- Dù sao mấy tin tức này cũng đủ rồi đúng không? Cố Trường Thanh nói.
Cao Phi không dám trả lời.
Cố Trường Thanh cười cười, thần sắc kích động lúc nãy đã biến mất tăm.
Ông ta ngồi xuống ghế của mình, tựa lưng vào ghế, hơi nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Cao Phi cảm thấy nghi hoặc không hiểu, chờ một lát rồi nhẹ giọng nói:
- Ưng chủ?
- Uhm! Cố Trường Thanh "uhm" một tiếng.
Sau đó ông ta nói:
- Hiện giờ xem ra cái tên Đường Kiếp này quả thực có chỗ rất đáng ngờ.
- Vậy Ưng chủ người
Cố Trường Thanh chậm rãi mở mắt ra: - Nếu đã như vậy thì ta cũng có chút không hiểu lúc đầu khi nhập học, sao cái tên Đường Kiếp này lại phải hô một tiếng này.
- Điều này Cao Phi cũng do dự một chút.
Cậu ta suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: - Thuộc hạ không biết nhưng thuộc hạ biết chắc chắn không phải là lí do nơi nào càng nguy hiểm thì càng an toàn đâu ạ.
Cố Trường Thanh cười ha ha: - Đừng nhắc đến đồ ngu ngốc ấy nữa. Về việc kêu gọi trong học viện theo ta nghĩ thì có bốn khả năng.
- Khả năng thứ nhất thì đây căn bản chỉ là sự trùng hợp. Tên Đường Kiếp này không có bất cứ mối quan hệ nào với Đường Kiệt mà chúng ta cần tìm, người này chỉ đang phô trương ý chí mà thôi.
- Khả năng thứ hai là tên Đường Kiếp này vốn không phải là Đường Kiệt thực sự, rất có thể Đường Kiệt thực sự dùng tên giả ẩn náu trong số các học sinh, cố ý bỏ một số tiền ra mời hắn thu hút sự chú ý của chúng ta.
Nghe thấy hai khả năng này thì Cao Phi cau mày, nói thật lòng thì cậu ta không thích hai suy đoán này.
Cố Trường Thanh nói tiếp: - Khả năng thứ ba, hắn chính là Đường Kiệt, mục đích hắn hét tiếng ấy cũng chính là muốn thu hút sự chú ý của chúng ta.
- Tại sao chứ? Cao Phi hỏi.
- Đúng, tại sao nhỉ? Đây chính là điểm mấu chốt. Cố Trường Thanh nói:
- Nếu hắn đúng là Đường Kiệt mà lại cố ý làm vậy thì ta cũng chỉ có thể đưa ra một lời giải thích là hắn đang cố ý khiêu khích chúng ta.
- Khiêu khích chúng ta? Quả thực Cao Phi không thể tin vào lỗ tai mình: - Khiêu khích Thiên Thần cung sao?
- Thiếu niên nghĩa khí, huyết khí bừng bừng, có làm mấy chuyện kì quái gì đó ta cũng không thấy ngạc nhiên.
- Dù có huyết khí bừng bừng đến đâu chăng nữa cũng không sợ chúng ta tìm đến hắn sao?
- Vấn đề chính là ở đây! Cố Trường Thanh gõ nhẹ ngón tay, hỏi Cao Phi: - Bây giờ chúng ta có thể đi bắt hắn không?
Cao Phi ngạc nhiên, há miệng thở dốc nhưng nói không ra lời.
Cố Trường Thanh khẽ nở nụ cười: - Đúng vậy, chúng ta không thể. Đây là địa bàn của Tây Nguyệt phái, hắn đang ở học viện Tẩy Nguyệt, chúng ta không thể đi bắt hắn, ít nhất cũng không thể công khai đi được.
Trong ba năm nay Thiên Thần cũng tìm người và hoài nghi không biết bao nhiêu mục tiêu ở Tây Nguyệt phái.
Người như Đường Kiếp nói nhiều không nhiều, nói ít cũng chưa chắc là ít. Lúc nào cũng có những người giống như Đường Kiếp vì nhập học mà nghĩ mọi cách chen chân vào các đại gia tộc không chỉ có Đường Kiếp, Cơ Tử Khiên mà có rất nhiều người.
Cũng có người nóng vội muốn thử hành động, bắt người để tra hỏi.
