[Dịch] Tiên Hồng Lộ

Chương 892 : Gần trong gang tấc.




Luân Hồi Môn kia trong lòng bàn tay Dương Phàm đánh ra không ngờ mượn Luân Hồi Bàn đột nhiên bành trướng gấp mười mấy lãn. uy lực lớn hơn so với lúc trước không chỉ gấp mười.

Mà lần này cơ hỗ rút sạch tất cả lực lượng của “Lấy thân chứng quả” và phong ấn tầng chín.

- A...

Tiên hồn của Hình Già và tinh thần ý chí của Ma tôn buông xuống thân thể phát ra tiếng kêu kinh hồn, bao hàm tuyệt vọng vô hạn và không cam lòng.

Quang môn từ trong lòng bàn tay Dương Phàm phóng ra lực lượng huyền bí cường đại tuyệt luân, không giãy dụa bao lâu đã lôi kéo một nửa tiên hổn của Hình Già vào trong.

Tinh thần ý chí của Ma tôn cũng bị rút ra khỏi thân thể, kéo đến bén cạnh quang mòn. khó có thể chống cự.

Ngô... ông!

Quang môn run lên, hút tiên hồn Hình Già vào trong, tiếng hò hét ngưng bặt.

Cùng lúc, Dương Phàm chi cảm thấy trong không gian Luân Hồi Quả, luân bàn trạng thái lốc xoáy run lên. thông hiểu thiên địa, linh hồn Hinh Già thoáng hiện bên trong, cực kỳ suy yếu, lơ lửng ở một vùng thiên địa trong Luân Hồi Quá.

- Quả nhiên là như vậy? Như vậy thôi diễn cảnh giới sau Luân Quả Kỳ được thành lập...

Dương Phàm vẻ mặt vui mừng, hết thảy đều trong dự đoán trước.

Linh hồn của Hình Già còn không tiến vào Luân Hồi lục đạo đã bị ước thúc ở trong “Luân Hổi” do bản thân Dương Phàm khống chế.

Điểu này cũng nghiệm chứng Dương Phàm thỏi diễn cảnh giới tiếp theo.

Ô

Thừa dịp Dương Phàm thất thần giây lát. tinh thần ý chí của Ma tôn sinh ra một cồ chống cự không gian, không ngờ giãy dụa trở về thể xác đã tàn phá.

Dương Phàm vừa định ngăn cản, cảm giác sau lưng truyền đến một cồ nguy cơ.

- Chậc chậc... Ta cũng là thành viên của trò chơi này.

Thản hình Sửu Diện Tà Nam nhoáng lên một cái, lòng bàn tay ngưng tụ ra một đoàn ma diễm sáng tối không ngừng, bên trong không ngờ hiện ra mười đạo u quang, trong mỗi đạo u quang hắc điện rung động “Roẹt roẹt”.

Cửu u Ma Diễm, không... Thập u Ma Diễm!

Dương Phàm chấn động thật mạnh. Nguời trước mắt này không ngờ tu luyện u Minh Ma Diễm đến mức tận cùng, hoàn toàn siêu việt hạn chế của công pháp nhân giới.

Uy lực ma diễm này cùng với Cửu u Ma Công của nhân giới hoàn toàn không phải một tầng, từ phía sau đánh úp lại khiến Dương Phàm cảm nhận được nguy cơ.

Hắn hít sâu một hơi. chi đành vung một tay lên. Luân Hồi Môn thay đối phương hướng, nhắm chuẩn Thập u Ma Diễm này.

- Không tốt!

Sửu Diện Tà Nam thấy Luân Hồi Môn của Dương Phàm hướng về phia mình, sợ hãi nhảy dựng, muốn lượn lực thu hồi thì đã không còn kịp nữa.

Phốc... Ông

Luân Hồi Môn kia chấn động, một lực hút to lớn lôi kéo Thập u Ma Diễm vào trong.

Người tu luyện Cửu u Ma Công, ma diễm chính là chán hóa do bản mạng nguyên khí ngưng kết. Lần này bị hút đi khiến sắc mặt Sửu Diện Tà Nam tái nhợt, nguyên khí tôn hao nhiều.

Vù

Nhân cơ hội này. tinh thần ý chí của Ma tôn khống chế thán thể tàn phá của Hình Già bay về phía cửa truyền tổng trong Nghịch Tiên Điện.

