Thanh niên áo tím này vô cùng tự đắc, hắn nghĩ rằng Dương Phàm đã động tâm với lực lượng mình nắm giữ, với độc đạo mọi người theo đuổi tán tụng, thậm chí hắn còn chê thánh đạo y thuật là bàng môn tả đạo. Nhưng mà hắn lại không biết ý nghĩ trong đầu Dương Phàm lúc này: "Người này độc thương Linh mãng của Dược Tiên cốc, tất nhiên sẽ kinh động Dược Sư trong cốc, nếu ta nhân cơ hội này chữa khỏi độc thương của con linh mãng vậy chẳng phải có thể chiếm được ấn tượng tốt của Dược Tiên cốc sao?"
- Như thế nào ngươi suy nghĩ xong chưa?
Gã thanh niên áo tím ngạo nghễ nhìn Dương Phàm nói.
- Suy nghĩ cái gi?
Dương Phàm hơi sửng sốt.
- Đương nhiên là bỏ y theo độc! Vừa rồi ngươi cũng chứng kiến sự lợi hại của độc đạo ta rồi, giết Yêu thú tam cấp bằng thuốc độc này, không cần tốn nhiều sức.
Gã thanh niên áo tím ra vẻ tất nhiên phải thế nói:
- Y đạo cùng độc đạo ở bản chất cùng một nguồn gốc. Với tu vi và thiên phú của ngươi, cộng thêm hiểu biết về dược lý, khẳng định có thể trong vòng mấy năm trở thành cao thủ độc đạo.
- Giết Yêu thú tam cấp bằng thuốc độc, không cần tốn nhiều sức?
Dương Phàm làm ra vẻ mặt nghi ngờ chỉ vào linh mãng cách đó không xa cười tủm tỉm nói:
- Vậy thì chưa chắc!
- Cái gì? Ngươi không tin!
Gã thanh niên xấu xí áo tím quay đầu nhìn lại, phát hiện Tam Mục Thông Linh Mãng kia đã ngừng rít gào và quay cuồng, độc lực trên thân nó đang dần dần tiêu tan đi, hai mắt đầy phẫn nộ và cừu hận đang nhìn chòng chọc vào hắn.
- A!
Vừa thấy tình hình này gã thanh niên áo tím không khỏi rùng mình một cái, bị linh mãng kia nhìn chằm chằm cả người hắn không được tự nhiên. Hắn không nghĩ tới độc bảo của mình cường đại như thế lại không thể giết chết con linh mãng này. Dương Phàm đứng ở một bên bình thản như thường nói:
- Độc đạo chỉ là một phần con đường nhỏ của y đạo. Nếu ngươi chân chính hiểu rõ dược lý y học thì có thể hiểu được thể chất của Yêu thú hơn xa gấp mấy lần tu sĩ cùng cấp bậc mà con Tam Mục Thông Linh Mãng này lại càng không phải là con vật tầm thường, thể chất nó còn ẩn chứa độc tính nhất định. Với tu vi của Độc sư Trúc Cơ Kỳ ngươi, căn bản không có khả năng giết nó bằng thuốc độc. Trong trường hợp đó nếu bỏ đi độc bảo độc thuật, ở trước mặt nó ngươi còn có lực đánh một trận hay không?
- Cái này...
Gã thanh niên áo tím lập tức á khẩu không trả lời được. Hắn là trực tiếp tu độc đạo nếu bàn về những thứ thường thức dược lý này hắn kém Dương Phàm rất xa.
"Vù! Vèo!"
Đúng lúc này, Tam Mục Thông Linh Mãng hoàn toàn mất đi lý trí lửa giận trong mắt nó thiêu đốt tới cực điểm sát khí kéo lên kịch liệt. Một cỗ máy nguy cơ trí mạng, đột nhiên vọt tới. Bỗng nhiên Tam Mục Thông Linh Mãng mở ra đôi mắt thứ ba của nó.
- Không xong!
Phản ứng đấu tiên của gã thanh niên áo tím chính là tháo chạy. Nhưng đã chậm rồi... Trong không gian im ắng bỗng nhiên truyền đến "vèo" một tiếng, trong con mắt thứ ba của mãng xà lóe ra một tia sáng màu xanh thẫm kỳ lạ, một cơn rung động kỳ dị trong không khí. Ngay sau đó gã thanh niên áo tím cứng đờ đứng tại chỗ không thể động đậy. Trên mặt hắn đầy vẻ tuyệt vọng, thân thể từng chút từng chút một cứng lại. Trong thời gian ngắn hắn hóa thành một tượng đá trông rất sống động, sinh cơ trong cơ thể thoáng chốc bị phong bế.
