"Trước khi chưa có thoát khỏi Tam u Lão Ma hoặc là rời khỏi Ngư Dương Quốc, không được mở phong thơ này ra, về phần miếng ngọc giản này, trên đó có ghi phương phép thoát thân, chờ sau khi rời khỏi Ngư Dương quốc hãy xem!"
Đây là lời khi Ám Thiên Quân Vương còn sống lưu lại. Giờ phút này cầm hai vật trong tay, trong lòng Dương Phàm có một cảm thụ khó tả. Tuy nhiên, hắn biết Ám Thiên Quân Vương là một người rất am hiểu bố cục, lão dường như có thể dự đoán trước mà cấp cho Dương Phàm phương pháp chuẩn bị chạy trốn. Từ lúc từ La Sơn Quốc quay về Ngư Dương Quốc. Bổ Thiên Quân Vương liền truyền tin cho Dương Phàm:
" Tốt nhất không nên quay về Ngư Dương Quốc, có thể đi được bao xa thi đi xa bấy nhiêu, thân nhân bằng hữu của ngươi tự sẽ có người chiếu cố. Tu Tiên Giới mênh mông vô tận, thế gian rộng lớn như thế đối với ngươi mà nói chẳng khác gì chim bay trên trời cao. Hơn nữa hiện tại Nhất u Ma Diễm của ngươi đã đạt tới đỉnh phong, một khi bước vào cảnh giới Nhị u sẽ dẫn tới nguy cơ không thể tưởng tượng."
Lúc đó Dương Phàm cũng hiểu được ý tốt của đối phương, nhưng trong Ngư Dương Quốc lại có rất nhiều việc cần phải giải quyết, nhất định phải quay về một lần.
- Tốt tốt tốt. không nghĩ tới vẫn bị Ám Thiên Quân Vương đoán đúng rồi.
Bổ Thiên Quân Vương không cảm thấy gì bất ngờ. Hiện tại nghĩ lại trong lòng Dương Phàm càng thêm hổ thẹn: Ám Thiên Quân Vương biết có nguy hiểm báo cho mình không nên quay về. Hơn nữa. hắn còn đoán trước được chính mình nhất định sẽ quay về. Thì ra hết thảy mọi việc đều nằm trong dự đoán của lão. Thậm chí đối với cả việc mình sẽ chết Ám Thiên Quân Vương cũng có chuẩn bị trước.
"Vì cái gì? vì cái gì hắn có thể hiểu ta như thế?" Dương Phàm cảm thấy không thể tin nổi. Ám Thiên Quân Vương có thể từng bước dự đoán thiên cơ chuyện này quả thực mạnh mẽ giống như thần vậy. Nhưng ở thực lực tuvệt đối trước mặt chung quy hắn cùng không trốn khỏi cái chết. Dương Phàm hít sâu một hơi, giờ khắc này tận trong đáy lòng hắn sinh ra kính trọng rất sâu đối với Ám Thiên Quân Vương. Chậm rãi mở phong thơ này ra, nét chữ quen thuộc hiển lộ trước mắt Dương Phàm không thể nghi ngờ. Đột nhiên, tay hắn run lên cả người cứng ngắc tại chỗ. Hắn giống như một khúc gỗ không hề có sinh cơ đứng tại chỗ một lúc rất lâu không hề nhúc nhích. Trong ánh mắt Dương Phàm một mãnh đờ đẫn chợt chuyển hóa thành bi thương thâm nhập tận cốt tủy linh hồn.
- A...!
Hắn ngửa mặt lên trời thét dài sau đó lớn tiếng khóc. Vì cái gì Ám Thiên Quân Vương có thể dự đoán được thiên cơ trước một bước? Vì cái gi hắn nguyện ý chết cũng phải bảo toàn cho mình?
Vì cái gì hắn tin tưởng mình như vậy, dùng cả lực lượng Ám Huyết Vương Triều trợ giúp cho mình không một chút ràng buộc?
Thì ra, hết thảy điều đó đều bởi một nguyên nhân đơn giản: Cha và con!
Chữ viết trên thư ướt đẫm nước mắt nét bút hiển lộ rõ ràng:
"Dương phàm con ta!
