[Dịch] Tiên Hồi

Chương 51 : Phóng hỏa




"Thuyền của Hồng Đại Bàng đến chiều mai mới xuất phát, Bình Nguyên, chiều nay huynh lên thuyền trở về Tĩnh Hải để kịp giờ sáng mai đưa thuyền ô bồng chở tôm quay lại Hà đảo. Nhị ca, Hổ ca, lão Mạnh, mọi người cùng đi theo để hỗ trợ." Dương Vân sắp xếp.

"Vậy còn đệ?" Dương Nhạc vội vàng hỏi.

"Đệ sẽ trà trộn lên thuyền của Hồng Đại Bằng."

"Cái gì? Không được, rất nguy hiểm." Cả đám đồng thanh ngăn cản.

"Đệ đương nhiên sẽ có biện pháp để che dấu, mọi người nghĩ đệ dễ dàng lẻn vào phân đà của Tứ Hải minh hay sao?" Dương Vân nói.

"Thế nhưng đệ trà trộn lên thuyền làm gì?" Trần Hổ liền hỏi.

Dương Vân lập tức nói chi tiết về kế hoạch của mình: "Ngày mai là hai mươi sáu, hai mươi tám thuyền của Hồng Đại Bằng sẽ xuất phát đến Hà đảo, đến lúc đó hẳn là mọi người đã chuẩn bị tốt, đệ sẽ đốt thuyền của Hồng Đại Bằng rồi lập tức nhảy xuống biển, khi đó mọi người không cần phải đến gần, chờ thuyền của hải khấu chìm rồi cùng nhau trừng trị bọn chúng là được."

Dương Nhạc, Mạnh Siêu đều đã từng được chứng kiến thủy tính của Dương Vân, Trần Hổ còn là người được hắn cứu về từ miệng cá mập, điều duy nhất bọn họ lo lắng chính là Dương Vân làm cách nào để nấp trên thuyền suốt hai ngày mà không bị phát hiện, rồi làm sao để có thể đốt thuyền.

Vì vậy Dương Vân không thể không biểu diễn cho bọn hắn một chút Quy Tức công, "Đến lúc đó đệ sẽ chui vào trong một cái rương hàng, chắc chắn bọn hải khấu sẽ không phát hiện được."

"Vậy làm cách nào mới có thể đốt được thuyền?" Trần Hổ hỏi tới.

"Đệ có Hỏa Cầu phù chôm được từ Triệu Giai, không cần phải châm lửa đốt thuyền, cứ khoét một cái lỗ to trên thân thuyền là được." Dương Vân cười nói.

Khi biết trong tay Dương Vân vẫn còn đại sát khí đến mức này, mọi người mới yên lòng, sau đó lại cân nhắc một lúc, đều cảm thấy kế này rất khả thi.

Lúc này thì Liên Binh Nguyên, Dương Nhạc, Trần Hổ, Mạnh Siêu liền lên thuyền trên bến tàu. Người của Tăng Sơn phủ hai ngày sau mới đến đây, Liên Bình Nguyên vội vàng viết một lá thư, Dương Vân sẽ tìm một tên tiểu nhị ở khách điếm đi đưa thư, bảo bọn họ tập trung ở địa điểm đã giao hẹn thêm vài ngày.

Sau khi mọi người rời đi, đầu tiên Dương Vân đi tìm một gian tửu lầu ăn một bữa, hai ngày tiếp theo phải phiêu bạt trên biển, vì vậy phải ăn cho căng bụng mới được.

Dương Vân ăn rất khỏe vì hắn hấp thụ tinh nguyên rồi dự trữ bên trong cơ thể, hắn cũng có thể chậm rãi sử dụng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết, vài ngày không ăn cơm cũng không phải là vấn đề lớn.

Có điều bụng đói thì rất khó chịu, vì vậy Dương Vân liền bảo tửu lâu chuẩn bị chồng bánh nướng áp chảo để mang theo người.

Khi đêm đến, Dương Vân lặng lẽ lẻn vào bến tàu.

Thuyền của Hồng Đại Bằng được ngụy trang thành thương thuyền phổ thông đỗ ở bến tàu, vì vậy không thể nào gióng trống khua chiêng mà tuần tra canh gác, có điều vẫn có người trông coi. Dương Vân sử dụng tinh nguyên để thi triển Khinh Thân thuật, lặng lẽ không một tiếng động mà lẻn lên thuyền.

Phần lớn đám hải khấu rất hiếm khi mới được lên bờ, vì vậy cả bọn đều vào thành ăn chơi đàng điếm, chỉ có một vài tên xui xẻo trúng phiên trực của mình nên phải nằm chết dí trên thuyền. Bởi vì tang vật trộm cướp đã được dọn sạch, khoang hàng chỉ còn lại một ít vật tư tiếp tế thông thường, đám hải khấu cũng khá lơi lỏng trong việc canh gác nên Dương Vân dễ dàng lẻn vào khoang hàng.

