Thái Hư Thiên Hỏa ngưng tụ mặt trời đó ánh vàng đến mức tận cùng va chạm vào sân nhà màu đó thẫm, phát ra tiếng “Xèo” kỳ dị.
Ngay sau đó. toàn bộ Tàng Tinh Các hơi nang động, cũng may động tĩnh không lớn. không kinh động đến đám tiên nhân cùng đại năng phàm giới đều mang ý xấu đang chém giết ở gần đó.
Nhưng là Thái Hư Thiên Hỏa có thể hòa tan vạn vật nhân giới này chạm vào sân nhà, trong khoảng thời gian ngắn lại không có dấu hiệu hòa tan.
Hồ Phi bĩu môi. lại nghĩ đến cái gì. lập tức ngậm miệng.
Tam Mục Phá Diệt Kim Quang của hắn không gì không phá, tự tin có thể đục ra một lỗ thủng, nhưng là thần thông như thế quả thật kinh thế hãi tục. thanh thế to lớn.
Ánh mắt Dương Phàm thoáng ngưng, chau mày. không nghĩ tới tài liệu đại điện này lại chắc chắn như thế.
Sau khi chờ đợi thật lâu. một vùng nhỏ kia mới dẩn hiện ra một chút dấu hiệu tan chày.
Nhưng là trong đại điện này có loại trận pháp nào đó. gắn liền với quy tắc trong toàn bộ Huyết Nhật Điện, vừa mới nóng chảy một chút liền lập tức có xu thế khép lại khiến Dương Phàm càng thêm cố sức.
Dương Phàm không thể không thừa nhận Tam Mục Phá Diệt Kim Quang của Hồ Phi càng thích hợp làm công việc này, dù sao thần thông bản mạng của siêu cấp Thần thú này có được thuộc tính “Phá pháp".
Thấy cách này không xong, ánh mắt Dương Phàm thoáng ngưng, hít sâu một hơi. trong một bàn tay khác hiện lên một dải màu xám, quanh quân hào quang ngũ sắc lưu ly rơi xuống sàn nhà màu đó thẫm kia.
ở dưới quỵ luật tự nhiên không thể trái ngược nào đó, sàn nhà màu đó thẫm này mơ hồ lỏng léo, thậm chí hiện ra một chút ít dấu hiệu lão hóa.
Tiép theo, tốc độ nóng chảy hòa tan của Thái Hư Thiên Hỏa tăng lên không chỉ gấp mười.
Luân Hồi Quả quanh quần hồng quang trong cơ thể Dương Phàm phóng ra một cồ lực lượng tràn ngập vô hạn sinh cơ bừngbừng rót vào trong lòng bàn tay.
Thái Hư Thiên Hỏa như mặt trời đỏ kia tỏa kim quang chói mắt. hóa thành một con Tam Túc Kim ò to bằng cái thớt. “Phốc... ̀m” một tiếng rốt cục phá ra một lỗ thủng.
Khoảnh khắc phá ra một lỗ thủng, phía dưới một vùng tinh quang sáng bóng trong suốt cùng với tiên linh khí kinh thiên áp bách và tường thụy khí chợt nớ rộ trút xuống.
May mắn Dương Phàm đã sớm bày ra cấm chế. toàn bộ Tàng Tinh Các đều bị hư ảnh luân bản bao phủ, dị tượng cùng thanh thế bị che giấu ở bên trong.
Rất nhanh, sau khi hai người thích ứng ánh sáng rốt cục nhìn đến một pho phật điêu thủy tinh cao đến mười trượng.
Từ pho phật điêu thủy tinh này tán ra thái tiên linh khí tinh khiết, lại giống như thực chất, so với tiên Thạch cực phẩm lại còn cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Dương Phàm không biết đây là tinh Thạch tiên ngọc gì, nhưng có thể khẳng định vật này lai lịch tuyệt đối bất phàm, ít nhất là giá trị liên thành.
Phật điêu thủy tinh này lung linh trong sáng, ngoại trừ tán ra một cồ tiên linh khí phẩm chất kinh người còn cẩn chứa một cồ phật khí tường thụy.
Phật khí phong ấn ở bén trong. Dương Phàm chỉ có thể mơ hồ nhìn đến một đoàn kim quangbẻn trong, nhìn không rõ.