Khi con đọc được phong thư này chính vi phụ rất có thể đã rời khỏi nhân thế. Nhưng con phải nhớ kỹ, không nên quay về, ngàn vạn lần không được quay về! Nếu không tất cả cố gắng đều sẽ trở nên vô ích. Ám Huyết Vương Triều là tổ chức do chính vi phụ sáng lập nên, thâm nhập vào Ngư Dương Quốc thậm chí cả các quốc gia chung quanh. Hết thảy những việc này đều chỉ vì muốn đối kháng với một thế lực chính là Ma Dương Tông. Nếu vi phụ đã chết như vậy kẻ thù giết chết ta rất có thể là Tam u Lão Ma, về phần thủ phạm chân chính giết chết mẫu thân con có hai người, một là Tam u Lão Ma một người còn lại chính là phụ thân con Dương Thiên!
Nếu trong cuộc đời Phàm nhi con có thể thăng chức tới Nguyên Anh Kỳ vậy có thể suy nghĩ tới quay về báo cừu, cùng tiếp quản toàn bộ Ám Huyết Vương Triều. Nếu như không thể vậy vĩnh viễn cũng không được quay về Ngư Dương Quốc yên yên ổn ổn sống hết đời đi. Ngoài ra còn có hai việc muốn cho con biết con còn có hai thân muội muội nữa. Không sai, chính là thân sinh muội muội. Một người là Dương Tuệ Tâm, một người là Điệp Liên. Ba mươi năm trước khi phụ thân còn sống đã phong lưu không biết bao nơi ta rất rất xin lỗi Mộng Yên, cũng rất xin lỗi mẫu thân đã nuôi nấng các ngươi ở Vụ Liễu Trấn."
Tại cuối thơ còn lưu lại một câu:
" Đi đi, đi càng xa càng tốt, thân nhân bằng hữu của con tại Ngư Dương Quốc đều đã bình yên vô sự. Ngoài ra trên khỏa ngọc giản kia có ghi phương phép thoát thân, thông qua phương phép này con có thể hoàn toàn thoát khỏi những cừu nhân hiện tại."
Đề bút: Dương Thiên.
Bí mật rốt cuộc được sáng tỏ, Dương Thiên không có chết. Lão vẫn ẩn nấp phía sau màn khó trách tự xưng là "Ám Thiên".
Hơn nữa trong danh hiệu của mấy Quân Vương trong Ám Huyết Vương Triều đều có một chữ "Thiên".
Thì ra tổ chức bí mật này chính là do Dương Thiên sáng lập. Dương Tuệ Tâm, Điệp Liên không ngờ đều là thân sinh muội muội của Dương Phàm. Bởi vậy có thể thấy được năm đó Dương Thiên rước lấy bao nhiêu kết quả phong lưu. Liễu Mộng Yên, Dương thị, mẹ của Dương Tuệ Tâm, mẹ của Điệp Liên, thậm chí còn nhiều hơn. Càng làm cho Dương Phàm kinh hãi chính là trong hai đại thủ phạm giết chết mẫu thân mình thì một người là Tam u Lão Ma một người không ngờ chính là phụ thân Dương Thiên!
Điều này quả thực rất khó tin!
" Trong này còn có bí ấn gì nữa đây?"
Dương Phàm cẩn thận sắp xếp lại đầu mối, lại tìm không thấy một nguyên do nào. Xem ra chỉ có thể chờ sau này hắn quay lại Ngư Dương Quốc mới có thể cởi bỏ những bí ẩn khác. Thu hồi phong thơ lại Dương Phàm lại lấy ra một quả ngọc giản. Tin tức trong ngọc giản không ít, đầu tiên là một tấm bản đồ. Tấm bản đổ này lớn đến khó tin, không ngờ bao quát toàn bộ mười ba nước Bắc Tần. Tại trên tấm bản đồ này, Ngư Dương Quốc và La Sơn Quốc chỉ là hai nơi nhỏ bé chật hẹp đến mức đáng thương. Trong mười ba nước Bắc Tần có ba đại quốc siêu cấp phân biệt là Triệu Quốc, Tề Quốc, Tấn Quốc.
Diện tích của những đại quốc này lớn hơn gấp mấy chục lần thậm chí gấp trăm lần Ngư Dương Quốc, Triệu Quốc có siêu cấp môn phái chủ kiếm tu là Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn.
Tề Quốc và Tấn Quốc phân biệt có hai tiên môn đại siêu cấp là Tam Thanh Tông và Huyết Luyện Môn. Tam đại tông môn này đều có cường giả siêu cấp tọa trấn, thực lực còn hơn cả cường giả Nguyên Anh Kỳ bình thường, cho dù là Tam u Lão Ma đích thân tới cũng không phải đối thủ.
