Theo tiếng bước chân nhè nhẹ từ ngoài cửa đi vào. một thiếu nữ xinh đẹp tao nhã. toàn thân mặc xiêm y màu vàng nhạt xuất hiện.
Chỉ thấy thiếu nữ này mặt cười như hoa. dung mạo xinh đẹp. chân mày như vẽ, hai mắt trong suốt sáng lấp lánh, lộ ra vẻ điềm tĩnh mà thông minh trí tuệ.
Đường Nhã Thi chầm chậm đi tới. khẽ nhún mình, truyền đến Thanh âm êm tai như tiếng chim hót:
- Nhã Thi bái kiến phụ thân đại nhân!
Trương Hằng thầm than, không ngờ Đường Phong này có một muội muội xinh đẹp Thanh tú tao nhã như vậy.
Đường Viễn Kiều vốn định răn dạy nàng vài câu. nhưng thấy bộ dáng con gái như thuận như thế. tất cả bực bội trong lòng trong khoảnh khắc tan thành mây khói.
- Nhã nhi này, ta giới thiệu cho con mấy vị khách nhân! Vị này chính là Diệp bá bá của con, tương giao cùng phụ thân đã lâu năm.
Đường Viễn Kiêu cười ha hả nói.
- Nhã Thi đến chậm, xin Diệp bá bá thứ lỗi!
Đường Nhã Thi khẽ chớp chớp đôi mắt sáng, nho nhã lễ pháp nói với Diệp Hằng Phong.
- Ha ha! về sau đều là người một nhà. Nhã Thi không cần đa lễ!
Ánh mắt Diệp Hằng Phong dừng ở Trên mặt Đường Nhã Thi. trong lòng cũng thầm gật đâu tán thưởng. Con của mình nếu có thể lấy được tài nữ như vậy, cũng thật là vinh hạnh.
- Đây là nghiệt tử Vũ Kỳ của ta. Kỳ nhi! Còn không mau chào hỏi Nhã Thi tiểu thư.
Diệp Hằng Phong phát hiện đứa con mình đang ngẩn người ra đứng đó, vội vàng lên tiếng nhắc nhớ.
- Ra... ra mắt Đường tiểu thư!
Diệp Vũ Kỳ vội vàng đứng dậy. khẽ nghiêng người thi lễ với Đường Nhã Thi.
- Nhã Thi ra mắt Diệp công tử.
Đường Nhã Thi liếc mắt nhìn Diệp Vù Kỳ một cái. sắc mặt bình thản như nước.
Theo sau, Đường Nhã Thi chuyển đôi mắt sáng, ánh mắt nhìn về phía Trương Hằng, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị.
- Nhã nhi! Vị này chính là Triệu Vân đến từ Sở Quốc, là một vị kỳ sĩ.
Đường Viễn Kiêu giới thiệu Trương Hằng với Đường Nhã Thi.
- Ra mắt Triệu công tử! Có thể gặp gở cùng kỳ sĩ nước ngoài là vinh hạnh của Nhã Thi.
Đường Nhã Thi hiển nhiên nổi lên thích thú với Trương Hằng. Trong mắt lộ ra vài tia hiếu kỳ.
- Đường tiểu thư không cần khách sáo!
Trương Hằng thản nhiên cười nói.
- Nhã nhi! Con cũng ngồi xuống đi!
Đường Viễn Kiêu nói với con gái.
Đường Nhã Thi tạ ơn một tiếng, rồi đi tới ngồi xuống đối diện Trương Hằng.
Diệp Hằng Phong cười dài nói với Đường Viễn Kiều:
- Ta nói ông thân gia này, Nhã Thi quả là một cô nương xinh đẹp. đúng là tai nghe không bằng mắt thấy. Hôm nay gặp nhau ta rất vừa lòng, không biết hôn sự giữa hai nhà khi nào thì có thể tổ chức...
Vừa nghe lời ấy. Đường Nhã Thi ngồi ớ đối điện Trương Hằng, đầu tiên là đôi mày Thanh tú hơi chau lại. Sau đó Trên mặt toát ra vẻ không cam lòng và bất đắc dĩ đối với số phận của mình.
Tài nữ đệ nhất kinh đô thì sao? Dưới chế độ xã hội phong kiến, cha mẹ định đoạt hôn nhân, nàng cũng không có phản kháng được gì.
