[Dịch] Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 140 : Bắt giữ (thượng)




Trong nháy mắt ngọn lửa tức giận thiêu đốt toàn thân Đường Kiệt.

- Cố Trường Thanh!

- Tại sao ngươi có thể làm như vậy?

Đường Kiệt nhìn chằm chằm Cố Trường Thanh, ánh mắt thù hận không hề che dấu.

Hắn biết vì sao đột nhiên Cố Trường Thanh lại nói điều đó.

Gã muốn chọc giận hắn, để hắn thừa nhận mình là Đường Kiệt.

Dù đã có người ở An Dương xác nhận, Cố Trường Thanh vẫn muốn sử dụng phương pháp của bản thân để chứng thực thêm.

Ở một mức độ nào đó, điều này đáng tin hơn người phân biệt.

Chính vì vậy, hắn càng phải khống chế bản thân.

Tuy nhiên, bất kể hắn kiềm chế như thế nào, ngọn lửa căm hận vẫn trào dâng từ trong đáy lòng, thiêu đốt toàn thân hắn.

Cảm xúc này ảnh hưởng tới hắn, khiến hắn gần như không khống chế nổi bản thân.

Đúng lúc này, chợt vang lên một tiếng hô lớn.

- Súc sinh!

Tiếng thét của Thái Quân Dương nổ vang bên tai mọi người.

Soạt!

Hắn chỉ tay vào Cố Trường Thanh phẫn nộ quát:

- Cố Trường Thanh, ngươi có còn là con người hay không, lại làm cái việc đào mộ hủy xác mà ai ai cũng đều căm phẫn.

Không phải chỉ có thù hận mới có thể khiến con người mất lý trí.

Phẫn nộ trước việc ác độc cũng có thể khiến người ta ra mặt.

Cố Trường Thanh không ngờ bản thân kích động Đường Kiệt sắp thành công, Thái Quân Dương lại nhảy ra ngoài trước một bước.

Điều này khiến gã hơi ngơ người.

Ngay sau đó, đám người Liễu Hồng Yên, Bình Tịnh Nguyệt, Thư Danh Dương, Lý Dật Cảnh đồng thời trợn mắt nhìn gã.

Liễu Hồng Yên nói:

- Người dân thôn Tiểu Hà có tội gì? Sau khi bị bọn mã tặc tàn sát toàn thôn lại bị đào mộ vứt xác? Ngươi muốn tìm kiếm Đường Kiệt thì cứ tìm kiếm, hà tất phải hãm hại những người vô tội, sau khi chết cũng không được toàn thây?

Bình Tịnh Nguyệt phẫn nộ nói:

- Tay sai chính là tay sai, không hề có tính người.

Những học viên khác cũng nầm nập chỉ trích Cố Trường Thanh, nếu không biết thực lực không địch nổi Cố Trường Thanh, thì đã ra tay đánh gã một trận rồi.

Cố Trường Thanh cũng không dự đoán được sẽ gặp phải tình huống này.

Không thể nói gã ngu xuẩn, chỉ có điều sau khi gã trở thành Phó Ưng chủ, vốn dĩ chỉ có gã giáo huấn người khác, khi không ai giáo huấn gã. Cho dù gã có làm sai, thuộc hạ cũng chỉ có thể đề tỉnh khéo léo, mà không thẳng thắn phê bình.

Bởi vậy, thời gian lâu ngày, dù có tài năng hơn nữa, cũng sẽ đắm chìm trong tự mãn, cảm giác tất cả những gì mình làm đều là đúng.

Điều này không có nghĩa là bọn họ kém minh mẫn hơn, chỉ có điều ở trong môi trường như vậy, bọn họ sẽ dần dần đánh mất khả năng "xem xét vấn đề từ góc độ của cấp dưới”.

Bởi vì bọn họ không cần!

Không cần thì không rèn luyện.

Huống chi "suy xét từ nhiều góc độ" là một vấn đề lớn, bất kể ở thời đại nào, đa số đều không làm được.

Đối với Cố Trường Thanh, gã tập trung quá nhiều tinh lực vào phản ứng của Đường Kiệt, càng khiến gã hoàn toàn không để ý đến phản ứng của những người khác.

Kết quả là Đường Kiệt chưa lên tiếng, đám người Thái Quân Dương đã giận điên người.

