Bình Tĩnh Nguyệt hơi ngạc nhiên, nhìn trái nhìn phải, vẫn là Liễu Hồng Yên lên tiếng: - Ta cảm thấy ý kiến này rất hay, nếu muội muội đã đưa ra chủ ý này thì để muội muội đảm đương là thích hợp nhất.
Bình Tĩnh Nguyệt ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: - Vậy được rồi, ta sẽ làm. Nhưng nếu vậy thì ta muốn lấy tên là Tiêu Dao Xã.
- Ừ thì Tiêu Dao Xã! Quân Thái Dương gật gật đầu, đối với cậu ta thì tên nào cũng được, nhưng Thư Danh Dương lại nhíu mày muốn phản đối, nhưng cuối cùng lại thôi, còn Liễu Hồng Yên cũng không nói gì. Lúc này Đường Kiếp lại nói: - Chúng ta có năm người, hình như là quá ít đối với việc lập hội đấy. Có tìm thêm người không?
- Cái này thì hỏi Hồng Yên đi, tin tức của muội ấy rất nhanh nhẹn. Thái Quân Dương trả lời.
- Hả? Nói vậy việc tìm ta lúc trước cũng là ý của Liễu cô nương sao? Đường Kiếp cười nói: - Vậy ta phải đa tạ sự ưu ái của Liễu cô nương rồi.
Liễu Hồng Yên vội đáp: - Gọi ta Hồng Yên là được rồi, nếu đã là đồng học, lại cùng lập một hội thì coi như người một nhà rồi, đừng khách khí. - Được, vậy chuyện tìm người lại phải nhờ đến Liễu tỉ tỉ rồi.
- Coi huynh nói kia, huynh phải gọi ta là muội muội, tuổi của ta nhỏ hơn huynh một chút đấy. Liễu Hồng Yên cười nói.
- À ừ, là ta nhầm, Hồng Yên muội muội. Đường Kiếp mỉm cười trả lời. Lúc này Liễu Hồng Yên mới hài lòng gật gật đầu, bắt đầu ngưng thần suy nghĩ, một lát sau đưa ra mấy cái tên, sau đó mọi người lại thảo luận về một số chi tiết như quy củ của xã đoàn, ngày mở xã.
Nói chuyện một lúc lâu, thấy cũng không còn sớm thì bốn người mới rời đi.
Đường Kiếp đích thân tiễn bọn họ đến cửa lớn, thấy bóng lưng rời đi của bốn người cũng không nói gì, chỉ có ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Lúc trở về phòng thì Tiểu Y Y hiện hình, nhảy lên vai Đường Kiếp: - Ca ca, ca ca, bọn họ là bằng hữu tốt của huynh à? - Coi như thế đi. Đường Kiếp nghĩ một chút rồi trả lời. - Vậy ta có thể gặp họ không?
- Không được.
- Tại sao chứ? Y Y uất ức mân mê cái miệng: - Thời gian dài như vậy mà chỉ có mình người ta, chán lắm!
- Bởi vì trong số bọn họ có người là bằng hữu rất tốt, nhưng có một số người chỉ là bằng hữu ngoài mặt thôi.
Cơn lốc xoáy được hình thành trong người không ngừng bay nhanh xoay tròn, dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy được, từ từ mở ra không gian linh tính kia.
Đến khi linh khí tiêu hao hết, phong tuyền biến mất thì hành công lần này có thể chấm dứt được rồi. Đường Kiếp cảm nhận một cách cẩn thận linh không kia một chút, biết hắn cũng lưu được tám mươi giọt linh dịch, khoảng cách linh tuyền ngày càng gần hơn.
Đại hay tiểu chu thiên đều có tốc độ vận hành càng ngày càng nhanh cùng với sự thuần thục và ngày càng lớn mạnh của khí kình bản thân, nếu không phải theo tốc độ cơ sở, vạn giọt thành biển, phải mất mấy chục năm cũng chưa đến được Linh Hải.
Bây giờ Đường Kiếp đã dần thành thạo hơn với việc vận chuyển chu thiên, khí cảm cũng dần nắm vững hơn, một đêm đã có thể hành sáu, bảy đại chu thiên. Cứ với tốc độ này thì cùng lắm là mười ngày nữa hẳn là có thể hoàn thành linh tuyền.