Muốn chạy?

Dương Phàm đang định chuẩn bị vận chuyển cấm Pháp Chi Hoàn.

Nhưng mà thản hình Hình Già kia đột nhiên bay lên tại chỗ. rồi nhạt dẩn từng chút, hư khôngbiến mất khói Nghịch Tiên Điện.

Dương Phàm ngẩn ra, còn không hiểu là chuyện gì xảy ra.

- Trở về Ma giới?

Sửu Diện Tà Nam hơi lộ dị sắc, thầm nghĩ trong lòng: “Dương Phàm này quá nhiên là không tâm thường, không ngờ đuôi tinh thản ý chí của Ma tôn Hình Thiên chạy về Ma giới. Tuy nhiên, khối thân thể này mang theo Nghịch Tiên Huyết...

Vô hình trung, khóe miệng của hắn lại hiện lẻn một tia cười tà không thể nắm lấy.

Dương Phàm ngược lại trợn mắt giận dữ nhìn chằm chú Sửu Diện Tà Nam này.

Vào thời khắc mấu chổt cuối cùng, nếu Không phải Sửu Diện Tà Nam này quấv nhiễu, hắn nắm chắc hút được tinh thân ý chí của Ma tôn Hình Thiên này vào Luân Hồi Môn.

Giờ phút này Dương Phàm nguyên khí đại thương, Sửu Diện Tà Nam cũng không tốt hơn bao nhiêu.

- Ngươi rốt cục là ai? Vì sao chiếm cứ thân thể Vô u Ma Hoàng?

Dương Phàm hít sâu một hơi. nhìn chằm chằm Sửu Diện Tà Nam này. mặt không t hay đổi chắn trước người Hồ Phi.

Sửu Diện Tà Nam này mang đến cho hắn một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.

Thương thế của Hồ Phi không nặng, chỉ là nguyên khí hồn lực tổn hao hết. hoàn toàn hư thoát.

- Ta là ai cũng không trọng yếu.

Ánh mắt Sửu Diện Tà Nam bình thản nhìn hắn:

- Quan trọng là... trò chơi còn không chấm dứt. chân chính có năng lực tranh đoạt Nghịch Thân Huyết chỉ còn lại hai chúng ta.

Trò chơi... Nghịch Thần Huyết!

Dương Phàm tận lực làm chính mình bình tĩnh lại nhưng không thể gạt bỏ nghi hoặc trong lòng.

Hắn cảm giác được Sửu Diện Tà Nam cố ý tập kích minh khiến cho tinh thần ý chí của Ma tôn chiếm cứ thân thể Hình Già chạy trốn, hơn nữa mang đi Nghịch Tiên Huyết.

Nhưng vấn đề là làm như vậy đối với Sửu Diện Tà Nam có chỗ tốt gì?

Vì thế, Thập u Ma Diễm của Sửu Diện Tà Nam bị Luân Hồi Môn cắn nuốt, bản thân cũng nguyên khí đại thương.

Dương Phàm lẳng lặng nhìn hắn, ngẩm vận chuyển cảm quan thông thiên cảm ứng thiên

cơ.

Nhưng chân tướng thiên cơ lại bị một cỗ lục lượng đáng sợ che chắn, hắn không thể nào suy tính ra lai lịch người này.

TrongNghịch Tiên Điện trống trải, Dương Phàm cùng Sửu Diện Tà Nam xa xa giằng co.

Hai người đều nguyên khí đại thương, không dám dễ dàng ra tay.

Dương Phàm không có nắm chắc giết chết đối phương sâu không lường được.

Trong lòng hắn suỵ tính, người này hơn phần nửa có liên quan đến Cửu u Ma Đế. hoặc là bị Ma đẩu đó phụ thể.

Đúng lúc này, ở sâu trong Nghịch Tiên Điện mở ra một lối vào.

Bá!

Tàn ảnh nhoáng lên một cái, Sửu Diện Tà Nam chạy về phía lối vào.

Sắc mặt Dương Phàm chợt nghiêm, một tay vỗ vào Hồ Phi cho hắn tiến vào Tiên Hồng Không Gian, rồi sau đó nhanh chóng đuôi theo.

Thông qua lối vào. hai người bước lên một đường mòn. trong mê vụ phương xa thấp thoáng một tòa huyết điện to lớn vô cùng.

