Một lời nói ra làm Vệ Đan Bách á khẩu không nói gì được, vị Lã Sư kia cũng cười liên tục mà gật đầu, Thị Mặc thì như rơi vào hầm băng, ngay cả Đường Kiếp cũng phải giật mình kinh ngạc.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới khi nghe đại ý nguyện của Thị Mặc, mà Trịnh Thư Phượng không động tâm chút nào, đây đúng là vượt qua dự liệu của hắn.
Trịnh Thư Phượng lại nói: - Đường Kiếp mặc dù không có ý muốn ở lại Vệ gia, nhưng lại rất thực tế, không hão huyền nói suông. Đúng là Vệ gia rất muốn có Thiên Tâm Cảnh nhưng vẫn còn xa vời, nếu lấy một danh ngạch để đổi một Thiên Tâm Cảnh thì cuộc buôn bán này ta lời to rồi
Vệ Đan Bách cũng cười, một danh ngạch đổi một Thiên Tâm Cảnh, tự nhiên là một vốn bốn lời rồi, hàng năm nhập vào học viện có cả hàng vạn người, mà nếu tính ra thì mỗi năm chưa hẳn có một Thiên Tâm Cảnh. Vậy nên lời hứa của Đường Kiếp có giá trị cực cao. Nghe thê tử nói có lý, hắn cũng gật đầu đồng ý.
Thị Mặc kêu to: - Ta không phục! thái thái, Đường Kiếp hắn là cái gì? Dựa vào cái gì mà có thể hỗ trợ thiếu gia tiến nhập Thiên Tâm Cảnh? Hắn ăn nói lung tung
- Bằng vào ta là Ngọc Môn ngũ chuyển, có đủ hay không? Đường Kiếp từ từ nói.
Lời vừa nói làm mọi người kinh sợ.
Trở lại buổi tối thời gian trước khi Cơ Tử Khiên rời đi.
Trong ngôi nhà gỗ nhỏ, Đường Kiếp nói với Vệ Điệp: - Ta đích thực có chuyện cần tứ tiểu thư hỗ trợ.
- Chuyện gì?
- Là như vầy Trước lúc gặp tứ tiểu thư, kỳ thật ta đã nói chuyện qua với Tần thúc một chuyện, chính là ta đã từng có cơ duyên gặp được tiên nhân.
- Vâng, ta biết rồi, vì nguyên nhân này mà người có hiểu biết về thề giới Tu Tiên.
- Vấn đề là vị tiên nhân kia ngoại trừ nói cho ta biết về thế giới Tu Tiên mà con làm cho ta một việc.
- Việc gì?
- Khai mở ngọc môn. Đường Kiếp trả lời.
Nghe Đường Kiếp nói, Tần quản sự và Vệ Điệp đồng thời thất kinh, Vệ Điệp bật thốt lên: - Ngọc môn của người đã mở? bao nhiêu?
- Ngũ chuyển. Đường Kiếp bất đắc dĩ trả lới.
Ngọc môn ngũ chuyển!
Tần quản sự và Vệ Điệp đồng thời hít sâu một hơi.
Ngọc môn ngũ chuyển, nghe chỉ là trung đẳng.
Cũng như Thiên Tâm Cảnh cũng chỉ là cảnh giới bậc trung, nhưng có ai dám nói những người đó là người bình thường.
Đối với đại bộ phận người tu tiên mà nói, Ngọc môn ngũ chuyển đã là rất khó đấy, như Cơ Tử Khiên tự phụ là thiên tài, kỳ thật cũng chỉ là tứ chuyển.
Tam thiếu gia của Vệ gia khi đi mang theo sáu người hầu học, lại không có ai đạt tới ngũ trọng, tốt nhất cũng chỉ là tứ trọng. Nói cách khác tư chất cùa Đường Kiếp ở phân loại trung, nhưng trong đám người này thì thuộc loại thượng đẳng, cũng khó trách Tần quản sự và Vệ Điệp kinh ngạc.
Phải biết rằng có được ngọc môn ngũ chuyển, liền có tư cách nghĩ tới Thiên Tâm Cảnh.