Thạch hóa!
Mọi người tại đây không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh. Không hổ là trân thú trong truyền thuyết; mặc dù không thể sánh vai cùng thần thú nhưng thần thông đáng sợ này, đủ để cho tu sĩ cùng cấp bậc kinh hãi khiếp sợ. Tam Mục Thông Linh Mãng tam cấp đỉnh có thể thạch hóa tồn tại dưới bậc cao đủ để ngạo thị cùng cấp. Dương Phàm đứng ở một bên trên trán cũng túa ra mấy giọt mồ hôi lạnh, may mà vừa rồi mình không có tùy tiện đánh nhau cùng linh mãng này. Tuy nhiên, thông qua quan sát vừa rồi, hắn phát hiện thần thông bản mạng của Tam Mục Thông Linh Mãng, là một loại kỹ năng một kích phải giết chết địch, rất nhanh chóng tiêu hao linh hồn lực.
Sau khi Tam Mục Thông Linh Mãng thi triển thần thông, ước chừng phải tiêu hao hơn phân nửa linh hồn lực. Càng kỳ quái công kích linh hồn này cũng không phải là đơn thuần, bởi vì ở thời điểm thi triển bí thuật này, trên thân Tam Mục Thông Linh Mãng còn có dao động pháp lực sau khi thi triển xong cũng chỉ tiêu hao không đến một phần mười phép lực.
"Đây thật sự là một loại công kích kỳ quái, vừa không thuộc loại công kích linh hồn cũng không thuộc loại công kích phép thuật bình thường, thần thông bản mạng của Tam Mục Thông Linh Mãng làm thế nào dung hợp hai thứ này vào nhau được?"
Dương Phàm trầm tư suy nghĩ nhưng khó có thể dò xét được ảo diệu trong đó. Mọi người đều biết công kích linh hồn cực kỳ nguy hiểm, thường thường có thể bất chấp vòng bảo hộ phòng ngự của tu sĩ cùng Pháp bảo bình thường. Nếu muốn phòng ngự loại công kích tinh thần, trừ phi có được bảo vật phòng ngự linh hồn giống như Dương Phàm không lâu trước đây thu được Thanh Thần Ngọc Bội cùng với mặt nạ dịch dung thần bí.
Thế nhưng bảo bối phòng ngự linh hồn đối với phép thuật công kích và vật lý công kích, lại không có được chút xíu năng lực phòng ngự gì. Khi hai thứ này kết hợp sinh ra thần thông bản mạng. Độc sư áo tím Trúc Cơ hậu kỳ ngay cả sức phản kháng cũng không có, trực tiếp bị thạch hóa.
- Đại sư huynh! Tam Mục Thông Linh Mãng còn khủng bố hơn so với lời huynh nói. Thật có thể thạch hóa người ta! Chúng ta ở trước mặt nó, ngay cả một chút sức phản kháng cũng không có.
Lăng Thiết kinh hãi khiếp đảm nói.
- Bên ngoài xảy ra động tĩnh náo động lớn như thế hy vọng người trong Dược Tiên cốc có thể đi ra.
Đại sư huynh khôi ngô cường tráng, thở dài một hơi.
- Ha ha! Điều này thật chưa chắc! Lúc này linh mãng vừa mới thi triển một lần thuật thạch hóa liền tiêu hao hơn phân nửa linh hồn lực còn muốn thi triển lần thứ hai chỉ sợ rất khó khăn.
Dương Phàm thản nhiên cười nói.
- Xin hỏi các hạ tên họ đại danh?
Đại sư huynh dáng người khôi ngô kia đảo mắt nhìn Dương Phàm. Thấy lưng hắn đeo giỏ thuốc, anh tuấn tao nhã siêu trần, lúc này bộ dáng còn chuyện trò vui vẻ, hiển nhiên không phải người bình thường.
- Tại hạ là Dương Phàm, chỉ là một Dược Sư đang muốn đến Dược Tiên cốc, cùng Dược Sư nơi đây nghiên cứu y thuật.