Đột nhiên ánh mắt Dương Phàm sáng lên, khi tất cả tâm thần tập trung nhìn vào mặt ngoài phật điêu thủy tinh, có thể nhìn thấy hàng ti phật vãn phúc tạp tối nghĩa.
Chỉ là một phật điêu thủy tinh không ngờ khắc hàng ti phật văn phật lý. Dương Phàm quả thực không dám tướng tượng.
Đương nhiên phật văn đó đều cực kỳ nhỏ bé. không đạt tới cành giới nhất định đều không cảm ứng được.
Với cành giới của Dương Phàm giờ phút này chỉ có thể nhìn thấy phật văn mơ hồ. bao gồm các loại đồ án cổ quái cùng ký hiệu phía trên, còn thám ào hơn so với văn tự thượng cổ.
về phần nhân vật mà phật điêu này miêu tả. cùng loại với “Phật tồ” trong chùa miếu của phàm giới, nhưng cũng có khác biệt to lớn.
Trực giác nói cho Dương Phàm, pho phật điêu có khắc hàng ti phật vãn phức tạp tối nghĩa này cũng không phải là một vật phảm trang sức hoặc là Pháp bảo đon giản.
Hắn thử thi triển thuật thu nhỏ đối với phật điêu này lại cực kỳ thuận lợi.
Một tiếng “Ngô... ỏng" vang lên, phật điêu thủy tinh này hóa thành một mặt dây chuyền bình thường, yên lặng nẳm trong lòng bàn tay Dương Phàm.
Dương Phàm chi cảm thấy một cỗ tường thụy khí chảy khắp toàn thân, khiến cả người mát lạnh, linh đài một mảnh trong suốt linh thông nhưnước.
Phật điêu này lại có kỳ hiệu thanh tâm trấn ma, khiến tất cả ma tâm tà niệm tan thành mây khói.
Dương Phàm tức thì cám thấy tâm cảnh rộng mớ. cảm giác yên bình.
- Đây là kỳ vật cỡ nào, lại có được thần hiệu như thế. Nếu là lúc độ kiếp đeo nó. gần như có thể ngăn hết tâm ma.
Dương Phàm vừa mừng vừa sợ.
Đây chi vẻn vẹn là một hiệu quả của phật điêu mà hắn phát hiện ra.
Cho dù là chỉ một hiệu quả này đã có thể nói là bào vật vô giá trân bào thất giới.
- Tàng Tinh Các... Tàng Kinh Các...Nguyên lai là thế.
Dương Phàm cười rạng rỡ, thu phật điêu thủy tinh này vào Tiên Hổng Không Gian.
Nguyên lai bảo vật chân chính của Tàng Tinh Các này lại là phật điêu thần bí này, còn những bảo vật tiên Thạch khác chẳng qua là làm nền hắp dẫn ánh mắt người ta.
Tàng Tinh Các cũng là Tàng Kinh Các!
Dù sao phật điêu này cũng là vật của phật môn, phía trên khắc hàng ti phật văn phật lý, Không phải nhân vật cấp Phật tổ không thể thông hiểu được phật pháp mênh mông vô tận trên phật điêu, so với số lượng cất giữ trong bất kị’ Tàng Kinh Các nào đêu uyẻn bác hơn.
- Chẳng qua là một cái phật điêu, chắc là giá trị khôngbao nhiêu tiền.
Hồ Phi bĩu môi. không thèm để ý.
- Ha ha... Vật này tuyệt không đơn giản, Chỉ tiếc chúng ta đều không tinh thông phật pháp.
Dương Phàm nhếch miệng cười, sau đó mang theo Hồ Phi ròi Tàng Tinh Các này.
Hai người mất tung tích Bàng trướng lão. cũng không cố ý tìm kiếm, lại đi sâu vào Huyết Nhật Điện.
Dọc theo đường đi, trải qua rất nhiều kiến trúc như cung điện, mật thất, cẩu nhưng lại chỉ có một số ít nơi có ân chứa bảo vật.
Cũng có bộ phận cường giả Bởi vì một loại bào vật nào đó mà đánh nhau không ngớt.
Lại đi mấy ngày, trải qua một phen xung đột nhỏ và vài lần kỳ ngộ. lấy được một ít tài liệu quý báu thượng giới.
- Trong Huyết Nhật Điện này kỳ ngộ không ít, trước mắt không có nguy cơ gì, như vậy mỗi người hẳn là đều chiếm được bảo vật.