Tu tiên giới coi trọng ngọc môn cũng vì một phần phân chia, mỗi hai tầng sẽ ứng với tiềm lực mở ra một cảnh giới. như ngọc môn nhị chuyển thì khẳng định có thể tu thành Linh Đồ, đây là nhập môn. Tam chuyển đến tứ chuyển có thể trở thành Linh Sư, ngũ chuyển đến lục chuyển là có thể tiến vào Thiên Tâm Cảnh, thất chuyển bát chuyển là có thể vào Tử Phủ, cửu chuyển thì có ý nghĩa rằng có thể nhập Tiên Đài.
Ngọc môn ngũ chuyển, chỉ cần tu luyện bình thường thì có một nửa cơ hội tiến vào Thiên Tâm Cảnh.
Đương nhiên đây cũng không phải là một môn học máy móc(làm theo kiêu rập khuôn), nó chỉ đại biểu mức độ vận dung và hấp thu linh khí mà thôi. Trên thực tế nó cũng như tuổi thọ của con người bình thường, là một giá trị lý thuyết lớn nhất.
Trong quá trình tu luyện, có thể gặp ngã rẽ, khả năng gặp thương tật, sẽ làm cái tỷ lệ thành công này không ngừng hạ xuống, chân chính có thể từ Tử Phủ tiền vào Tiên Đài mười không được một, nên Ngọc môn cửu chuyển được đánh giá là có một nửa cơ hội tiến vào Tiên Đài. Tỷ như Ngọc môn bát chuyền chưa chắc vào tử phủ nhưng những người tu luyện thành công vào Tử Phủ đều hầu hết từ thất chuyển trở lên.
Đồng dạng, cấp bậc thấp cũng không phải không có khả năng tiến cao, nhân sinh vô thường, cũng không ai biết là sẽ có cái gì ảnh hưởng tới chính mình, khiến thành tựu vượt qua dự tính.
Bợi vậy phân cấp Ngọc môn đại biểu cho một loại khả năng, cũng không có nghĩa là tất nhiên, nhưng cũng có nghĩa là có thể, nó là một loại căn cứ tham khảo.
Biết được Đường Kiếp là Ngọc môn ngũ chuyển, Tần quản sự tâm tình lập tức kích động, tuy nhiên hắn cũng minh bạch vì sao Đường Kiếp lo lắng.
Người hầu trước khi tiền vào học viên, đều cần nhờ Linh Sư của gia tộc trợ giúp khai mở ngọc môn.
Chuyện Đường Kiếp đã mở ngọc môn, khiến trên người hắn có một phần thiếu sót về lí lịch.
Hắn nhất định phải giải thích với Vệ phủ, rốt cuộc là ai giúp hắn khai mở ngọc môn!
Chuyện này không giải thích rõ, học viện tuyệt đối sẽ không nhận.
Cho tới bay giờ, Đường Kiếp đang cố gắng tìm cách che dấu việc này, mãi tới lúc này, hắn mới có cơ hội.
- Tiểu Kiếp, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có phải bị người nào đó sai khiên tiến vào Vệ gia để mưu đồ gì? Đối với việc quan hệ tới đại sự của gia tộc, Tần quản sự cũng có một chút nghiêm túc. Hắn đúng là tân tâm trung thành với Vệ phủ, tuyệt đối không cho phép chính mình mang người có ý đồ xấu vào gia tộc.
Đường Kiếp trả lời: - Ta mặc dù đã gặp tiên nhân khai mở được ngọc môn, nhưng lại chưa lấy được một cái tiên pháp nào, càng không bị một ai xui khiến, chỉ là do cơ duyên mà có. Nếu như nói ta có ý đồ khi vào Vệ phủ đó chính là muốn mượn Vệ phủ để tiến vào học viện.
- Ngươi có dám thề! Vệ Điệp lớn tiến hỏi.
- Đương nhiên. Đường Kiếp ta lúc này lấy tâm ma thề, tiến vào Vệ gia tuyệt đối không có ý đồ bất lương nào cả, chỉ muốn tiến nhập tiên môn. Tương lai nếu như thành công, tất báo trọng ân, nếu làm trái lời thề, liền bị tâm ma cắn trả!
Mặc dù không phải là một lời thề thốt lớn lao, nhưng cũng được phát ra từ trong tâm can, sắc mặt Tần quản sự và Vệ Điệp cuối cùng cũng tốt hơn. Hai nguời bọn họ không phải gia chủ Vệ gia, suy xét vấn đề không cần phải chu toàn, chỉ cần Đường Kiếp không hại người là được, còn những việc khác họ cũng không cần để ý.