Hắn tìm được một cái rương hàng lớn, bên trong chất đầy áo vải. Hải khấu cũng cần mặc quần áo, hơn nữa cường độ làm việc trên biển rất nặng nhọc, quần áo cũng nhanh chóng rách nát, bởi vậy trong những vật tư tiếp tế cũng có mấy thứ này.

Để không lưu lại dấu vết, Dương Vân đành phải tiêu hao thêm một chút tinh nguyên, chuyển hóa thành Ưng Trảo công để gỡ một tấm ván trên khoang thuyền xuống, để lộ ra vách ngăn nước biển giữa khoang thuyền, hắn nhét đống áo vải vào trong đó rồi lắp tấm ván lại như ban đầu.

Khoảng trống trong rương vừa vặn có thể giấu một người, Dương Vân chui vào đó và khép rương lại, sau đó lại chui vào sâu bên trong đống quần áo rồi vận khởi thần thông quy tức, ngay lập tức biến mất thần không biết quỷ không hay, tin tưởng ngay cả cao thủ Tiên thiên đến đây cũng chưa chắc đã phát hiện ra hắn.

Sau khi sử dụng thần thông quy tức, Dương Vân tiến vào trạng thái không minh, vô tưởng vô thức, nhiệt độ cơ thể giảm xuống, hô hấp chậm lại đến mức tối thiểu, toàn bộ suy nghĩ và cảm xúc dường như đã bị loại bỏ, chỉ bảo trì một tia thần trí lạnh nhạt bàng quan.

Thậm chí ngay cả huyễn nguyệt bên trong thức hải cũng bắt đầu ảm đạm dần, chỉ giữ lại một vài vầng sáng lờ mờ. Hoàn Chân điện, Kinh Luân đường cũng trở nên tĩnh lặng, mọi thôi diễn đều bị đình chỉ.

Mọi việc phảng phất như chỉ xảy ra trong nháy mắt, con thuyền bắt đầu lắc lư rồi nhanh chóng rời cảng, một vài tên hải khấu tán dóc với nhau, ra ra vào vào khoang hàng nhưng không một ai phát hiện ra Dương Vân. Màn đêm dần buông xuống, cuối cùng khoang hàng cũng trở nên yên tĩnh, ngoại trừ đám hải khẩu đang điều khiển thuyền thì những người còn lại đều ngủ say trong khoan thuyền.

Tia thần trí được bảo trì kia đột nhiên giật mình, giống như là khởi động dây cót, đầu tiên là huyễn nguyệt trong thức hải bắt đầu sáng ngời, tiếp đó các loại cảm giác như khách tha phương trở về cơ thể của Dương Vân.

Sau khi sử dụng thính phong xác định trong khoang hàng không có ai, Dương Vân mới tỉnh táo lại rồi chui từ trong rương ra.

Khi vừa mới ra ngoài, Dương Vân liền cảm thấy bụng kêu ọc ọc, đồ ăn được dự trữ ở khoang thuyền bên kia, Dương Vân chỉ có thể lấy bánh nướng áp chảo mà mình mang theo ra ăn tạm, tinh nguyên được dự trữ trong cơ thể nếu không bắt buộc thì tốt nhất không nên dùng, đó đều là vật bảo mệnh lúc mấu chốt.

Đang ăn bánh nướng áp chảo, một luồng hương rượu mát lạnh bay vào trong mũi.

"Hả? Nơi này còn có cả rượu ngon."

Dương Vân lần theo hương rượu, phát hiện trong góc phòng có chất mười mấy vò rượu.

"Xem ra Hồng Đại Bằng là kẻ mê rượu, những vò rượu này vẫn chưa mở ra mà đã thơm mát như vậy, chất lượng đương nhiên sẽ không tầm thường, chẳng biết đám hải khấu này tự mình mua hay được Tứ Hải minh tặng nữa."

Dương Vân cười hắc hắc, từ mùi hương có thể đoán được đây đều là rượu mạnh, xem ra vật để nhóm lửa cũng chẳng cần tìm rồi.

Những vò rượu này đúng là do Tứ Hải minh tặng, Hồng Đại Bằng mê rượu như mạng, xem đống rượu này như bảo bối.

Thật ra cũng không có nhiều tên hải khấu mê rượu lắm, nhưng Hồng Đại Bằng sợ cất ở khoang chứa đồ ăn nước uống sẽ bị thủ hạ lén nếm thử, vì vậy mới cố tình dấu ở nơi ít người đến như khoang hàng, không ngờ lại làm lợi cho Dương Vân.

Dương Vân nuốt một ngụm nước miếng, kiềm chế không động tay vào những vò rượu này, trong nháy mắt lẻn đến phía sau một thùng hàng lớn, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện.

Việc tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh dù chỉ một khắc cũng không được lơi lỏng, một khi lơi lỏng, kiếp này có thể tạo ra một con đường mới hay không, hoặc ngay cả có thể đạt được thành tựu như kiếp trước hay không cũng là một vấn đề lớn.