Trên mặt Diệp Vũ Kỳ lập tức lộ ra thần sắc vui mừng khôn xiết, ánh mắt chốc chốc lại rơi trên người Đường Nhã Thi.
Trương Hằng thầm than trong lòng, không nghĩ tới vừa mới tới Đường phủ. liền gặp chuyện như vầy. Nghĩ tới những nữ nhân như thế này trên địa cầu. không biết còn dẫm nát bao nhiêu nam nhân dưới chân mình nữa!
Chỉ thấy Diệp Hằng Phong cùng Đường Viễn Kiều ở trên thấp giọng nói chuyện với nhau. Một lát sau. Diệp Hằng Phong mới nói sắc mặt đầy vẻ vui mừng:
- Tốt lắm! Ba ngày sau. ta mời bà mối mang lễ vật tới cửa...
Nhìn hai trưởng bối ở phía trên nói chuyện qua loa liền định đoạt hôn nhân của cô gái này. trong lòng Trương Hằng không khỏi Khinh bỉ.
“Quên đi. chuyện ở giới thế tục như vậy cùng chỉ là chuyện thường không có gì lạ cả. chính nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.”
Dù sao cũng không phải sự kiện gì trọng đại liên quan tới nguy cơ của Đường phủ Trương Hằng cũng không muốn nhúng tay vào.
Ánh mắt nhìn lướt qua thần sắc ám đạm của Đường Nhã Thi ở đối điện. Trương Hằng cũng thầm cảm khái. Một mỹ nữ như vậy mà phải gả cho người mình không thích. So sánh với đó, mình và Ninh Tuyết Dung coi như là vô cùng may mắn.
- Nhã Thi thân thể hơi có chút không khỏe, xin cáo lui trước.
Đường Nhã Thi xin pháp Đường Viễn Kiêu.
- Nhã Thi! Chờ một chút, bá bá còn có một lễ gặp mặt quên chưa đưa cho cháu đây!
Diệp Hằng Phong cười dài, từ trên người Lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ tinh xảo.
- Cảm ơn Diệp bá bá!
Đường Nhã Thi cố nở nụ cười, tiếp nhận lễ vật Diệp Hằng Phong tặng cho, rồi rời khỏi đại sảnh.
Diệp Hằng Phong đương nhiên có thể nhìn ra tâm tình của Đường Nhã Thi, vội vàng hỏi Đường Viễn Kiều:
- Quý thiên kim chăng lẽ ái mộ nam nhân nào khác rồi?
Đường Viễn Kiều cười khổ nói:
- Nghe nói lui tới khá mặt thiết cùng một thư sinh nghèo túng... Tuy nhiên ta đã cấm bọn họ có quan hệ qua lại.
-À!
Diệp Hằng Phong tùy ý lên tiếng, dường như không có đặt nặng chuyện này trong lòng.
Hai vị trướng bối phía trên lại nói chuỵện với nhau một hồi. Diệp Hằng Phong mới nói:
- Cũng đã khuya rồi. ta cùng Kỳ nhi về phủ đây.
Đường Viễn Kiều đưa tiễn hai người ra ngoài đại sảtitụ lại sai quản gia đưa hai vị khách nhân rời đi.
Làm xong những chuyện này. Đường Viễn Kiều vội vàng trở lại phòng khách với Trương Hằng. sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
- Triệu tiên sư!
Đường Viễn Kiều hơi khom người thi lễ với Trương Hằng.
Trương Hằng sửng sốt. Đường Viễn Kiều này sao lại biết thân phận của mình. Nhưng ngẫm lại, nếu đã lộ ra chuyện ô Lăng, Đường Viễn Kiều có thể đoán ra bản thân mình là người tu tiên thì cũng không kỳ quái.
Trương Hằng gật gật đầu, nói:
- Đường bá phụ không cần đa lễ!
Thấy Trương Hằng không có phủ nhận sự thực bản thân mình là người tu tiên. Đường Viễn Kiều mới khẽ thở dài:
- Lăng nhi có phải Xảy ra chuyện gì rồi hay không? Nếu không, cũng sẽ không ủy thác người khác về nhà.
Trương Hằng cũng không định giấu diếm điều gì, thản nhiên nói:
- Đúng vậy! ô Lăng, à không, hãn là Đường Lăng mới đúng. Đại khái nửa tháng trước đã chết rồi.
- Cái gì? Lăng nhi hắn đã chết...
Vừa nghe lời ấy. sắc mặt Đường Viễn Kiều tái nhợt, thân mình lung lay sắp ngã.