Dương Phàm nghĩ đến đây. không khỏi trầm tư.
Thứ nhất: Trong Huyết Nhật Điện đến hiện giờ cùng không tồn tại bao nhiêu cấm chế nguy hiểm.
Thứ hai: Bảo vật cùng kỳ ngộ. mỗi người tiến vào ít nhất đều có thể gặp được vài thứ.
So với Cửu u Bí Càtih, Dương Phàm phát hiện trong Huyết Nhật Điện cũng không cố ý hãm hại người tiến vào trong điện, dường như rất coi trọng “Duyêti phận”.
- Tuy rẳng nguy cơ từ chính Huyết Nhật Điện đối với người bên ngoài vào rất ít. nhưng đủ loại bố cục và quy tắc lại đều dẫn dụ người từ ngoài đến tân sát lẫn nhau.
Dọc theo đường đi, Dương Phàm thấy được rất nhiều tiên nhân cùng đại năng nhân giới tàn sát lẫn nhau.
Tổng thể mà nói, thực lực của tiên nhân hơn xa đại năng của nhân giới.
Tuy nhiên những vị đại năng của nhân giới này có thể đạt tới đinh của một giới đều không phải tẩm thường. Dương Phàm thậm chí đã nhìn thấy thất kiếp Tán tiên trở nên lực áp Chân Tiên bình thường.
Theo như Hầu Đông nói. cửu kiếp Tán tiên sau khi phi thăng, tu vi vượt qua trinh tự Chân Tiên, có thể sánh với Đại La Kim Tiên.
Cứ đi như thế đến một nơi phía trước là một dải tinh hà (Ngân hà) màu máu, vắt ngang thiên địa ngăn cản đường đi của mọi người.
Không ít người đứng lại quan sát ở bén cạnh tinh hà màu máu.
Trong tinh không màu máu kia phát ra khí tức âm lãnh tử vong, làm cho người ta không dám vượt qua một bước.
Đúng lúc này, Dương Phàm nhìn thấy Tử Lân Ngọc Thiếu ném một thanh chủy thủ cấp bậc tiên khí vào trong tinh hà.
Xuy vút...
Chủy thủ đâm vào trong tinh hà màu máu lại đột nhiên kêu lên, bị một cỗ huyết diễm quy dị ăn mòn.
Chùy thủ cấp bậc Tiên khí trong khoảnh khắc hư thối, rồi sau đó hóa thành cặn bã dung nhập vào trong tinh hà màu máu.
Thấy tình cành này. không ít Tiên nhân không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Ai cũng không dám tự tin có thể chổng chọi được tinh hà màu máu có thể trong khoảnh khắc thổi rữa Tiên khíbình thường.
Tuy nhiên trong tinh hà màu máu này có lơ lừng những khối đá màu đen tán loạn.
Khối đá màu đen từ lớn vài thước đến mấy trượng, mấy trăm trượng thậm chí khổng lồ mấy vạn trượng đều có.
Có một số cự Thạch màu đen là không có gì. mà có một số cự Thạch phía trên có bày rất
nhiều khôi giáp binh khí tản phá. còn có một số vật linh tinh như thi thể. bào vật.
Ngoài ra trong tinh hà màu máu trôi lơ lửng một ít mảnh vụn tạp vật, bảo vật, ngọc giản, nhẫn không gian...
Có thể tưởng tượng những thứ có thể bình yên trong tinh hà màu máu này cho dù là cặn. mảnh nhỏ đều không phải vật bình thường.
Chăm chú nhìn vào tinh hà màu máu này. Dương Phàm thấp giọng lẩm bẩm:
- Nơi này có một cỗ khí thế sắc bén không hài hòa, mặc dù kéo dài tới ngày nay cùng chưa từng tiêu tán.
- Nếu không đoán sai... Nơi đây từng là một chiến trường.
Thanh âm Hầu Đông từ sau lưng hai người Dương Phàm truyển đến.
Dương Phàm quay đẩu lại nhìn thấy trên người Hầu Đông có chút thương thế. Cửu Thiên Long Hoàng vốn đi cùng hắn đã không thấy tung tích, mặt khác một gã Chán yêu mất một cánh tay. vết thương khắp minh.
Hồ Phi vội vàng hói thăm.