Dương Phàm mĩm cười.
- Dương Phàm? Dược sư?
Đại hán lập tức đánh giá Dương Phàm sắc mặt đột nhiên biến đổi ngạc nhiên vui mừng hỏi:
- Chẳng lẽ các hạ chính là Dương Phàm. Dược Sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô trong lời đồn, có thần thuật làm người chết sống lại!
- Đạo hữu quá khen! Dương mỗ chỉ là người sáng lập kinh đô Tiên Hồng Y Quán! Cái tên Dược Sư đệ nhất truyền kỳ, không dám nhận.
Dương Phàm khách sáo đáp.
- Đúng rồi! Tiên Hồng Y Quán!
Tráng hán giật mình vội vàng cung kính thi lễ nói:
- Tại hạ Mạnh Pha là một Luyện khí sư! Gia sư chính là Luyện khí đại sư Thiết Ma Sơn.
"Thiết Ma Sơn?"' Trong lòng Dương Phàm thất kinh: "Thiết Ma Sơn là Luyện khí đại sư có uy danh nhất Kinh đô."
Khi hắn đến hội đấu giá ở kinh đô, Luyện khí đại sư Thiết Ma Sơn đã từng xuất hiện, lúc ấy ra giá mua đi một kiện tài liệu cổ giáp hư cũ không rõ. Đến nay Dương Phàm vẫn còn có chút ấn tượng.
- Tôn sư là Luyện khí đại sư Thiết Ma Sơn, thất lễ thất lễ!
Dương Phàm vội vàng đáp lễ, thầm nghĩ trong lòng: "Mình có Duệ Hoàng Thạch cùng với nhiều loại tài liệu luyện khí thượng đẳng, đang muốn luyện chế một kiện lợi khí công kích nếu có Luyện khí đại sư như Thiết Ma Sơn trợ giúp, vậy chẳng phải là làm ít công to sao?
Thế gian này không có toàn tài, nghề nào cũng có chuyên môn. Nếu để Dương Phàm tự mình luyện khí cũng không phải không được. Nhưng nếu cùng một tài liệu để hắn cùng Luyện khí đại sư luyện chế rồi so sánh hiệu quả có thể kém gấp mấy lần!
Hai người ân cần chuyện trò một hồi. Lăng Thiết đứng bên cạnh lại vui mừng giãn chân mày ra, hiện tại có Dược Sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô tại đây, bệnh của sư phụ có chỗ trông cậy rồi
- Đúng rồi, xin hỏi tôn sư trúng độc là chuyện gì xảy ra?
Dương Phàm đột nhiên hỏi.
Mạnh Pha thở dài nói:
- Ôi! Một lời khó nói hết! Sư phụ ta ở trong núi luyện khí cũng không có đắc tội với ai, lại bị Độc sư kia ám toán hạ loại độc thuật quỷ dị. Trong thời gian qua đã tìm rất nhiều danh y, đều cứu trị không được. Lúc ấy cũng phái người đi kinh đô tìm Dương dược sư lại nghe nói Dược Sư sau khi tiến vào Bí Cảnh không biết tung tích sống chết không rõ. Hơn nữa người hạ độc kia. lại nói rõ, trên đời này chỉ có Dược Tiên cốc mới có thể trị độc thương này.
- Thì ra thế!
Dương Phàm gật gật đầu đang chuẩn bị kiểm tra bệnh tình của vị sư phụ này. Đúng lúc này, truyền đến một tiếng quát chói tai:
- Yêu nghiệt phương nào lại dám làm tổn thương linh thú hộ sơn của Dược Tiên cốc ta!
"Vù! Vù! Vù! Vù!..."
Tám bóng người từ trong cốc bay ra, cầm đầu chính là một Dược Sư trung niên, toàn thân mặc trường bào màu xanh sắc mặt uy nghiêm, một thân tu vi khoảng chừng là Trúc Cơ đại viên mãn. Theo sát tới còn có hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cùng sáu tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. Những tu sĩ này đều đeo giỏ thuốc trên lưng ăn mặc mộc mạc giản dị tỏa ra mùi thơm của thảo dược thiên nhiên tinh khiết.
- Là Dược Sư của Dược Tiên cốc!
Lăng Thiết mừng rỡ kêu lên.