Toàn bộ huyết điện dường nhưthông thiên triệt địa, căn bản không thể đánh giá lớn nhỏ.

Vút vút!

Hai người gia tăng tốc độ. rất nhanh bay vọt đến lối vào cuối đường mòn. Huyết điện to lớn gần ngay trước mắt.

Trước huyết điện, một tấm bia đá tang thương cao ngất chọc trời, có khắc ba chữ cổ triện bác đại vô cùng: Nghịch Thán Điện.

... Nghịch Thần Điện!

Hô hấp của Dương Phàm không khỏi dồn dập. Sửu Diện Tà Nam liếc mắt nhìn hắn một cái. sắc mặt ngưng trọng dường hư làm ra quyết định gì.

Hai người vừa mới tới gần huyết điện kia, trên tấm bia đá huyết quang lưu chuyển, hiện ra một nam nhân huyết bào tao nhã trí tuệ.

-Hà?

Dương Phàm kinh hô một tiếng, lẩnnày xuất hiện lại không phải Hoa Yên MỊ.

Nam nhân Huyết bào này trên mũi có đeo một cái gọng kỳ quái, hai bên trái phải được khảm kính lưu ly như thủy tinh, vừa vặn chắn ở hai mắt. dưới ánh mặt trời nôi lên lam quang kỳ dị. Mỗi bên mắt kính đều có một cái giá uốn cong khoát lên hai tai, rất là cổ quái Oh mv god, tả cái kính mà thâm áo ghê. HixH! Chưa đeo kính bao giờ có gì không đúng xin “Pro” nào chi giúp)

Phía sau mắt kính lưu ly trong suốt là một đòi mắt trí tuệ mà lạnh lùng nhìn vào hai nguời ở trước Nghịch Thán Điện, dùng thanh âm công chính hờ hững nói:

- Do ta, Phân thânĐại Đế... vì hai người có duyên, dẫn đường mớ ra Nghịch Thần Điện.

Theo tiếng nói hắn vừa dứt. Huyết điện to lớn khôn cùng trước mắt truyển đến một tiếng nô “Uỳnh” như đến từ hòng hoang muôn đời.

Tâm thần Dương Phàm một trận hoảng hốt. huyết điện trước mặt mớ ra một cánh cửa lớn cao vài ngàn trượng.

Uu

Gió tự nhiên ùa vào trong đó. Đối mặt ovứi đại điện xưa nay chưa từng có này, Dương Phàm cảm giác mình nhỏ bé như con kiến.

Thán hình nam nhân huyâ bào bay xuống, đưa tay đẩy gọng kính trên chóp mũi, đi trước dẫn đường.

Dương Phàm cùng Sửu Diện Tà Nam không dám vọng đọng, không nhanh không chậm đi theo.

Khoảnh khắc bước vào Nghịch Thần Điện này. tám thần Dương Phàm lại tinh ngộ. Cảnh tượng hoành tráng trước mắt cho hắn một loại cảm giác lỗi như Ngày trước tiến vào Cửu u Ma Công, đối mặt với Huyết Nhật Điện.

Ba người bước trên sàn nhà dày dặn tang thương cổ xưa của đại điện.

Phía trên không gian đại điện, Tinh Hà màu máu vắt ngang thiên địa. hiện lên Cửu Luân Huyết Nhật xếp theo phương vị tám hướng một trung tâm, chậm rãi dịch chuyển với phương thức huyền ảo khó lường.

ở dưới Tinh Hà cùng Cửu Luân Huyết Nhật mới là bản thể của tòa đại điện muôn đời này, cao tới mấy vạn trượng.

Nghịch Thần Điện cùng Tinh Hà màu máu kia tương dung tuy hai mà một. tự thành một vùng thiên địa.

Hai người Dương Phàm theo phán thản Đại Đe từ từ đi vào nơi sâu trong Nghịch Thần Điện.

Đại điện thật sự quá lớn. ba người như đi theo bản năng, trầm mặc không nói. Cũng khôngbiết đi bao lâu, cảnh tượng trước mắt còn chưa có biến hóa.

Cộp cộp! Cộp cộp!

Giày da màu đen dưới chân phản thản Đại Đe có hình dáng kỳ lạ, đi trên mặt đất phát ra tiếng vọng giòn tan mà có tiết tấu.