Theo tiến trình tiêu chuẩn của học viện Tẩy Nguyệt, hai tháng mở linh nhãn là chuyện bình thường. Sau đó sáu tháng là vào linh tuyền, một năm rưỡi vào Linh Hồ, bốn năm rưỡi vào Linh Hải, hai năm còn lại đánh vào Thoát Phàm, tổng cộng là tám năm.
Tính theo sự chênh lệch gấp mười của tuyền, hồ, hải, trên cơ bản thì tiêu chuẩn của mỗi giai đoạn là tăng lên mười lần, tốc độ tu luyện tăng ba lần, thời gian kéo dài gấp ba, như vậy mới có thể đuổi kịp tiến độ.
Thực ra đối với hầu hết học sinh, cùng với sự thuần thục thì tốc độ của vận chuyển chu thiên tăng gấp ba lần ở mỗi giai đoạn là chuyện không hề khó chút nào, vấn đề là mỗi khi đến một giai đoạn thì Linh Đài Cảnh lại phải nâng cao tâm pháp một lần, cũng có những thay đổi mới. Điều này khiến đám học sinh vừa quen với một cách tu luyện lại phải học cách vận chuyển chu thiên mới và tất nhiên là sẽ càng khó hơn. Tuy nói cách vận chuyển mới cũng được triển khai dựa trên cơ sở cũ nhưng luôn có rất nhiều thứ không thích ứng được, từ đó mà kéo dài tiến trình.
Chính vì vậy mà tiến trình tu luyện tiêu chuẩn thực ra là lấy từ chuyển làm chuẩn.
Nếu như là cửu chuyển thì nhanh nhất là ba bốn năm có thể hoàn thành Linh Hải.
Nếu như là tam chuyển thì lại vừa vặn phạm vào đường nguy hiểm, có thể Thoát Phàm trong mười năm đã là rất tốt rồi.
Học viện Tẩy Nguyệt quy định mười năm cũng là lẽ này, bảo đảm học sinh tam chuyển vẫn có cơ hội lớn để vào Thoát Phàm, đương nhiên tư chất mà kém thì đúng là bó tay luôn, chỉ có thể dựa vào sự cố gắng và may mắn của bản thân thôi. Đến hiện giờ Đường Kiếp mới nhập học được ba tháng nhưng nhờ sự trợ giúp của Tàng Kinh Thư nên thực ra tốc độ đã thuộc top đầu, chỉ là hắn không có nhiều nguồn lực phụ trợ nên chỉ được coi là nằm cuối trong những người đứng đầu.
Người ta cần hai tháng mới lên được linh tuyền còn hắn chỉ mất khoảng hơn mười ngày.
Với tốc độ này thì chắc không hoàn thành Linh Hải trong vòng ba năm được nhưng trong bốn đến năm năm thì chắc chắn không thành vấn đề.
Thấy thời gian còn lại trước giờ ăn cơm tối không đủ để hoàn thành một đại chu thiên, Đường Kiếp đứng dậy luyện một lượt kiếm pháp rồi luyện thành thạo việc áp dụng Thủy Quang Tráo một chút.
So với Túng Kiếm Thập Nhị Thức thì cách luyện của Thủy Quang Tráo rắc rối hơn nhiều. Thủ thuật thường do hai giai đoạn tạo thành.
Một là hành khí trong cơ thể.
Hai là sự dẫn dắt của pháp quyết.
Người tu thông qua sự chỉ huy linh khí để vận chuyển, biến hóa trong cơ thể, ví dụ như bày trận văn, ám hợp đại đạo, khiến chúng có những diệu năng khó có thể tin như "thành pháp" hoặc "hành pháp".
Sau khi hành pháp hoàn thành còn phải dùng nó theo ý của mình, phải dẫn pháp đã hoàn thành ra ngoài cơ thể rồi lại dùng nó theo ý mình để hành động. Nếu không thành sẽ ngưng tụ thành một khí tiễn, tùy tiện ném ra là xong chuyện, giai đoạn này gọi là "dẫn pháp". Thành pháp cần hành khí, giống như chu thiên, pháp thuật khác nhau sẽ có yêu cầu hành khí khác nhau.