Đối diện với tình huống này, đầu tiên Cố Trường Thanh ngây ra một lúc, lập tức sắc mặt trầm xuống:

- Một đám tiểu bối vô tri, sống trong thế giới thái bình thịnh trị lâu quá nên quên mất bản chất cá lớn nuốt cá bé trong thế giới tu luyện rồi phải không? Vì một đám phàm phu đã chết mà dám vô lễ với Thượng Sư, chẳng lẽ muốn tìm chết hả?

Lúc này, rốt cục gã đã xuất ra uy nghiêm của Linh Sư cảnh giới Thoát Phàm, một luồng áp lực tinh thần vô hình tràn ngập khắp nơi, áp lực khiến đám học viên không thể cử động.

Sau đó gã nhìn Đường Kiệt:

- Đường Kiệt, chuyện tới nước này mà ngươi vẫn cho rằng có thể giấu được sao? Hay là ngươi ngĩ đám bạn học viên có thể bảo vệ ngươi?

Lời này vừa nói ra, mọi người cùng nhìn về phía Đường Kiệt.

Liễu Hồng Yên nói:

- Ngươi chính là Đường Kiệt mà bọn họ muốn tìm kiếm à?

Đường Kiệt khẽ mỉm cười:

- Có phải hay không bây giờ còn quan trọng không?Ngươi nhìn bộ dáng của gã xem, rõ ràng đã khẳng định là ta rồi, ta có nói gì cũng vô dụng.

Cố Trường Thanh hừ lạnh:

- Đã vậy còn không ngoan ngoãn chịu trói, còn ép ta phải ra tay sao?

Cùng với tiếng ra tay, chỉ thấy xa xa chợt có hơn mười người áo đen xông tới bao vây bọn họ.

Cảnh tượng này khiến mọi người khiếp sợ.

Trước đây không sợ Cố Trường Thanh, là do bọn họ dựa vào sự bảo vệ của học viện.

Nhưng với tình hình hiện nay, đối phương đã bộc lộ bộ mặt thật, sự việc đã hoàn toàn khác biệt.

Điều này có nghĩa là Cung Thiên Thần không thèm quan tâm Phái Tẩy Nguyệt!

Thái Quân Dương gầm lớn, chống cự áp lực tinh thần, lật tay lấy đại kiếm từ trên vai xuống, chĩa vào Cố Trường Thanh:

- Cố Trường Thanh, nơi này không phải Mạc Khâu, không cho phép Cung Thiên Thần các ngươi lớn tiếng hăm dọa, ta không cần biết hắn có phải là người mà các ngươi muốn tìm hay không, học viên Tẩy Nguyệt không phải là người ngươi muốn bắt là bắt!

- Chỉ dựa vào ngươi?

Cố Trường Thanh khinh miệt cười lạnh một tiếng.

Ánh mắt chợt lóe lên, đột nhiên gã lật cổ tay chộp về phía kiếm của Thái Quân Dương.

Một trảo này nhìn như không có gì lạ, chộp thẳng vào lưỡi kiếm, cự kiếm không thể tổn thương gã. Thái Quân Dương kinh hãi rút kiếm, chỉ cảm thấy cánh tay Cố Trường Thanh giống như kìm sắt kẹp chặt kiếm của mình, không rút ra được.

Đồng thời cánh tay nắm mũi kiếm của Cố Trường Thanh đẩy về phía sau, chuôi kiếm đâm ngược về phía Thái Quân Dương, mang theo cánh tay cầm kiếm của Thái Quân Dương, đâm vào ngực gã, chỉ một kích đã đánh hộc máu Thái Quân Dương.

Chỉ mộn đòn tùy ý đã trọng thương Thái Quân Dương.

- Quân Dương!

Liễu Hồng Yên kêu lên.

Đường Kiệt quát lớn:

- Cố Trường Thanh, việc này không liên quan đến bọn họ!

Sắc mặt Cố Trường Thanh âm trầm đáp:

- Cơ hội cuối cùng, trừ Đường Kiệt ra, những người còn lại lập tức rời khỏi nơi này, với thân phận Phái Tẩy Nguyệt, tha chết cho các ngươi.

Đám người nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Lâm Đông Thăng lùi về sau đầu tiên, hét lớn:

- Không liên quan đến ta.

Gã chạy ra khỏi đám người, những người áo đen không ngăn cản, mặc kệ cho gã rời đi.