- ... ở trong một phòng luyện đan đánh với Tử Lân Ngọc Thiếu, kết quả ai cũng không chiếm được tiện nghi. Trong phòng luyện đan đó đại đa số tiên đan cùng dược liệu đều bị phá Hủy trong khi chiến đấu. đáng tiếc Bát Long Thòng Khư Lô kia bị Tường Vân tặc tiên thừa cơ đắc thủ. Đây chính là lò luyện đan cực phẩm thất truyền thượng giới a!
Hầu Đông có chút tiếc nuối không cam lòng nói.
Bát Long Thông Khư Lô?
Dương Phàm vừa nghe tên lò luyện đan này cảm thấy không phải tẩm thường.
Vì thứnàyHẩu Đông thậm chí không tiếc đảnh với Tử Lân Ngọc Thiếu.
Dương Phàm quan sát phe Tử Lân Ngọc Thiểu, sắc mặt Hà Hoa tiên tử tái nhợt, hiển nhiên nguyên khí đại thương.
Còn Tường Vân tặc tiên kia bộ dạng đẩu trọc mặt gian đáng khinh, đôi mắt nhỏ liên tục đảo quanh, nhìn bổn phía.
- Tường Vân tặc tiên này am hiểu tốc độ. thần thông cực kỳ đặc thù. ở Thiên giới được xung là Đạo Thánh trong Chân tiên. Nếu như gặp phái, nên cẩn thận.
Hầu Đông dặn dò.
Dương Phàm gật đẩu, lưu ý tặc tiên này. Trải qua một phen chiến đấu. hầu hết cường giả trên người ít nhiều có chút thương thế mà Tường Vân tặc tiên này thoạt nhìn lại không tổn hao gi.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều tu sĩ chạy tới gần tinh hà màu máu này.
- Tinh hà màu máu này gọi là Tử vong tinh hà cũng không đủ. Với thần thông của chúng ta. tuyệt đối không thể vượt qua.
Lão đạo hồng bào cùng nho sinh áo xanh hạ giới đẩu tiên đua mắt nhìn nhau, nhíu mày.
Mọi người chờ đợi ở gần tinh hà màu máu. thi thoáng nhìn bảo vật, nhẫn không gian trên cự Thạch trong huỵá hà, hoặc là vật phảm không bị huyết diễm ăn mòn trong tinh hà, trong mắt lộ ra vẻ tham lam nhưng lại không dám bước vào một bước.
Có tiẻnnhản đã phái linh thú đi qua dò đường, trên tinh hà căn bản không thể phi hành, duy nhất không bị huyết diễm ăn mòn chính là những khối cự Thạch màu đen kia.
Cho đến khi chủ nhân của chín viên Luân Huyết Châu đều tụ tập tới gần tinh hà màu máu, dị biến sinh ra.
Oanh... Ông!
Một tràng thanh âm như sóng vỗ bờ vang lẻn tiếp theo bị tiếng gầm rú nặng nể thay thế.
Chỉ thấy trong tinh hà màu máu kia chậm rãi hiện lên một cây cẩu đá màu đen.
Đây là một cái Phù không kiều, bắc ngang hai bờ, thòng sangbờbẻn kia tinh hà.
Cuối cầu đá có thể nhìn thấy sương mù thấp thoáng, mơ hổ không rõ.
- Có thể lên phù không kiều này sang bờbên kia...
Chúng tiên nhân tại tràng vui sướng.
Xem ra phải chín viên Luân Huyết Cháu tụ tập đủ mới có thể đả thông bước tiếp theo.
Mặc dù có một bộ phận chủ nhân Luân Huyết Châu ngã xuống nhưng lại bị người giết cướp lấy.
Giờ phút này trải qua một phen chém giết, người từ ngoài tiến vào Huyết Nhật Điện giám xuống còn hai phần ba.
Ngô... ông!
Bồng nhiên một đoàn huyết quang ngưng tụ ở phia trên tinh hà, hiện ra dáng người thon thả của người phát ngôn Hoa Yên MỊ của Luân Huyết Đại Đe.
Hoa Yên Mị trên cao nhìn xuống, lúm đồng tiền như hoa:
- Đây chính là Phù không kiều, đâu bên kia thòng với mật địa trung tâm nhất của Huyết Nhật Điện, nơi đó có bảo tàng chân chính Đại Đế để lại cho người có duyên.
Bào tàng chân chính?