Trong ba năm chuyện này chỉ xảy ra hai lần mà lần nào Thiên Thần cung cũng phải bỏ ra một khoản tiền lớn mới có thể dập tắt lửa giận của Tẩy Nguyệt phái mà không đuổi hết bọn chúng đi.
Đương nhiên bọn họ tức thật hay tức giả không quan trọng, điều quan trọng là cái giá để dập tắt cơn giận này không thấp chút nào
Cái giá này cao đến mức Thiên Thần cung cũng phải phái người cảnh cáo Cố Trường Thanh. Trước khi chưa xác định được mục tiêu thì không thể tùy ý hành động được.
Bọn họ không muốn để Tẩy Nguyệt phái có cơ hội lừa đảo lần thứ ba.
- Xem ra đúng là hắn đang khiêu khích chúng ta rồi, nhưng hắn cũng xem thường Thiên Thần cung chúng ta rồi. Chắc hẳn tưởng rằng mình có thể dựa vào học viện này để bình yên cả đời chắc? Cao Phi tức giận nói.
- Không! Ngoài dự liệu của cậu ta, Cố Trường Thanh lại lắc đầu nói: - Ngươi quên ta đã từng nói là có bốn khả năng à? - Ưng chủ, ý của người là
Cố Trường Thanh gõ mặt bàn theo tiết tấu, nói: - Một thiếu niên có thể khiến Hư Mộ Dương vừa nhìn thấy đã mang hắn đi, một thiếu niên có thể chỉ cần nửa năm ở chung đã khiến Hư Mộ Dương coi trọng, nâng đỡ, hiện giờ xem ra dường như còn là một thiếu niên tiến vào học viện Tây Nguyệt một cách dễ dàng và thành công. Người như vậy, sau ba năm nhẫn nhịn, chỉ nhất thời kích động mà lại chủ động khiêu khích chúng ta sao? Như những gì ngươi nói, hắn chỉ là một học sinh nho nhỏ, lẽ nào chúng ta lại không thể làm gì hắn? Không, ta không tin, ta không tin tiểu tử này lại ngu xuẩn như vậy. Ta thà tin vào khả năng thứ nhất, thứ hai cũng sẽ không tin khả năng thứ ba.
- Nhưng trong khả năng thứ nhất và thứ hai của người thì hắn không phải là Đường Kiệt mà.
- Đúng vậy, vậy nên nếu hắn là Đường Kiệt thật thì chắc chắn phải có khả năng thứ tư.
- Là gì vậy?
- Ta không biết. Cố Trường Thanh trả lời: - Đây chính là điều mà ta nghĩ mãi cũng không hiểu được. Nếu hắn là Đường Kiệt thật thì tại sao hắn lại làm vậy chứ? Ta biết có khả năng thứ tư nhưng ta không biết đáp án của khả năng này, mà rất có thể đáp án này mới là đáp án thực sự. Cố Trường Thanh xoa cái trán, nhắm hờ hai mắt lại.
Cao Phi biết đây là biểu hiện khi Cố Trường Thanh lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Từ trước đến nay Cố Trường Thanh luôn tự đánh giá cao bản thân, ông ta cho rằng mình có thể nhìn thấy tất cả tâm lí và hành động của mục tiêu bị săn đuổi.
Nhưng lần này, khi ông ta giả định Đường Kiếp chính là Đường Kiệt thì ông ta lại phát hiện bản thân mình hoàn toàn không thể giải thích được ý nghĩa trong hành động của Đường Kiếp.
Đây mới là điều khiến ông ta buồn bực. Ở một mức độ nào đó thì đây cũng là điều khiến ông ta cảm thấy bất an.
Nếu Đường Kiếp là Đường Kiệt thật thì liệu rằng đằng sau hành động của hắn vẫn còn âm mưu cạm bẫy gì đó để chờ ông ta hay không đây? Cố Trường Thanh chắc chắn sẽ nghĩ như vậy.
- Ưng chủ, bất kể thế nào thì Đường Kiếp cũng là mục tiêu vô cùng khả nghi, có một số việc nếu như nghĩ không thông thì cứ làm đã rồi nói sau vậy. Cao Phi cẩn thận nói.
Nghe thấy vậy thì động tác của Cố Trường Thanh thoáng ngừng một chút.