Cố Trường Thanh chỉ vào Đường Kiệt:

- Bắt lại!

Phần phật, đám người áo đen xông hết tới.

Người đi đầu chụp thẳng về phía Đường Kiệt, Đường Kiệt trùng vai xuống, tránh trảo của đối phương, cùi trỏ ngược lại, người áo đen cười ha hả, hóa trảo thành chưởng, vỗ vào khuỷu tay Đường Kiệt.

Khuỷu tay hai người chạm vào nhau, chỉ nghe phịch một tiếng, hai thân thể cùng nhoáng lên, người áo đen hét lên kinh hãi, không ngờ sức mạnh Đường Kiệt lại cường đại như vậy.

Cùng lúc đó Đường Kiệt đã chuyển hướng xoay người, tay trái đâm mạnh vào mắt người áo đen, lấy chỉ thay kiếm, chính là Lục Kiếm Thức trong Tung Kiếm Thập Nhị Thức.

Đòn phản kích có tốc độ cực nhanh, người áo đen thấy không tránh nổi, chợt cúi thấp đầu, chỉ này không đâm trúng mắt gã, nhưng đâm trúng trán, đồng thời đầu gối người áo đen cũng húc vào bụng Đường Kiệt, đau run người, tay trái người áo đen khẽ vỗ, lòng bàn tay hiện lên một ánh sáng vàng nhạt.

Trên người Đường Kiệt cũng xuất hiện Ngưng Thủy Tráo, đón đỡ một kích này, đồng thời một châm Nguyên Khí đâm ngược về phía đối thủ, người áo đen phản ứng rất nhanh, lắc mình né tránh, trong nháy mắt hai người đã liên tục giao thủ mấy hiệp, những người áo đen khác không vội vàng ra tay, lòng đầy niềm tin quan sát bọn họ chiến đấu.

Đừng nghĩ những người áo đen này đều là hạng người vô danh, thật ra mỗi một người đều là thuộc hạ xuất sắc của Ưng đường, mặc dù cảnh giới không cao, nhưng đã trải qua hàng trăm trận chiến, được thử thách nhiều lần, Đường Kiệt có mạnh hơn nữa cũng chỉ là cấp bậc Linh Tuyền, bất kể là cảnh giới hay kinh nghiệm chiến đấu đều kém xa bọn họ.

Lúc này hai người người tiến kẻ lùi giao thủ mấy lượt, người áo đen nhất thời không bắt được Đường Kiệt, trong lòng nôn nóng, hét lớn một tiếng, trên người xuất hiện mũ giáp màu vàng.

Thiên Thần Giáp!

Đồng thời một quyền đánh về phía Đường Kiệt, mang theo tiếng gió hú.

Không ngờ Đường Kiệt lại không trốn tránh, lật tay đánh ra một quyền.

Khi hai quyền giao nhau, người áo đen chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ chợt trào ra.

Nguy rồi!

Người áo đen liền biết lúc trước tiểu tử này giả vờ ngốc nghếch, lúc này sức mạnh chấn động, gã bị một kích đánh bay.

Ngay khi gã bay lên, Đường Kiệt liền phát động thân pháp Tử Điện, húc đầu vào ngực người áo đen.

Người áo đen cũng có phản ứng, giáng khuỷu tay xuống, đòn này không có sức mạnh ngàn cân.

Đường Kiệt nín đau chịu đòn, phản thủ một trảo, chộp lên thanh đao bên hông người áo đen.

Phanh!

Hai người vừa hợp liền phân ra, chỉ có điều khi Đường Kiệt bị khuỷu tay đập trúng, hắn đã cướp được thanh đao sáng loáng của người áo đen.

- Bây giờ ta có đao rồi!

Đường Kiệt cười ha hả, day day bả vai.

Trúng phải cùi trỏ vừa rồi, với tố chất thân thể hắn cũng cảm thấy đau đớn, quả nhiên một tiểu tốt do Cung Thiên Thần tùy tiện phái đi, mình cũng không thể dễ dàng thu thập. Hắn có thể cướp được đao, chẳng qua là do đối phương chủ quan mà thôi.

Những người này chắc chắn không thể ngờ được sẽ gặp phải một kẻ tiêu phí hơn mười vạn để cường hóa thân thể, xét về cảnh giới, hắn không bằng những người này, xét về thân thể, cho dù là Linh Sư cũng chưa chắc bằng hắn.