Qua một lúc lâu sau. Đường Viễn Kiều dường như già thêm mười tuổi. cả người vô lực ngồi phịch xuống ghế.
- Hắn chết như thế nào? Là ai giết hắn?
Trong mắt Đường Viễn Kiều hiện lên một tia sáng lạnh.
Trương Hằng lạnh, nhạt nói:
- Cụ thể vì sao hắn chết, ta không thể nói. Nhưng ta có thể nói cho ngài biết, hắn cùng không phải do ai giết chết, hắn chết bởi vì vận số không tốt.
- Vận số không tốt?
Đường Viễn Kiều ngẩn người ra. nhưng chấp niệm trong mắt chưa tan biến.
- Mặc dù có một người gián tiếp hại chết hắn nhưng người này gần như vô địch ở nhân gian. Trong khoảnh khắc liên có thể san băng toàn bộ kinh đô Triệu Quốc.
Trương Hằng nói với giọng điệu lạnh lùng. Hắn nói như vậy cũng là để xóa đi Ý niệm báo thù vì con trong đầu Đường Viễn Kiều.
Thử nghĩ, ân oán giữa người tu tiên, một người phàm bình thường sao có thể nhúng tay vào được. Đường Viễn Kiều nhắm hai mắt lại, thật lâu sau mới nói:
- Còn Đường Phong đứa con kia của ta, hắn có khỏe không?
Trong lòng Trương Hằng hơi do dự một chút, vẫn là Quyết định giấu điếm sự thật, giọng điệu nhẹ nhàng nói:
- Đường Phong trải qua đại kiếp nạn lần đó tuy rằng không chết, nhưng cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Đường Viễn Kiều đứng lên đi tới cửa, nhìn bầu Trời đêm thở dài nói:
- Đều là do tô huấn kia mà ra! Nếu không, lúc trước ta cũng sẽ không đưa Phong nhi đi. cũng sẽ không để Lăng nhi rời đi...
- Tổ huấn?
Trương Hằng đột nhiên nhớ tới lời nói của Ô Lăng trước khi chết:
“Từ khi ta kế thừa Ý chí của Đường Phương Chu. liền tuân theo tổ huấn của Đường gia. để phụ thân đưa ngươi đến Phương Vân Sơn. Âu Dương Thiên Đức tuân theo linh hồn Huyết thệ trước kia. bất đắc dĩ không có cách nào làm tổn thương con cháu Đường gia. đồng Thời phải bồi dưỡng cho ngươi thành tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Một khi lão thành công, là có thể dựa theo ước định đến Đường gia nhận lấy viên Hóa Anh Đan và các thứ khác".
Tổ huấn này hẳn là do Đường Phương Chu người sáng lập Đường gia lưu lại.
Hóa Anh Đan ở trong tay Trương Hằng lại có ba viên: trên Hỏa Diễm Kiều thu được một viên, từ nơi Nam Minh lấy được một viên, và trong nhẫn không gian có một viên.
Tuy nhiên, hắn nói các thứ khác là cái gì? Chẳng lẽ chính là không gian giới chỉ này ư?
- Ngài dẫn ta tới từ đường Đường gia để xem qua có được không?
Đột nhiên Trương Hằng đưa ra một yêu cầu như vậy.
Lúc trước ô Lăng cũng chính tại nơi đó nhận kế thừa ý chí của Đường Phương Chu. Đường Viễn Kiều do dự một chút, mới nói:
- Từ đường Đường gia không cho phép người ngoài đi vào. đây là tổ huấn của Đường gia.
- Nếu không tiện thì thôi vậy!
Trương Hằng thầm nghĩ: “Ngươi không cho ta đi vào. chăng lẽ ta không tự mình đi được sao?”
- Không biết Lăng nhi ủy thác tiên sư tới đây. có gì phải làm sao?
Đường Viễn Kiêu nảy sinh ra nghi ngờ mục đích của Trương Hằng đến Đường phủ.
- Ta là chịu ô Lăng trước khi chết nhờ vã, trợ giúp hắn bảo hộ một ít gia nghiệp ở nhân gian, cũng chính là Đường phủ.
Trương Hằng lạnh, nhạt cười:
- Tuy nhiên theo ta thấy, hiện nay trong Đường phủ này cũng không có chuyện gì. nghĩ đến cũng không cần người pháp lực thấp kém như ta chứ?