũ Vô Cực đột nhiên bộc phát ra một cỗ huyễn quang màu xanh như thực chất, hai tròng mắt gắt gao tập trung nam nhân mặc cẩm bào.

Nam nhân mặc cẩm bào bên ngoài Thanh sắc bất động, khóe miệng thậm chí còn mang theo vài tia cười lạnh. Nhưng trong lòng hắn lúc này lại không ngừng run rẩy.

Hộ!

Bốn phía lập tức nổi lên cuồng phong, từng đạo phong nhận bao phủ phạm vi vài trăm mét. Mà thân ảnh Vũ Vô Cực lại biến mất trong những trận cuồng phong gào thét này.

Ba gã tu sĩ Kim Kiếm Môn Kết Đan KỲ vốn đứng một chỗ. mà pháp thuật của Vũ Vô Cực thật sự quá nhanh, trực tiếp bao phủ mấy người!

- Ba người chúng ta không được phần tán. tránh bị hắn đánh tan từng người một!

Nữ nhân áo trắng họ Nhiếp truyền âm nói.

Dù thực lực của Vũ Vô Cực mạnh tới mấy đi nữa cũng chỉ là một gã tu sĩ Kết Đan Kỳ mà thôi, muốn lực một người đối kháng với ba gã tu sĩ Kết Đan Kỳ khác là chuyện gần như không thể!

Nhưng chỉ qua vài lần hô hấp. bọn họ cũng không cảm giác được sự tồn tại của Vũ Vô Cực.

Càng Kỳ lạ chính là bọn họ cũng không phải nghênh đón công kích của đối phương.

- Hắn rốt cuộc đang có quy kế gì?!

Ba gã tu sĩ Kết Đan KỲ đứng trong màn phong bạo. quanh thân đều nổi lên các lồng phòng hộ. Công kích của đám phong nhận tuy không yếu nhưng cũng không thể tạo thành chút uy hiếp nào đối với bọn họ.

- Không ổn ba người chúng ta không thể đứng cùng một chỗ!

Nữ nhân họ Nhiếp chợt hổ lên.

Lão già cụt tay và nam nhân mặc cẩm bào đều giật mình. Ba người vội vàng lao ra khỏi cơn phong bạo.

- Đã chậm rồi!

Thanh âm của Vũ Vô Cực vang lên phía trên đầu bọn họ.

Đúng lúc này chỉ thấy cơn phong bạo vốn có màu xanh giờ trở nên tối đen như mực. Trong phạm vi trăm mét như bị một tấm màn đen bao phủ, lâm vào hoàn cảnh như tận thế đã tới.

- Ba con cá nhỏ, không tồi, khôngtồi!

Vũ Vô Cực với một thân hắc bào đứng phía trên đầu bọn họ, Thanh âm nhàn nhã vang lên. Dưới chân hắn là một cơn phong bạo hình câu đang điên cuồng xoay tròn. Người bên ngoài không thể nhìn được chuyện bên trong, trong khí người bên trong cũng không thể đi ra được.

- Đây là pháp thuật hay trận pháp gì?! Thần thức của ta lúc này chỉ thu được tin tức rất mơ hồ, căn bản không ra được ngoại giới.

Nam nhân mặc cẩm bào lộ ra vẻ mặt hơi sợ hãi. truyền âm cho lão già cụt tay và nữ nhân áo trắng.

Bốn phía là một mảnh tối đen. phong bạo điên cuồng gào thét, đang không ngừng tiêu hao pháp lực của bọn họ.

- Không ngờ công pháp đối phương tu Luyện lại là công pháp Ma đạo...

Nữ nhân áo trắng nhẹ nhàng thở dài.

- Chúng ta phải nghĩ biện pháp đánh tan cỗ phong bạo xung quanh này. nếu không tình thế sẽ ngày càng bất lợi.

Trong tay lão già cụt tay đột nhiên xuất hiện một Thanh cổ kiếm lốm đốm, nhoáng lên cái đã chém về phía trước mặt.

Lập tức, một mảnh kiếm quang hoa mỹ đã đánh nát phong bạo màu đen phía trước người. Vừa thấy cảnh này, ba người đều lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng ngay sau đó, lỗ hổng vừa được tạo ra đã bị phong bạo từ nơi khác ập tới, khôi phục như cũ.

Ba người không khỏi lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Đúng lúc này, bên trong phong bạo này còn xuất hiện không ít những đạo toàn phong do phong nhận tạo ra.

Những hắc phong nhận này lộ ra một cỗ khí từ cổ quái, giống như cự thú hoang dã có thể thôn phệ núi sông.

Ba người đều cảm nhận được sự đáng sợ của những toàn phong màu đen này. Một khi bị thứ này cuốn lấy, cho dù là tầng phòng hộ Kết Đan Kỳ cũng không nhất định có thể đối kháng được!

Cũng may, tốc độ di động của những toàn phong này không quá nhanh, cũng không tạo thành uy hiếp lớn đối với bọn họ.

- Nhiếp sư muội phụ trách chiếu ứng một chút, hai chúng ta tranh thủ phá ra một chỗ hổng rồi lao ra khỏi địa phương quy quái này.

Nam nhân mặc cẩm bào truyền âm nói.

- Làm phiền hai vị sư huynh...

Nữ nhân áo trắng họ Nhiệp hơi xoa xoa cằm, gật gật đầu, trong mắt lại lóe lên một tia quỷ dị không thể phát giác được.

