Tiểu viện trong rừng, Tạ Phong Đường đang cùng Bạch Hạc đánh cớ, trên bàn cờ ngươi tới ta đi khó phân thắng bại.
Một mảnh tín phù bay vụt mà đến, rơi vào trong tay Tạ Phong Đường.
Tạ Phong Đường nhíu mày.
Gã cũng không thích có người khi mình đang chơi cờ đến quấy rầy.
Nhất là ở tình huống chính mình sắp thua.
Vẫn là Bạch Hạc hỏi:
- Lúc này tìm ngươi, khẳng định có chuyện quan trọng.
- Lại có thể xảy ra chuyện lớn gì, không phải là học sinh nhà ai đó thi đấu vô ý bị thương, hoặc là ai đó phạm đến điều luật bị đuổi ra ngoài, việc này chỉ là lông gà vỏ tỏi việc nhỏ mà thôi.
Tạ Phong Đường không chút phật lòng nói.
Tuy là nói như thế, nhưng vẫn mở ra thoáng nhìn.
Lòng gã không ở trên thư, một bên xem một bên thuận miệng nói:
- Như thế nào, ta nói không sai, chẳng qua là có học viên sang tạo kỷ lục Thiên Ngự điện, không tính là cái gì lớn… Lập ra kỷ lục mới?
Tiếng nói Tạ Đình Phong đột nhiên trở nên bén nhọn.
Lúc này gã mới lấy lại tinh thần, ánh mắt dừng lại trên lá tín phù không thể rời đi, tin tức trên đó làm cho gã cũng hơi khiếp sợ.
Đã trải qua hơn một ngàn tám trăm năm, mặc dù là Tẩy Nguyệt phái, phá kỷ lục cũng không phải là việc nhỏ.
Mà ngay cả Bạch Hạc đều kinh ngạc ngẩng đầu:
- Ngươi nói cái gì? Có người phá kỷ lục Thiên Ngự Điện? Là ai?
- Đường Kiếp…
Tạ Phong Đường gian nan phun ra chữ:
-Hắn không những phá vỡ kỷ lục của người nọ, cũng lập nên một kỷ lục nới… Đánh nát Huyền Giáp Chiến Tốt… Điều này sao có thể?
Xoát!
Bạch Hạc biến mất, thay vào đó là một cô gái toàn thân trắng nõn như tuyết.
- Ta đi thông báo Viện chủ.
Bóng người chợt lóe, đã biến mất không thấy đâu nữa
————————————
Thiên Ngự Điện.
Thích Thiếu Danh tin tưởng tràn đầy đi đến trước Thất Thiên Điện.
Trong khoảng thời gian này gã vùi đầu khổ luyện, dày công tôi luyện được thuật pháp, lần này lại đến chính là muốn đánh sâu vào Bách phân Thiên Ngự Điện, trở thành học sinh đầu tiên đạt điểm tối đa, lấy vinh dự đệ nhất thiên tài cho bản thân.
Gã muốn nói cho tất cả mọi người biết rõ, Thích Thiếu Danh không chỉ là thiên tài ở việc tu luyện cảnh giới, cũng là thiên tài trên việc tu luyện thuật pháp, gã có thể đi đến hôm nay, tuyệt không chỉ dựa vào thiên phú Ngọc Môn Cửu Chuyển!
Thời khắc này đi đến bức tường kỷ lục, theo thói quen Thích Thiếu Danh nhìn thoáng qua ở trên tường.
Sau đó gã hoàn toàn giật mình.
- Chống đỡ trong vòng mười tám nhịp, đánh vỡ một con rối? Điều này sao có thể?
Thích Thiếu Danh như bị sét đánh trúng, không thể tin nhìn kỷ lục được khắc trên tường.
Chỉ trong thời gian một đêm, không ngờ Đường Kiếp từ chín mươi chín điểm lập tức nhảy đến lập ra lỷ lục mới?
Khoảng cách trong đó to lớn, sai lệch đến độ gã gần như muốn bất tỉnh.
- Ta không tin!
Thích Thiếu Danh phẫn nỗ quát lên.
Nhưng mặc kệ gã phẫn nộ hay không cam lòng như thế nào, chữ viết trên bức tường kia chứng tỏ rõ ràng thành tích của Đường Kiếp.
Đấu trường Thần Binh.
Thái Quân Dương đang cùng một học sinh đánh nhau như lửa.
Kiếm quang lóe sáng, lao vào chém một đám học sinh đến không còn sức đánh trả.
- Ồ!
Theo một tiếng hò hét, Thái Quân Dương một kiếm đẩy lui đối thủ, bay lên một cước đánh đối phương ngã xuống đất.