Đường nhiên cũng vì ở cùng với Đường Kiếp lâu dài lên mới dám làm, nếu không cho dù Đường Kiếp có trợ giúp lớn hơn thì Tần quản sự cũng không có là gan giúp lừa Vệ phủ.
Tới bay giờ, đã một năm ở gần nhau, Tần quản sự cảm thấy cách làm người của Đường Kiếp cực kì tốt đáng tin tưởng.
Nói cho cùng, càm tình có khi so với lý do càng dễ khiến người khách tín nhiêm hơn.
Phát ra lời thề xong Đường Kiếp nói: - Tuy rằng ta dụng tâm không có ý đồ xấu, nhưng việc này nhìn tổng thể thì có chút phiền phức, tứ tiểu thư cũng biết, việc ta cho thành học đồ đều nằm trong một ý niệm của lão thái thái, nếu lão gia trong lòng có e ngại, cảm thấy ta không đáng tín nhiệm
Không nói thề bằng tâm ma có hiệu quả hay không hiệu quả, ngay cả có hiệu quả, cũng không phải trăm phần trăm ai cũng tin nó, ít nhất thái thái là không có tin vào lời thề tâm ma rồi.
Bởi vậy lời thề tâm ma có thể tranh thủ tin tưởng của một ai đó, nhưng không đủ trong lượng khi dung để tranh đoạt khi quá quan.
- Ngươi hy vọng ta giúp ngươi giấu diếm việc này? Vệ Điệp đã hiểu cách nghĩ của Đường Kiếp.
- Ta hi vọng sau khi ngươi tiên vào Tuyêt Tình Các, có thề viết một phong thư, nói là có sư Huynh sư tỷ dạo chơi ở Thương Long Phủ, nhìn thấy ta thiên phú dị bẩn, nhất thời hứng khởi, giúp ta khai môn.
- Hóa ra là như vậy, việc này không vấn đề. Vệ Điệp liền đáp ứng: - Ta đã nói ta nợ một lần nhân tình của người, liền giúp ngươi lần này vậy.
Chỉ có một phong thư, chuyện này không có vấn đề gì lớn, mà đối với Đường Kiếp mà nói, giải quyết được đại sự này, trong long hắn như hạ được một tảng đá lớn.
Về phần Tần quản sự cũng bừng tỉnh ngộ: - Khó trách ngươi không để ý tới lời thề tâm ma của Thị Mặc, ngươi đã sớm chuẩn bị rồi?
- Vâng, sớm đã chuẩn bị rồi.
Đường Kiếp trả lời: Ngọc Môn ngũ chuyển là tâm bệnh của ta, nhưng cũng là lá bài tẩy của ta. Lời thề tâm ma có thể bảo đảm một người trung thành, nhưng con người ngoại trừ trung thành, còn phải có năng lực. Một người giá trị, là hắn phải có thực lực và trung thành. Hắn có thể trung thành nhưng hắn có cái gọi là thực lực không? Đối với Vệ phủ mà nói, đầu tư vào một người có một trăm trung thành và hai mươi thực lực và môt người là sáu mươi trung thanh và sáu mươi thực lực thì tất nhiên người sau sẽ hơn rât nhiều. Chỉ có năng lực hay trung thành không thì không có ý nghĩa. Còn một trăm phần trăm trung thành, vốn không phải là mục tiêu của một đại gia tộc theo đuổi, dù sao độ trung thành quá cao thì chỉ có khi gia tộc tồn vong mới thể hiện ra, còn bình thường thì không có giá trị gì. Mà bất luận đại gia tộc nào, cũng sẽ không nghĩ tới ngày gia tộc tồn vong, còn nữa cho dù có tình huống này đi nữa thì liệu có vì một hai kẻ trung thành này mà cứu vãn được. Thay vì quá đánh giá cao trung thành thì ta hãy cân nhắc lực chọn để gia tộc càng có nhiều nhân tài thực lực cường đại, trành đi vận mệnh suy vong của gia tộc. Cho nên ta đối vối Thị Mặc hoàn toàn không lo lắng, duy nhất ta chỉ đau đầu làm sao giải thích vần đề Ngọc Môn ngũ chuyển. hiện tại ta được tiểu thư giúp đỡ, vậy không còn vấn đề gì nữa.
Muốn đánh bại Thị Mặc thì không nên so đo với hắn về vần đề trung thành, mà so với hắn về năng lực.