- Khốn khiếp! Cùng tiến lên!

Người áo đen bị đoạt đao tức giận.

Lần này người áo đen không khách khí nữa, hơn mười tên áo đen đồng thời rút chiến đao dưới lưng vây kín Đường Kiệt.

Đường Kiệt cười ha hả, nghênh đao không tránh không né vọt tới.

Mấy tên áo đen đang định tấn công, Cố Trường Thanh chợt hô lên:

- Phải bắt sống hắn!

Những người kia chấn động trong lòng, không dám chém đao xuống, nhìn thấy Đường Kiệt lao về phía lưỡi đao, không thể không dịch chuyển lưỡi đao, Đường Kiệt thừa cơ vung đao, chiến đao cuồn cuộn nổi lên sóng khí, chém thẳng vào người một tên áo đen, người áo đen kêu thảm ngã xuống.

Đám người áo đen vừa sợ vừa giận, phía sau Cao Phi đã xông tới:

- Mặc giáp vào!

Tất cả những tên áo đen đồng thời hiện ra mũ giáp Thiên Thần, Đường Kiệt không sợ hãi, cười dài một tiếng, xung phong liều chết lao vào đám người.

Xét về thực lực, mặc dù một đấu một thì đám người áo đen này không phải là đối thủ của hắn, nhưng chênh lệch không lớn, hơn nữa lại đông người, Đường Kiệt lợi dụng việc bọn họ không dám giết mình, lúc này chiến đấu chỉ tấn công mà không phòng thủ, mỗi một chiêu đều liều mạng, những tên áo đen không dám giết hắn, nhất thời không bắt được hắn.

Nhìn thấy tình hình này, Cao Phi quát:

- Không được giết chết, nhưng có thể đánh trọng thương.

Lời này vừa nói ra, tình thế lập tức thay đổi.

Đường Kiệt vừa mới bức lui một tên áo đen, phía sau vang lên tiếng gió, một ánh đao trắng như tuyết chém vào lưng hắn.

Một đao này nặng vô cùng, cho dù là phòng thủ Vô Tướng Kim Thân của Đường Kiệt cũng bị tổn thương một chút, tia máu bay ra, thân thể Đường Kiệt khẽ run, quay lại chém mạnh một đao, tên áo đen chém tổn thương hắn đã lui lại trong đám người.

Đồng thời lại có hai đao đâm về hai hướng vai phải và vai trái của hắn, chém vào bộ phận không nguy hiểm đến tính mạng.

Đường Kiệt không thể không tránh, chỉ có điều vừa né tránh đòn tấn công, lại có hai tên áo đen xông tới.

Những người này hợp tác lâu dài, khi tiến lùi đều có quy củ, tuy đông người nhưng không hề loạn.

Đường Kiệt vốn muốn lợi dụng cơ hội đối phương không dám giết mình để giết một hai tên, nhưng ngoại trừ lúc đầu đánh lén trọng thương một người ra, chiến đấu đến lúc này, lại không thể giết được một ai.

Trong lòng rất tiếc nuối.

Nếu như nói Cung Thiên Thần là đại thụ, thì bản thân hắn còn không bằng con kiến.

Với thực lực hiện giờ, muốn chống lại Cung Thiên Thần, thật sự là ảo tưởng.

May mà hắn cũng không kỳ vọng nhiều vào trận chiến này, chỉ là đối phương muốn bắt mình, thì không thể không chiến đấu, dốc hết sức lực mà thôi.

Lúc này người áo đen không ngừng chạy quanh, hiển nhiên là quyết định du đấu nhằm tiêu hao sức lực của hắn, đến khi hắn không thể chống cự phải ngã xuống.

Trong lòng Đường Kiệt thầm nghĩ, thôi thì dừng lại ở đây đi.

Nghĩ vậy, hắn giả bộ kiệt sức, lộ sơ hở dụ người áo đen tấn công.

Quả nhiên một tên áo đen nhìn thấy cơ hội liền thừa cơ tiến lên, một trảo chộp về phía Đường Kiệt.

Ngay khi sắp đắc thủ, một tiếng hét to như sấm chợt vang lên.

Kiếm quang hiện lên, người áo đen bị một luồng gió kiếm sắc bén chém trúng, bay ngược lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.