Trận này lại là y thắng.
Hôm nay tâm trạng y không tệ, đã thắng liên tiệp tám trận, nếu có thể thắng thêm hai trận, xứng đáng khắc tên lên bảng.
Lấy cái thẻ rời đi, Thái Quân Dương đang muốn xem xếp hạng, lại nhìn thấy vô số học sinh hùng hổ lao ra bên ngoài, hối hả giống như đang có chuyện gì lớn, điều này làm có Thái Quân Dương cảm thấy ngạc nhiên.
Vội vàng nắm được một học sinh:
-Xảy ra chuyện gì?
Học sinh kia hô to:
- Vừa nghe được một tin, Đường Kiếp mở ra một kỷ lục mới! Chống cự trong mười tám nhịp, đánh nát một con rối! Mọi ngươi đang đến tường kỷ lục xác nhận đây.
- Cái gì?
Thái Quân Dương hoàn toàn ngơ ngẩn.
Vườn Tĩnh Tâm
Vệ Thiên Xung đang tu luyện pháp thuật Hỏa Cầu Thuật mới học.
Hỏa Cầu Thuật ở trong học viện Tẩy Nguyệt xem như là một môn thuật pháp thực dụng, uy lực không kém, thời gian thi triển cũng ngắn, khuyết điểm duy nhất chính là hỏa cầu bay không đủ nhanh, cũng không đủ bí mật, tuy nhiên phối hợp với con rối sử dụng cũng không tệ lắm.
Thời khắc này Vệ Thiên Xung búng ra hai quả cầu, lao thẳng hướng cái bia dựng đứng phía trước, ầm một tiếng bia ngắm nổ thành phấn vụn.
Vệ Thiên Xung nhìn mảnh gỗ vỡ trên đất, gật gật đầu rất là vừa lòng.
Chỉ có điều gã vẫn chưa thành thạo việc tạo thành hỏa cầu, phải mất khoảng bảy tám giây mới hoàn thiện, nếu muốn chân chính nắm giữ được cần phải tiêu phí nhiều công sức.
Trước đó vài ngày Đại ca của gã sang đây nhìn gã, thấy gã học rất nhiều thuật pháp, lại khiển trách gã một hồi, nói gã làm việc không đàng hoàng. Việc cấp bách phải là cố gắng nâng cao cảnh giới, chỉ là mới Linh Tuyền Giai đi khổ tu thuật pháp thì có bao nhiêu lợi lộc?
Thực lực gã bây giờ là vô vọng lọt vào bảng danh sách, cho dù luyện được cũng chỉ uổng phí thời gian.
Cho dù nói Đường Kiếp đi đến được cấp bậc Linh Hồ, có thể học được pháp thuật tốt hơn, đến lúc đó không phải là mới bắt đầu tập luyện làm quen? Hiện tại nắm giữ một ít pháp thuật cấp thấp, kỳ thật chính là chuẩn bị nắm giữ những thứ cao cấp trong tương lai. Hơn nữa một người sử dụng pháp thuật thuần thục trong chiến đấu, vĩnh viễn so với người uy lực hùng mãnh nhưng không thuần thục pháp thuật càng có ý nghĩa, tương lai không thể nào biết được hết, hiện tại là phải nắm chắc ngay từ bây giờ.
Hai bên đều có đạo lý, khiến cho Vệ Thiên Xung tạm thời khó có thể lựa chọn.
- Ôi, ta cuối cùng nên nghe ai đây?
Vệ Thiên Xung nâng cầm suy nghĩ.
Đúng lúc này, Thị Mộng vội vội vàng vàng chạy vào, la to:
-Thiếu gia, thiếu gia!
- Xảy ra chuyện gì, kinh hoảng thế này.
Vệ Thiên Xung lười biếng nói:
- Đời học sinh ta, người trong tu tiên, phải làm sao đến trời sập cũng không sợ, thấy đao thép phía trước cũng kông biến sắc, ngươi biểu hiện như vậy thật mất mặt thiếu gia ta đó…
- Đường Kiếp tạo ra ghi chép mới của Thiên Ngự Điện!
- Ngươi nói cái gì?
Vệ Thiên Xung nhảy dựng lên một cái.
Thị Mộng lại lặp lại một lần, sau đó hô:
- Chống đỡ mười tám nhịp, đánh vỡ một Huyền Giáp Chiến Tốt, đã viết trên tường kỷ lục, kỷ lục mới bậc Linh Tuyền!
- Kỷ lục mới?
Vệ Thiên Xung bị tin tức này làm cho choáng đầu hoa mắt.