Ngọc môn ngũ chuyển, trước mắt Vệ gia trừ Vệ Thanh Nhi không ai có thành tích tốt hơn, trong các nam nhân thì là người tốt nhất.
Ngọc môn ngũ chuyển, rất có hi vọng vào Thiên Tâm Cảnh, lời thề tâm ma của Đường Kiếp không phải là nói suông, mà có khả năng thực thiện được rất cao.
Lại so sánh, với lời thề của Thị Mặc, nếu không thề vào Linh Sư thì đâu có ý nghĩa gì?
Chỉ có Đường Kiếp cũng không nghĩ tới, những gì hắn đã chuẩn bị cũng không có cơ hội sử dụng, do Trịnh thư Phượng đã trực tiếp bỏ qua Thị Mặc rồi.
Dựa theo kịch bản mà Đường Kiếp chuẩn bị, đầu tiên là bị Thị Mặc lật ngược tình thế, sau đó lại bị Đường Kiếp đảo ngược tình thế, như vậy mới khiện cho trận chiến thật nhiều kịch tính, ngay tại tuyệt địa mà lật ngược tình thế mới thú vị.
Nhưng cuộc sống không phải là trò chơi, không phải cái gì cũng thuận theo kịch bản.
Quyết đoán của Trịnh thư Phượng khiến cho chuẩn bị của Đường Kiếp hiệu quả giảm đi rất nhiều, khiến cho sát chiêu này không còn trọng yếu nữa, phải công nhận tuệ nhãn của Trịnh thư Phượng thật chính xác.
Đường Kiếp đối với việc này cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Lá thư từ Vệ Điệp, lúc này đang trong tay của Vệ Đan Bách và Trịnh thư Phượng.
Nhìn hai người một thì xem thư một bên thì thấp giọng nghị luận, trong mắt Trịnh thư Phượng mang vẻ hài lòng, Vệ Đan Bách thì sắc mặt thì kịch biến, còn Đường Kiếp thì thể hiện rõ thái độ chắc chắn, còn Thị Mặc rốt cuộc cũng biết chính mình đang đối mặt với cái gì ___ cho dù không bị Trịnh thư Phượng trực tiếp phản đối, Đường Kiếp cũng có biện pháp xoay chuyển càn khôn.
Từ lúc mới bắt đầu thì hắn đã thua!
Thua bởi chính mình!
Thu hoàn toàn, cho dù có đem cả dòng họ ra cũng không thể thắng được, hơn nữa hắn còn thua hai lần liên tiếp, Trịnh thư Phượng và Đường Kiếp hai người đều cho hắn một gậy, cho hắn biết rằng hắn có bao nhiêu vốn được đi nữa thì vẫn thua mà thôi.
Thua thê thảm như vậy, nhưng không không có chút hoành tráng nào cả, thế nên trong mắt Đường Kiếp, thắng một tên tiểu tử như vậy không có chút cảm giác thành tựu nào.
Nhưng mà Thị Mặc vẫn không phục.
Hắn không cam lòng!
Nhìn lên đài nghị sự, hắn dùng hết khí lực quát to: - Ta cũng có thể, cho ta khai môn, ta cũng có thể là ngũ chuyển!
Giờ khắc này, hắn không còn tranh giành vì vị trí học đồ, mà chỉ vì một chút mặt mũi.
Hắn muốn chứng minh với mọi người, Đường Kiếp có tể thì ta đây cũng có thể!
Nhưng mà sự thật luôn là thứ vô tình.
Trịnh Thư Phượng nhẹ nhàng nghiện đầu nhìn về phía Lã Linh Sư.
Vị Lã Linh Sư khẽ cười một tiếng, đưa tay túm lấy Thị Mặc, hắn liền bị kéo lên không từ từ bay qua. Hai tay từ trên người Thị Mặc đưa mấy cái, giống như người ta cẩn thận kiểm tra thịt heo ngoài chợ một lúc rồi lắc đầu: - Tư chất đần độn, căn cốt kém cỏi , không cần lôi thôi tỷ mỉ kiểm tra, ta xem thấy cao nhất thì chỉ có tứ chuyển.
Nói xong liền tiện tay ném Thị Mặc đi ra ngoài.
Cao nhất là tứ chuyển, nói đúng ra nếu không có nghị lực kiên trì vì Đường Kiếp, thì dưới tình huồng bình thường chỉ có nhị hay tam chuyển mà thôi.