Khóe miệng Dương Phàm hơi hơi nhếch lên rốt cục Dược Sư của Dược Tiên cốc chạy tới rồi cũng không biết y thuật của bọn họ như thế nào. Những người này lập tức bay đến bên gã Độc sư áo tím đã biến thành tượng đá.
- Hừ! Thực không biết tốt xấu là gì! Dưới tình hình bình thường linh thú hộ sơn của ta tuyệt đối sẽ không chủ động công kích. Chỉ khi nào bị tổn thương và uy hiếp rất lớn, mới sẽ phản kích lại.
Dược Sư trung niên áo xanh liếc mắt nhìn tượng đá này một cái trong tay hiện ra một lọ dược phẩm, ném cho tu sĩ Ngưng Thần KỲ bên cạnh. thản nhiên đạo:
- Giải trừ thạch hóa cho hắn! Tu sĩ bình thường trúng thần thông thạch hóa của Tam Mục Thông Linh Mãng trong vòng ba canh giờ không giải kịp sẽ thật sự chết đi.
Mấy Dược Sư bên cạnh đều cung kính lắng nghe cảm giác như thu được ích lợi không ít. Rất nhanh, một Dược Sư Ngưng Thần Kỳ cầm dược phẩm theo chỉ dẫn của Dược Sư trung niên áo xanh, nhỏ từng giọt nước thuốc mầu trắng ngà lên tượng đá.
- Mục sư thúc! Nhưng mà khi chúng ta nhìn thấy hắn bị thạch hóa trong cơ thể không có sinh cơ?
Một gã vãn bối Ngưng Thần Kỳ khó hiểu hỏi.
- Nếu là người phàm tục trúng thuật này đương nhiên là trong thời gian ngắn bị mất mạng. Nhưng người tu tiên bình thường sau khi trúng thuật này, trong vòng ba canh giờ chỉ là chết giả, sinh cơ trong cơ thể tạm thời bị hóa cứng. Chỉ khi nào kéo dài quá lâu mới chết thực!
Mục sư thúc giảng giải với vẻ mặt ôn hòa không hề phiền hà chút nào. Dương Phàm ở xa xa nghe không khỏi thầm tán thưởng trong lòng. Dược Sư của Dược Tiên Cốc này, quả nhiên không tầm thường. Rất nhanh, dưới tác dụng của nước thuốc rửa, thân thể hóa thạch của thanh niên áo tím từng chút một khôi phục bình thường, gương mặt dần dần khôi phục màu máu đỏ. Khi hắn thấy rõ các Dược Sư ở trước mắt cả người bị dọa cho nhảy dựng lên không nói hai lời liền hóa thành một bóng tím quỷ mị trong chớp mắt chạy trốn không còn bóng dáng.
- Quái lạ!
Dương Phàm đưa mắt nhìn theo hướng gã Độc sư biến mất thầm đoán người này hơn phân nửa có ân oán gì đó với Dược Tiên cốc nếu không sẽ không có phản ứng như thế. Hơn nữa trước đó cũng sẽ không làm cho người ta trúng độc thuật rồi chỉ đến cầu cứu Dược Tiên Cốc.
- Người nọ là Độc sư!
Mục sư thúc lạnh lùng nói.
- Chẳng lẽ Mục tam thúc từng gặp qua người này?
- Không có! Đây là cảm giác của ta không có sai.
Mục sư thúc lắc đầu chỉ nhìn thoáng qua lập tức liền nhận ra thân phận Độc sư của đối phương.
- Các ngươi cần gì?
Mục sư thúc đảo ánh mắt qua mọi người.
- Dược Sư đại nhân! Chúng ta là tới Dược Tiên cốc cầu y, gia sư Luyện khí sư Thiết Ma Sơn bị trúng độc thuật của Độc sư áo tím vừa rồi! Hy vọng Dược Sư đại nhân có thể ra tay giải cứu gia sư.
Lăng Thiết nói với vẻ mặt kính trọng. "Bộp" một cái, hắn quỳ sụp xuống. Các Dược Sư lộ vẻ xúc động nhưng chỉ có ánh mắt của Mục sư thúc kia không bình thường, hắn nhìn chằm chằm vào Dương Phàm. Khuôn mặt ôn hòa dần dần cứng lại, lên tiếng nói lạnh như băng:
- Dương Thiên! Ngươi tới đây làm gì?