Đột nhiên gã lại bật cười ha hả:
-Phó học của Vệ Thiên Xung ta phá kỷ lục học viên đó! Quá tuyệt vời, Vệ gia ta đều được thơm lây rồi!
Gã nói xong la to rồi nhảy lên, như gió lao ra khỏi vườn Tĩnh Tâm, một bên chạy một bên hô:
- Đường Kiếp là phó học của ta, Đường Kiếp là phó học của ta!
- Trời sập cũng không sợ hãi, thiếu gia, trời sập cũng không sợ hãi a!
Thị Mộng ở phía sau đuổi sát không buông.
Ly Trần Hiên.
Người rời xa bụi trần, cách đoạn hồng trần, cắt đứt lục dục.
Con người có lục dục, cách nhìn, nghe, ngửi, vị, sờ, ý, tuy nhiên ở Thiên Tình Tông, lục dục thì đại biểu cho không dấu vết, nói không tiếng động, vô hình như không khí, không có hình thể rõ ràng, tâm vô trần, ảnh hưởng đến cảnh giới sáu loại.
Cái gọi là đi không có dấu, chính là chỉ đến cảnh giới này, sử dụng loại thuật pháp Phi Túng thì không thể tìm ra tung tích. Nói không tiếng động chính là loại pháp thuật phát âm nhưng lại không có nghe ra tiếng, không phát ra âm thanh liền khiến cho người như đang ở trong thuật vô hình.
Vô hình như không khí và không hình thể còn lại chính là vận dụng pháp thuật cũng năng lực khống chế, phía trước chính là pháp thuật có thể hình thành trong thời gian ngắn, phía sau chính là pháp thuật phụ trợ tăng thêm hiệu quả rất nhiều.
Về phần lòng rời xa trần thế và nói không ngại thì thuộc loại trình độ rất cao, nghe nói ngy cả trong Thiên Tình Tông cũng không có bao nhiều người nắm chắc được.
Một từ rời xa bụi trần, liền đại biểu đúng cho theo đuổi cảnh giới lòng rời xa bụi trần, về phần nói không ngại… Đó chỉ là cảnh giới tồn tại trong truyền thuyết, Thiên Tình Tông đã có nhiều năm không người đạt đến cảnh giới này.
Giờ phút này An Như Mộng an vị ngồi trước giàn hoa cầm một quyển sách mà xem.
Đây là thói quen mới hình thành gần đây của nàng, bởi vì nàng phát hiện như vậy mới có thể khiến chính mình tiến vào cảnh giới Tâm Như Chỉ Thủy (lòng bình lặng như nước).
Tâm như chỉ thủy là điều kiện cơ bản để tu luyện bí quyết Vấn Tâm.
Bí quyết Vấn Tâm xuất phát từ Tử Ngọc Tâm Pháp, là sáng chế của Tổ sư Thủy Nguyệt Thiên Tôn Tẩy Nguyệt phái, cánh cửa tâm pháp này đặc điểm lớn nhất chính là tu tâm tính, sau khi tu luyện thành công có thể bừa bãi ngôn cuồng, là tâm pháp hữu hiệu nhất trấn áp tâm ma.
Thiên Tình Tông dùng thuật pháp quỷ dị, lấy thủ pháp mau lẹ làm đầu, nhưng việc tu luyện tâm tính trước sau có chút khuyết điểm, đừng nói thái độ hành sự, chính là trong khi tu luyện dễ sinh ra tâm ma.
Tẩy Nguyệt phái lấy tâm làm gốc, vừa đúng khắc với tâm ma, nhưng vì thuật pháp chi đạo quá mức bảo thủ không chịu thay đổi, mặc dù uy lực hùng mạnh nhưng hình thành lại chậm, cho nên mới đầu đệ tử đều lấy việc cường hóa thuật pháp là việc chính.
Tâm pháp hai phái hỗ trợ lẫn nhau, chính là hợp tác, bởi vậy mới được ngàn năm tâm đầu ý hợp.
Cùng với tứ đại phái khác cũng giống như vậy.
Thiên Nhai Hải Các tinh thông cảnh giới và chiến đấu, cho nên trong việc học cũng không dốc lòng, Thất Tuyệt Môn phần đông là kế thừa, cho nên trong mọi mặt đều học rất tốt, ở phương diện tu luyện cảnh giới và thuật pháp lại tương đối bình thường.
Thiên Thần Cung giỏi phòng mà yếu công, mạnh sát chiêu mà yếu trong chiến đấu bình thường. Thú Luyện Môn thì ngược lại, bọn họ có được luyện thú hùng mạnh, năng lực chiến đấu bình thường rất mạnh nhưng sát chiêu lại yếu, cùng với Thiên Thần Cung chính là góc bù.