Tin tức này làm cho Thị Mặc gần như bất tỉnh.
Nhìn bộ dạng hắn như cha mẹ chết, Đường Kiếp than nhẹ một 1 tiếng: - Không có năng lực, cho dù làm chó, người ta cũng không cần à.
Việc chọn lựa người hầu học, đến lúc này không thể trì hoãn được nữa, thái thái quyết định cuối cùng là do Thị Mộng và Đường Kiếp phụ trách.
Quyết định vừa ra, thì có người vui mừng, có người mất mát.
Mọi người đều vây quanh Đường Kiếp và Thị Mộng mà chúc mừng, mà ngay cả Tần quản sự cũng nhận được những lời chúc mừng.
Ngô gia nhất môn song kiệt, Tần quản sự tuệ nhãn thật kinh người.
Người có phản ứng lanh lẹ đã vụng trộm xuất phủ hướng Ngô gia báo tin, khi Ngô gia nhị lão mừng rỡ, tiền thưởng tất nhiên là không thiếu.
Hôm nay tất cả tôi tớ đều hoan hô ăn mừng, giống như thi khoa cử ngày xưa, người hầu học cũng là giấc mộng trong đám phàm nhân.
Đường Kiếp và Thị Mộng đang gian nan ứng phó lại nhưng người vậy quanh chúc mừng, cuộc đời hắn chưa bao giờ được đãi ngộ như thế, nhưng một khi vượt qua Long Môn, hắn liền như ngôi sao tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời đêm.
Và khác biệt ở chỗ kẻ thành công thi vạn người để ý, còn kẻ thất bại thì không một ai để ý tới.
Nên khi Đường Kiếp ứng phó một vòng xong, thì phát hiện Thị Mặc biến mất từ lúc nào mà không hay.
Không có ai biết hắn rời đi khi nào.
Hắn chỉ thấy kỳ lạ, thì sau đó Trịnh Thư Phượng nói: - Đường Kiếp, ngươi tới đây.
Lúc này, Lão gia và vị Lã Linh Sư kia cũng đã rời khỏi, chỉ còn lại một mình Trịnh Thư Phượng.
Đường Kiếp bước lên, Trịnh Thư Phượng chỉ vị trí bên cạnh nói: - Ngồi đi.
- Tạ ơn thái thái, tiểu nhân không dám ngồi.
- Không cần phải khách khí. Trịnh Thư Phượng cưới nói: - Đây là điều ngươi đáng được hưởng.
Khi trở thành người hầu học, Đường Kiếp sẽ không còn là người hầu, hoặc cũng có thể nói không phải là người hầu bình thường. Dựa theo thông lệ, cho dù là chủ nhà cũng sẽ đối sử khách khí với những người này như một vị tiên sư tương lai
Đường Kiếp biết điều ấy, cho nên sau khi tạ ơn liền ngồi xuống chỗ tay Trịnh Thư Phượng chỉ.
Trịnh Thư Phượng nhìn Đường Kiếp thật kỹ, nhìn thấy vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, không giống với người vì dành được vị trí người hầu học mà vênh váo tự cao, cảm thấy cực kỳ vừa lòng và gật đầu nói: - Người tới Vệ phủ cũng ba năm rồi, ta cũng từng nhìn người làm việc, cách làm việc của ngươi thể hiện ngươi rất hiểu biết. Ngươi có biết vì sao năm đó mà ta thu nhận ngươi vào phủ?
- Phu nhân là vì tam quản sự? Đường Kiếp không biết tại sao Trịnh Thư Phượng lại hỏi cái này, cẩn thận đáp.
Trịnh Thư Phượng cười lắc đầu nói: - Ngươi ngày đó hiếu thuận với Ngô gia nhị lão, đích thật là nguyên nhân quan trọng nhất ta tuyển chọn ngươi, nhưng ngoài nó ra còn một nguyên nhân nữa, đó là lai lịch của ngươi.
Lai lịch?
Đường Kiếp hơi kinh ngạc, Thấn thế mình không phải là vấn đề lớn nhất sao?
Trịnh Thư Phượng nói: - Một người có thể từ Dã Cốc Nguyên đi đến Thương Long Phủ, thời gian đó ngươi trắc ăn thật nhiều đau khổ?