Ba gã Kết Đan Kỳ cuối cùng làm ra một quyết định.

Lão già cụt tay và nam nhân mặc cẩm bào đồng thời phát ra kiếm khí với khí thế lăng thiên, từng đạo sóng gợn màu vàng nhộn nhạo trước người, dường như ẩn chứa công kích với uy lực phi phàm.

Hưu!

Hai kiện pháp bảo hình kiếm di động trước mặt hai người, hơn nữa trên đó cũng đang không ngừng hội tụ kim huy.

Khi hai tu sĩ Kết Đan Kỳ toàn lực hợp kích, cho dù là người như Cực Kiếm chân nhân cũng khó có thể cứng rắn đối kháng.

Vì công pháp hai người này tu luyện là giống nhau, hơn nữa bình thường khi rành rồi cũng thường luyện tập phối hợp cho nên giờ phút này hợp kích cũng rất dễ dàng.

Vũ Vô Cực đứng phía trên, lạnh lùng khinh thường hai người phía dưới đang thi triển thuật hợp kích, dường như hết thảy đều bị hắn khống chế trong tay.

Ngay lúc này, hai đạo kiếm quang màu vàng hòa vào nhau bắt đầu xoay tròn hình xoắn ốc. Trong lúc nhất thời, toàn bộ cơn phong bạo bắt đầu rung chuyển!

Đôi mắt vốn lạnh lùng của Vũ Vô Cực cũng thoáng hiện lên một chút kinh ngạc, có lẽ là động dung đối với uy lực hợp kích của hai người nhưng cũng không có hành động gì.

-Phá!

Kiếm khí màu vàng hình xoắn ốc do hai đạo kiếm quang tạo nên giống như giao long hung mãnh, đánh về phía trước.

Xuy xuy!

Không ngoài dự liệu, dưới công kích cường đại này, cơn phong bạo bao phủ phạm vi trăm mét bị xé rách một chỗ hổng to dùng, đủ cho mấy người xuyên qua.

Nam nhân mặc cẩm bào và lão già cụt tay đều vui mừng, liền bay về phía lỗ hổng.

Nhưng lỗ hổng kia đang nhanh chóng khôi phục lại, chỉ một hai hô hấp đã có thể khôi phục lại như cũ.

- Nhanh!

Nam nhân mặc cẩm bào hướng về nữ nhân họ Nhiếp hổ lớn một tiếng. Hắn và lão già cụt tay đã lao lên trước một bước.

- Sở sư huynh ngươi đi trước đi. sư muội giúp một chút lực!

Trong tay nữ nhân áo trắng nhanh chóng bắn ra một đạo toàn phong màu xanh, vừa lúc đánh trúng người nam nhân mặc cẩm bào.

-Ngươi...

Vẻ mặt nam nhân mặc cẩm bào rất đỗi ngạc nhiên và khó hiểu.

Công lực hắn thâm hậu, lại có tăng phòng hộ. công kích của nữ nhân áo trắng thật sự cũng không mang tới cho hắn nhiều thương tổn.

Tuy nhiên cỗ toàn phong này lại mang tới một lực đẩy mạnh, khiến hắn nhanh chóng lao về phía lỗ hổng.

Lão già cụt tay phía sau cũng hơi sửng sốt nhưng tốc độ cũng không giảm, tự biết trước phải xông ra khỏi cơn phong bạo này mới an toàn được.

Nhưng đúng lúc này, thiếu niên Vũ Vô Cực lại cười ha hả, trong tay bắn ra một đạo hắc mang, vừa lúc đánh tới phương hướng lỗ hổng.

Chỉ thấy hắc mang lập tức hóa thành một mảnh hắc vụ. chắn ngay trước lỗ hồng. Theo sau, cơn phong bạo màu đen điên cuồng gào thét, bao phủ lấy lão già cụt tay và nữ nhân áo trắng.

Ở bên ngoài cơn phongbạo lúc này chỉ có nam nhân mặc cẩm bào và Vũ Vô Cực. Trên mặt Vũ Vô Cực mang theo vẻ tươi cười, nhìn về phía nam nhân mặc cẩm bào:

- Bản tôn đã nói, người đầu tiên phải giết chính là ngươi!

Nam nhân mặc cẩm bào lúc này đột nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy không thể tin nổi nói:

- Nhiếp sư muội hóa ra là người của ngươi!?

- Không sai! Nàng chính là song tu đạo lữ của ta. cũng chính là một quân cờ bản tôn đặt trong Kim Kiếm Môn!

Trên người Vũ Vô Cực lóe ra một tầng hắc mang như ẩn như hiện. Trên mặt hắn hiện ra một vẻ quỷ dị, cả người cũng tiến nhập một trạng thái rất cổ quái.

- Giết ngươi, chỉ cần ba quyền!

Giọng điệu Vũ Vô Cực lạnh nhạt nói.

Nam nhân mặc cẩm bào nhìn thấy tình cảnh này. tầng phòng hộ quanh thân lập tức dày thêm vài phần. Hắn còn cận thận tế ra một kiện linh khí cực phẩm, lực phòng ngự lại tăng mạnh.

- Quyền thứ nhất!

Hô! Thân thể Vũ Vô Cực biến mất giữa hư không.

Ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt đối phương.

Ầm!

Một quyền đánh nát linh khí phòng ngự cực phẩm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.