Ông ta dần dãn mày ra, trên mặt lộ ra nụ cười: - Thật xin lỗi, Cao Phi, ta lại mắc bệnh cũ rồi. Ngươi nói không sai, chuyện không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa, nói trước làm sau, vì nghi thần nghi quỷ mà không làm gì mới đáng cười.
Cố Trường Thanh nói đến đây thì hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: - Coi Đường Kiếp là mục tiêu hàng đầu. Thứ nhất, thông báo cho người của chúng ta trong học viện, tiếp tục ép chặt tư liệu về hắn, đừng để Tẩy Nguyệt phái chú ý đến hắn. Thứ hai, phái người tiếp cận hắn, thám thính thông tin chính xác hơn. Thứ ba là tìm cơ hội lục soát phòng của hắn, Học Tử Lâm cũng không được bỏ qua. Nếu như hắn là Đường Kiệt thật thì binh giám hẳn là ở ngay gần hắn, chỉ cần tìm ra đồ thì những thứ khác không còn quan trọng nữa.
- Vâng!
Hôm nay Đường Kiếp vẫn còn luyện kiếm.
Trong sân, một thanh kiếm sắt bị hắn múa may cho gió bay vù vù, nhìn cũng có chút khí thế.
Đợi khi một hơi hoàn thành mười hai kiếm thức thì Đường Kiếp thuận thế thu kiếm lại, chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay ngoài sân.
Hắn quay lại thì thấy Thư Danh Dương và Liễu Hồng Yên bước vào, đi cùng hai người họ còn có một nam một nữ. Nam tử kia có khuôn mặt vài phần giống với Đường Kiếp, chỉ là cao hơn một chút, sau lưng còn đeo một thanh kiếm.
Nữ tử bên cạnh cậu ta lại mặc quần áo màu xanh nước biển, cũng mặc áo đơn của học sinh trùm lên cái váy dài như Liễu Hồng Yên, trên đầu búi tóc, cài một cây trâm trục lục ngọc, diện mạo nhu mì xinh đẹp, so với Liễu Hồng Yên bớt phần anh khí nhưng lại hơn mấy phần yếu đuối dễ thương. Khoảnh khắc bước đến, Liễu Hồng Yên vỗ tay nói: - Không ngờ Đường huynh lại múa kiếm giỏi như vậy.
- Hóa ra là Thư công tử và Liễu cô nương đến, chỉ là vũ kỹ thôn dã, để hai người chê cười rồi. Đường Kiếp nhìn thấy bọn họ thì buông kiếm xuống đón rồi lại nhìn nam tử đeo kiếm và nữ tử mặc váy màu lam: - Xin hỏi hai người này là
Liễu Hồng Yên cười nói: - Không mời mà đến, mong thứ lỗi cho. Hai người này cũng là bằng hữu bọn ta quen được trong học viện, Thái Quân Dương, Bình Tĩnh Nguyệt.
- Thái Quần Dương và Bình Tĩnh Nguyệt trong danh dương song quân tử, yên nguyệt tình để hoa sao? Đường Kiếp xoay người nhướng mày nói.
Cô gái mặc váy lam kia kinh ngạc: - Hoa ra Đường công tử đã từng nghe nói đến tên của bọn ta sao?
Cái gọi là danh dương song quân tử chính là chỉ hai người Thư Danh Dương và Thái Quần Dương, một câu nhưng lại bao gồm tên của cả hai người, đồng thời cũng chỉ ra được chí hướng của họ.
Điều Thư Danh Dương muốn chính là an trị thiên hạ còn điều Thái Quân Dương muốn lại là hành hiệp giang hồ, kiếm bất li thân.
Còn yến nguyệt tịnh đế hoa là chỉ Liễu Hồng Yên và Bình Tĩnh Nguyệt. Học viện có những học sinh nhiều chuyện, tự cho mình là phong lưu, thường nói người khác bằng những cách nói khác nhau. Hai câu này để chỉ bốn người bọn họ, không ngờ hôm nay cả bốn người lại cùng dắt nhau đến đây.
Lúc này nghe thấy Đường Kiếp nói vậy thì Liễu Hồng Yên cười nói: - Huynh còn nói thiếu hai câu nữa. Danh dương song quân tử, chung thị Thích Thiếu Danh. Yên nguyệt tịnh đế hoa, yên tri An Như Mộng.