"Dựa theo ý tứ trên bản đồ, phụ thân muốn ta tới một mỏ linh thạch tại Triệu Quốc trước. Khai mở một khối thần bí chi địa tạm thời rời xa Bắc Tần."
Dương Phàm thì thào tự nói. trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
- Thần bí chi địa thượng cổ?
Dương Phàm có chút suy đoán không ra. Hơn nữa dựa theo tin tức Dương Thiên lưu lại có thể thấy thần bí chi địa thượng cổ kia cách xa Bắc Tần ít nhất cũng mấy triệu dặm, hơn nữa đó vẫn còn là trong suy đoán.
" Quá xa rồi! Bất quá khoảng cách xa xôi như thế đủ để cắt đứt cảm ứng giữa ta cùng với Tam u Lão Ma."
Dương Phàm nửa buồn nửa vui thầm nghĩ. Chỉ cần còn ở lại trong phạm vi mười ba nước Bắc Tần thì Tam u Lão Ma liền có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn, thậm chí có thể xác định được phương hướng chính xác. Một khi Tam u Lão Ma dưỡng thương tốt là có thể trở lại truy đuổi. Đến lúc đó còn ai có thể thay Dương Phàm ngăn cản nữa?
" Ta không thể để càng nhiều người hy sinh vì mình nữa phải sớm rời khỏi đây thôi."
Dương Phàm hạ quyết tâm thu hồi ngọc giản, quay đầu nhìn lại về phía một mãnh hoang dã kia. Hiện tại mặc dù hắn đã rời khỏi Ngư Dương Quốc mấy vạn dặm sắp muốn đi tới Triệu Quốc còn phải vượt qua mấy chục vạn dặm nơi hoang dã nữa. Mấy chục vạn dặm nơi hoang dã này ẩn dấu vô số nguy hiểm, số yêu thú bậc cao ẩn nấp thậm chí không phải số ít. Dương Phàm chuẩn bị sẵn sàng sẽ phi thân tiếp tục bay qua đi tới đại quốc siêu cấp tu tiên Triệu Quốc. Tuy nhiên đúng vào lúc này, trong lòng hắn khẽ động nhìn lại về phía Ngư Dương Quốc.
"Hưu hưu"
Người mười mấy dặm có một đội tu sĩ đang bay tới. Dương Phàm triển khai thần thức thăm dò về phía đó. Cái gì? Dĩ nhiên là bọn họ. Sắc mặt Dương Phàm khẽ đổi, trên mặt trở nên một mảnh băng hàn. Một đội tu sĩ này ước chừng mười mấy người, trong đó có mười tên Trúc Cơ Kỳ, còn có hai gã Kim Đan cao giai. Trên người những tu sĩ này tản mát ra một cỗ ma khí bá đạo xa xăm mang đến cho Dương Phàm một loại cảm giác tương đối quen thuộc.
Thái Cổ Ma Tông!
Dương Phàm liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận bọn họ. Trong hai gã Kim Đan cao giai cầm đầu có một gã thanh niên tóc tím mặc hắc giáp vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng, trên người có một cỗ sát khí nồng đậm. Một gã cường giả Kim Đan bên cạnh hắn là một nam tử trung niên mập mạp tướng mạo hiền hòa.
- Là ngươi. Thạch Thiên Hàn!
Thanh niên tóc tím dĩ nhiên là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, cảm ứng được thần thức Dương Phàm dao động lập tức nhận ra thân phận Thạch Thiên Hàn. Trên thực tế, khi ở Dương gia bảo Dương Phàm cũng đã cảm ứng được sự tồn tại của bọn họ. Khi quyết chiến với Sở Vân Hàn sau đó bại lộ thân phận Thạch Thiên Hàn. hai người này liền nảy sinh ý định đuổi giết Dương Phàm. Tuy nhiên, sau đó xuất hiện lão quái Nguyên Anh KỲ dọa cho hai người này sợ mà chạy trối chết. Giờ phút này hai phía cừu gia không ngờ gặp nhau tại một nơi hoang dã giữa Triệu Quốc và Ngư Dương Quốc này, đây không thể không nói là thật trùng hợp. Dương Phàm vốn cũng thấy bất ngờ nhưng nghĩ tới Thái cổ Ma Tông cùng với Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn kia đều là đại phái của Triệu Quốc liền không cảm thấy kỳ quái nữa. Chúng tu sĩ Thái cổ Ma Tông này bị lão quái Nguyên Anh KỲ dọa sợ khiến cho việc đuổi giết Thạch Thiên Hàn bị thất bại. Sau đó liền dự định đi đường tắt trở về Triệu Quốc mà không phải quay lại La Sơn Quốc. Cho nên Dương Phàm mới gặp phải đám tu sĩ Thái cổ Ma Tông ở nơi này.