Nghe nói như thế, Đường Kiếp trong mắt không khỏi hiện lên bóng dáng của Hư Mộ Dương, nghĩ tới thời gian đó chính mình bạt sơn hiệp thủy (treo đèo lội suối) theo An Dương đi tới Thương Long Phủ, hắn không kìm nổi xúc đông mà trả lời:
- Đoạn Thời gian kia, là năm tháng u ám nhất trong đời ta. Một người cô tịch đi trong hoang sơn dã địa, trên người không có mấy văn tiền, cũng không biết phía trước là phương nào có khi cũng thấy mình kỳ quái, ta thế nào mà đi qua đoạn đường kia mà tới được Thương Long Phủ.
Ờ phía sau thì bị Thiên Thần Cung đuồi bắt, thời gian đó Đường Kiếp quả thậtt ăn rất nhiều đau khổ, chịu đói chịu khổ cũng không tính, nhưng còn bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng nguy hiểm.
Một đứa trẻ mười hai tuổi, có thể trong diều kiện như vậy mà sống sót đi tới Thương Long Phủ, chính là một kỳ tích.
Trước giờ Đường Kiếp cũng chưa nói qua, nên cũng không ai ý thức được điều này, không nghĩ tới Trịnh Thư Phượng lại phát hiện ra, điều này làm cho Đường Kiếp như gặp được tri kỷ cảm động mà nói ra.
- Đích thực là không dễ dàng a.. Thịnh Thư Phượng gật đầu thở dài: - Nếu như Xung nhi có thể có nghị lực như người, thì có thể không chỉ là Ngọc Môn tứ chuyển, Ngọc Môn ngũ chuyển của người không phải vì người thiên phú kinh người, mà được hồi báo sau những gì người đã trải qua. Những gì người trải qua, trong Vệ phủ này sợ là tìm không ra mấy người được như người.
Nghe nói như thế, Đường Kiếp đột nhiên lĩnh ngộ, hắn rốt cuộc hiểu được vì sao Trịnh Thư Phượng coi trong hắn.
Quả nhiên, Trịnh Thư Phượng đã nói: - Kỳ Thât, ta biết phải đề Xung nhi ăn chút quả đắng, đối với hắn mới tốt. Nhưng ta cuối cùng vẫn là nữ nhân, là một mẫu thân, lại có người mẫu thân nào có thể tàn nhẫn cho con cái mình chịu khổ, nhất là cái loại tình trạng có thể mất nửa cái mạng đâu? Người cũng biết lúc Thiên Xung khai môn, nhìn bộ dạng khóc lóc của hắn, ta rất thương tâm.
- Tiểu nhân hiểu, đáng thương cho tấm lòng cha me trong thiên hạ.
- Đáng Thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ Trịnh Thư Phượng nhắc đi nhắc lại lời này, trên mặt sắc mặt hiện lên nụ cười: - Nói rất hay. Xung nhi từ nhỏ được nuông chiều từ bé, không phải chịu khổ. Nhưng nay Vạn Tuyền Thành cách Thương Long Phủ cả ngàn dặm, chờ hắn nhập học, ta cho dù có muốn bào hộ hắn cũng không được, ta nếu không tìm người chân chính có thể dựa vào, chẳn lẽ lại tìm mấy kẻ rác rười hay sao? Cho nên chuyên thứ nhất ta kinh nhờ ngươi chiếu cố tốt cho Xung nhi, Thị Mông tuy rằng được coi là đứa nhỏ cần cù, nhưng so với người thì vẫn không là gì.
Lai lịch của Đường Kiếp tuy không rõ ràng, nhưng hắn có thể một thân một mình từ An Dương đi vào Thương Long Phủ, có thể sống tự lập, có năng lực sử lý, nên mới khiến Trịnh Thư Phượng coi trọng.
Đồi với Trịnh Thư Phượng mà nói, chuyện mà sau khi người hầu thành người hầu học rồi hồi báo gia chủ, kỳ thật nàng chưa bao giờ coi trọng.
Nàng coi trọng nhất vẫn là đứa con của mình!
Chỉ cần đứa con sống tốt, cái gì nàng cũng có thể làm.
Theo phương diện này mà nói, ý nghĩa của người hầu học có hai ý nghĩa, trong mắt Trịnh Thư Phượng ý "Hầu hạ thiếu gia" có trọng lượng hơn xa "Đầu tư tương lai".