Dẫn pháp cần pháp quyết, pháp thuật khác nhau cũng có yêu cần pháp quyết khác nhau.
Đối với người mới học mà nói thì thành pháp là chuyện khiến con người ta đau khổ nhất, suy cho cùng cũng phải khống chế đường linh khí. Theo pháp mà làm, một pháp thuật có thể coi như một bản thiết kế, chỉ nhớ kĩ thôi đã rất hao tổn trí não rồi, so ra thì pháp quyết còn đơn giản hơn nhiều, cũng chỉ là mấy chỉ lệnh thủ quyết. Chuyện sử pháp thuật theo ý mình có tính cộng thông rất lớn.
Đối với người tu lâu năm thì tình hình hoàn toàn ngược lại. Bọn họ đã trải qua cảnh thành pháp khó khăn nhất, sau khi đủ thuần thục thì thành pháp giống chu thiên, việc tạo thành pháp cũng là chuyện vô cùng đơn giản nhưng pháp quyết dẫn pháp lại khó mà nén lại. Điều kinh khủng nhất là lúc chiến đấu pháp quyết không thể giấu đi, thường thì đối phương vừa nhìn một cái đã biết đại khái ngươi muốn làm gì rồi.
Là người mới học nên điều Đường Kiếp đang phải đối mặt hiện giờ chính là vấn đề thành pháp.
Thủy Quang Tráo này trước khi thành pháp cần phải tiêu hao linh dịch. Hóa dịch thành khí, để chúng vận chuyển theo con đường trong cơ thể sau đó lại nắn pháp quyết để dẫn ra, bước nào cũng vô cùng rắc rối, phải qua muôn vàn thử thách mới có thể sử dụng như ý mình được.
Nói thẳng ra thì đại chu thiên hay tiểu chu thiên hay là thuật pháp thì cũng phải khổ luyện trong thời gian dài mới có thể nắm được. Chỉ có điều việc nâng cao sự thuần thục của thuật pháp là thi pháp tốc độ, còn uy lực của thuật pháp lại được quyết định bởi cảnh giới, tư chất, vũ khí, căn cơ công pháp tu luyện của từng người và pháp thuật của bản thân, g nhiều nhất là lại thi pháp tính hoàn chỉnh nữa.
Điều kinh khủng là do pháp lực có hạn nên pháp thuật cũng không thể tu luyện một cách tùy ý được. Tám mươi giọt linh dịch chỉ đủ để phóng Thủy Quang Tráo tám lần thôi, mà với tốc độ vận chuyển tiểu chu thiên hiện giờ của Đường Kiếp và hiệu suất mỗi lần ngưng được năm giọt linh dịch thì mười hai canh giờ Đường Kiếp mới chỉ có thể khôi phục được một trăm hai mươi giọt. Vậy nên một ngày chỉ có thể luyện tập mười hai lần, đây là còn chưa nghĩ đến việc không thể tu luyện được trong mười hai canh giờ này.
Hơn nữa ngay cả Tàng Tượng Kinh cũng không thể giúp được, chỉ có thể dựa vào bản thân trân trọng từng cơ hội một.
Lúc này Đường Kiếp đang vận chuyển khí kình theo tâm pháp, pháp quyết liên chuyển, một lát sau cuối cùng cũng ngưng tụ được Thủy Quang Tráo, tính thời gian thi pháp ra thì cũng phải dùng mười hai giây. Đường Kiếp cười khổ: - Với tốc độ này, đợi đến khi lồng của mình phóng ra thì mười cái mạng cũng bị người ta chém chết rồi.
Dù sao cũng phải nghĩ cách cải thiện mới được.
Cách tốt nhất vẫn là thông qua các dược vật hồi linh để gia tăng linh khí, một lần tiểu chu thiên có thể gia tăng mấy lần thậm chí là mười lần hiệu quả khôi phục.
Chỉ có điều những dược này rất đắt, hơn nữa vấn đề lớn nhất của dược vật là chỉ giúp được nhất thời. Tu luyện là chuyện lâu dài, nếu như muốn dựa vào linh dược để bù đắp sự chênh lệch to lớn của thiên phú thì cho dù có bán cả Vệ gia cũng không đủ.
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn bỏ ý nghĩ mua dược đi, so với hắn thì nhị lão Ngô gia càng cần hơn.