- Ha ha ha. Thạch Thiên Hàn! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn vào.
Thanh niên tóc tím cười cuồng tiếu, tốc độ đột nhiên gia tăng mấy lần cấp tốc bay về phía Dương Phàm tốc độ nhanh như tiễn rời cung. Trung niên Kim Đan kia cũng quát lạnh một tiếng:
- Mọi người qua đó nghĩ biện phép bao vây hắn lại.
Hai cường giả đại Kim Đan cộng với mười tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, bọn họ tự tin có thể đối phó với Thạch Thiên Hàn đang nguyên khí đại thương. Đương nhiên Thạch Thiên Hàn nguyên khí bị đại thương chỉ là trong suy nghĩ của bọn hắn. Thử nghĩ mà xem, bị một lão quái Nguyên Anh Kỳ đuổi giết có thể sống sót đã là không tệ rồi, nguyên khí bị đại thương, thậm chí bản thân bị trọng thương đều tránh không thoát được. Vẻ mặt Dương Phàm một mảnh âm hàn, ma khí trên người cuồn cuộn bốc lên một cỗ ma uy cường đại bao phủ mà ra. Đồng thời sát khí trong mắt hắn cường thịnh đến mức trước nay chưa từng có. Nếu là bình thường. Dương Phàm gặp phải những tu sĩ này có thể sẽ nhương bộ tạm lui đi.
Nhưng giờ phút này tâm tình hắn không tốt, rất không tốt!
Kết quả của tâm tình dẫn đến hắn phải phát tiết, phải đại khai sát giới.
- Chết. các ngươi đều phải chết!
Thanh âm lạnh như băng của Thạch Thiên Hàn truyền ra phương viên mấy chục dặm chúng tu sĩ chỉ cảm thấy cả người rét run.
"Giết!"
Thân hình Dương Phàm chợt lóe cấp tốc lao về phía trước sau một lát đã đứng đối diện với thanh niên tóc tím kia.
- Đến thật tốt. ta muốn cho ngươi chết không có chỗ chôn thân!
Lòng bàn tay thanh niên tóc tím phát ra một đoàn ma vân hắc sắc, mang theo một cỗ ma uy cùng âm ảnh vô hình bao phủ về phía Dương Phàm. Thực lực tu sĩ Kim Đan trung kỳ không thể coi thường, đủ để uy hiếp đến Dương Phàm. Tường Vân Ngõa dưới chân Dương Phàm chợt lóe, trống rỗng xuất hiện ở phía trước hai mươi trượng, không ngờ bỏ qua không quản đến thanh niên tóc tím. Hắn hướng về phía gã trung niên Kim Đan còn lại cùng một chúng cường giả Trúc Cơ Kỳ.
- A. không tốt!
Một chúng cường giả Trúc Cơ Kỳ sắc mặt đại biến.
"Ầm ầm"
Dương Phàm vung lên hai bàn tay, cách không đánh ra hai quyền ma đạo chi lực tinh túy mênh mông cường hãn hóa thành chưởng ảnh màu đen như ẩn như hiện lập tức giết chết hai gã tu sĩ Trúc Cơ KỲ cách mình gần nhất.
" A không..."
Hai tiếng kêu thảm thiết đến sởn tóc gáy vang lên tại nơi hoang dã này.
- Các ngươi đều phải chết!
Trong mắt Dương Phàm băng lạnh khiến cho người khác kinh hãi khiếp đảm. Hắn muốn bắt đầu giết từ những người thực lực thấp nhất trước, diệt sát toàn bộ những người này phát tiết mối hận trong lòng.
- Đừng có đắc ý!
Hai gã cường giả Kim Đan cùng phẫn nộ hô lên nhất tề áp bách lao về phía Dương Phàm.