Dương Phàm không khỏi tò mò nhìn phía phản thản Đại Đế. thốt lẻn hỏi:

- Xin hỏi Đại Đe. Thần Huỵết này chính từ bản tôn ngài luyện chế. vì sao không để cho mình cùng thân hữu dùng, lại để cho người có duyên?

Kính lưu ly trước mắt phán thân Đại Đế nổi lên lam quang huyễn lệ. theo thói quen lấy tay đẩy lên một chút, lạnh nhạt nói:

- Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết chính là ẩn số nghịch thiên, lúc luyện chể thành công liền có dị thiên kiềp diệt thế buông xuống, trong thất giới không người có thể đổi mặt kiếp nạn này. Bán tôn của ta chi sợ sớm bị chôn vùi. may có cơ trí mưu tính, Thần Huyết này đành phái lưu cho người có duyên...

Thanh âm của phán thản Đại Đế có một loại cảm giác như máy móc. Dương Phàm không thẻ phần biệt thật giả.

Cộp cộp! Cộp cộp!

Phần thân Đại Đế đi ở tuốt đẳng trước, chậm rãi dẫn đường.

Cũng không biết đi được bao lâu. phía trước xuất hiện tám cây cột lớn chống trời màu đen.

Tám cây cột lớn chống trời này, mỗi một cây đều cao tới đinh, ước chừng mấy vạn trượng.

Nhìn chất liệu độ đài. mỗi cây cột này ít nhất nặng mấy ức vạn cân!

ở giữa tám cây cột có một cái ao lớn, giờ phút này còn lưu lại một ít mùi tanh của máu.

Bố cục nơi này, đối với Dương Phàm mà nói là quen thuộc cỡ nào.

Chỉ là trên tám cây cột này không có trói tám loại Thần thú mạnh nhất trong thiên địa.

Phần thân Đại Đế dẫn hai người đi qua nơi này, rồi sau đó lại xuất hiện các loại khí giới kim loại, bàn bệ. dụng cụ kỳ quái.

Những sự vật và cành tượng Dương Phàm chưa từng chứng kiến này khiến hắn đầu váng mắt hoa.

- Xin hói Đại Để... Những thứ này là cái gì?

Dương Phàm không kìm nổi hỏi.

- Đây là dụng cụ thí nghiệm... À, ngươi có thể coi thành lò luyện đan. Tuy nhiên quá trình luyện Thần Huyết phúc tạp hơn luyện đan tới vạn lẩn...

Trong con mắt đẳng sau kính lưu ly của phân thân Đại Đế hiện lên một tia dị quang.

Dương Phàm theo bán năng gật gật đầu. Hắn có thể nghĩ đến tinh luyện huyè mạch các loại Thân thú, cùng với dung luyện các loại thiên tài địa bảo cùng một chỗ. Tính phúc tạp của rất nhiêu quá trình này. với phương pháp luyện đan của Tu Tiên giới căn bán không thể làm được.

Lại đi qua một đoạn đường rất dài, trên một chiếc bàn dài màu trắng có bày một cái dụng cụ hình trứng.

Trong cái dụng cụ kia có chứa một loại chất lớng màu đen. ở giữa không ngờ lơ lửng một quả cầu thủy tinh.

Trong quả cẩu thủy tinh đó có đặt một cục máu nhỏ trong suốt như trân châu, tỏa ra hào quangbày màu trong suốt, huyễn lệ mộng ảo. phát ra hấp dẫn vô cùng tận...

Nghịch Thản Thuế Thiên Huyết!

Giống như đúc với thứ Dương Phàm nhìn thấy trong ảo cảnh.

Thình thịch!

Thình thịch! Thình thịch!

Dương Phàm tim đập gia tốc, hô hẩp trờ nên dồn dập.

Trong cỗi vô hình, một thanh âm vang vọng trong đầu hắn:

- Trong thiên địa Thất giới này, phàm là bất kỳ sinh linh nào có được Luân Huyết Châu, đều có hv vọng có được Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết mà ta luyện chế. Người có được nó. hắn sẽ có thể trở thành sinh linh hoàn mỹ nhất thế gian, có được vô hạn khả năng sáng lập Thất giới chí tôn...

Hắn chua bao giờ nghĩ tới. có một ngày Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết này lại gần với mình chi trong gang tấc như vậy!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.