Lục đại phái đều có dài ngắn, vì nhau bù đắp, trong việc lấy lợi ích làm nền, cuối cùng hình thành ba phương công thủ đồng minh.
- Niệm vô thường ý, ma vô định thế, dục thảnh thơi ma, hỏi trước bản tâm, ý niệm duy nhất… Hỏi trước bản tâm, ý niệm duy nhất…
An Như Mộng lẩm bẩm tụng, cầm trong tay chính là một quyển tạp thư, trong đầu hiện lên cũng chính là khẩu quyết tâm pháp bí quyết Vấn Tâm.
Tâm ma trong lòng người lấy ý niệm trong đầu cùng với linh khí làm vật trung gian mà hình thành, tâm niệm con người biến hóa vô định, liền giống với một suy nghĩ thay đổi chốc lát trong đầu, tâm cũng thay đổi thất thường, cũng không định hình.
Cho nên dựa theo phương pháp bí quyết Vấn Tâm, đầu tiên chính là ý niệm duy nhất trong đầu. Chỉ có ý niệm trong đầu bản thân đơn thuần đi, mới có thể ngông cuồng làm bậy, không bị mê hoặc.
Nhưng người sống cả đời, chuyện thay đổi ngàn vạn lần, sao có thể chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu? Thực sự như vậy, chỉ đứa ngốc mới có khả năng thành công.
Bí quyết Vấn Tâm tự nhiên sẽ không để cho người luyện rơi vào loại tình trạng cực đoan này, chỉ có ngươi đang tu, trong lòng có đại đạo, nhắm thẳng ý muốn ban đầu, lại vừa khiến ý muốn trong đầu đơn thuần, suy nghĩ không hỗn loạn, do đó tâm tính kiên định.
- Tâm ở đại đạo, nhắm thẳng ý muốn ban đầu… Nhưng nếu ý muốn bản thân không ở trên đại đạo thì sao…
An Như Mộng đột nhiên lo lắng nói một câu.
Nàng nhẹ nhàng rung chân, cuối cùng nói:
-Thôi, thôi, mặc kệ tâm ở phương nào, cuối cùng chỉ là ý nghĩ của một chuyện.
Nói xong, nàng lại tiếp tục xem.
Mắt thì đang nhìn sách, tâm trạng vẫn như cũ là bay ra ngoài trời cao.
Đúng lúc này, một bóng người vọt vào sân, cũng là một nữ học sinh, hướng vế phía An Như Mộng kêu:
- Như Mộng, Như Mộng!
- Yên Nhi, chuyện gì khiến ngươi phải hô to gọi nhỏ?
An Như Mộng đóng sách, lông màu nhíu lại.
- Đường Kiếp… Đường Kiếp… Hắn tạo nên ghi chép mới của Thiên Ngự Điện?
- Ngươi nói cái gì?
An Như Mộng thoáng chốc đứng lên, ngay cả sách đặt trên gối cũng rớt xuống đất.
- Đường Kiếp vào Thiên Ngự Điện, trong mười tám thức chống đỡ mười con rối, đánh vỡ một con rối Huyền Giáp Chiến Tốt, trên tường kỷ lục đã thông báo không có nhẩm!
- Đánh vỡ Huyền Giáp Chiến Tốt?
An Như Mộng hít một hơi lãnh khí.
Tuy nhiên ngay sau đó, nàng đã nhắm mắt lại, sau khi ngực kịch liệt phập phồng vài cái, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Sau đó nàng lạnh nhạt mở miệng trả lời:
- Đã biết.
Hôm nay, tin tức Đường Kiếp ở Thiên Ngự Điện lập nên kỷ lục mới đã mọc cánh như bay truyền khắp học viện, rất nhanh, tất cả học sinh, Thượng Sư, đều đã biết Đường tạo nên ghi chép mới ở Thiên Ngự Điện.
Trong lúc nhất thời, cái tên Đường Kiếp trở thành một đề tài cho đám học sinh đàm luận, nhất thời nổi bật sáng chói.
Học Tử Lâm.
Cố Trường Thanh nhận được tin tức cũng là ngạc nhiên.
Cùng người khác không giống chính là, khiếp sợ trôi qua, Cố Trường Thanh hỏi ra liên tiếp mấy vấn đề:
- Ai có thể nói cho ta biết, vì sao ngay vào lúc này Đường Kiếp lại lập nên kỷ lục Thiên Ngự Điện? Là trùng hợp? Hay là lại cố ý? Nếu như cố ý, vậy có phải trước đó hắn cố ý che giấu thực lực? Nếu như che giấu thực lực, lại vì sao đến lúc này đột nhiên bại lộ?
Không ai có thể trả lời gã.