Bên trong khoang thuyền không có nguyệt quang, hiệu quả tu luyện sẽ kém hơn một chút, bất quá có Thất Tình châu không ngừng tụ tập nguyệt quang, điểm khác biệt này cũng không quá lớn. Nghĩ đến việc trong đám hải khấu chắc cũng chẳng có tu luyện giả nào có thể phát hiện sự dị thường của linh khí, Dương Vân yên tâm lớn mật mà tu luyện.

Sau khi vừa tu luyện xong hai vòng chu thiên, cửa vào khoang hàng đột nhiên phát ra tiếng động, Dương Vân lập tức rời khỏi trạng thái tu luyện, phát hiện có hai tên hải khấu đang lén lút đi đến.

Chui vào rương trốn cũng chẳng kịp nữa, cũng may là Dương Vân đang ẩn náu sau lưng một thùng hàng, hơn nữa trong khoang tối đen như mực, chỉ có ánh sáng lờ mờ phát ra từ cái đèn nhỏ trong tay hai tên hải khấu, không sợ bị phát hiện.

Hai tên hải khấu này trực tiếp mò đến nơi giấu rượu, khẽ kêu lên một tiếng hoan hô.

"Ta đã nói ở trong này mà."

"Ôm lấy một vò đi."

Hai tên hải khấu cao hứng ôm một vò rượu rồi rời khỏi đó, Dương Vân chỉ mỉm cười, một lần nữa bắt đầu tu luyện.

Sau khi hoàn thành mười hai vòng chu thiên, nhận ra Nguyệt Hoa chân khí lại tăng lên một chút, Dương Vân mới chui vào rương rồi bắt đầu quy tức.

Thời gian hai ngày thoáng chốc đã trôi qua, từ khi hai tên hải khấu kia đến đây trộm rượu, tính toán thời gian không sai biệt lắm, Dương Vân dừng Quy Tức công rồi tỉnh lại, bắt đầu dùng thần thông thình phong để nghe ngóng động tĩnh ngoài khoang thuyền.

Chừng một canh giờ sau, hắn chợt nghe thấy âm thanh quát lớn triệu tập đám hải khấu tập trung trên boong tàu của Hồng Đại Bằng ở bên ngoài.

"Các huynh đệ, nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ đến Hà đảo, lần này khách hàng lớn có yêu cầu không được lưu lại bất cứ người nào trên đảo, đến lúc đó mọi người hãy tỉnh táo, đừng để lúc mấu chốt chúng thừa cơ náo loạn mà chạy mất."

"Hồng lão đại, đàn bà con gái cũng không tha sao?"

Đám hải khấu bật cười ha hả, một giọng nói ồm ồm vang lên: "Lưu lão tứ, ngươi chơi bời ở Phượng Minh phủ còn chưa đủ hay sao mà còn thèm cả ngư phụ nữa?"

"Lượn chỗ khác đi, lão tử xui xẻo phải canh gác cả đêm, lúc các ngươi phong lưu khoái hoạt thì lão tử đang phải đứng trên thuyền uống gió trơ mắt ếch mà nhìn. Đến trưa đám tụi bay mới trở về, khi lão tử lên bờ chỉ có thể tìm hàng loại hai ở gần đó, hỏa khí ngược lại còn cháy mạnh hơn."

Hồng Đại Bằng bực mình nói: "Trước hết giết sạch đám đàn ông, còn lại cho các ngươi giày vò trong hai ngày, dù sao thì chỉ cần trước khi đi không để lại người nào sống sót là được."

"Được." Đám hải khấu đồng thanh hoan hô.

Dương Vân khẽ cười lạnh một tiếng, tiếp tục dùng thính phong nghe lén.

Lại qua một khắc, hắn lại nghe được tiếng hải khấu hô lên từ cột buồm.

"Nhìn về phía đảo kìa, có một con thuyền đang hướng về phía chúng ta."

Tên dẫn đường do Tứ Hải minh phái đến có mang theo kính viễn vọng, hắn trèo lên cột buồm quan sát xung quanh một chút rồi quay lại nói: "Là Trường Phúc Hào, thuyền của đảo kia."

Hồng Đại Bằng không chút do dự quát: "Áp sát nó."

Dương Vân biết thời cơ đã đến, hắn đi đến chỗ vò rượu đập vỡ niêm phong bằng bùn trên một vò, hai tay ôm lấy vò uống ừng ực một ngụm lớn.

"Rượu ngon." Ngụm rượu mát lạnh đổ vào miệng tỏa ra mùi thơm ngát, uống xong lập tức hóa thành một luồng hỏa tiễn trong cổ họng, ở ngực, trong bụng tràn ngập hơi nóng gay gắt.

"Đáng tiếc đây lại là rượu ngon." Dương Vân hắt rượu trong tay lên trên boong thuyền, rồi lại lấy một đống quần áo trong rương hàng ra ném về phía sàn thuyền đã ướt đẫm rượu, sau đó lấy mồi lửa ra.

"Sẽ tiễn cái ngươi xuống biển một cách sung sướng."

Vừa dứt lời, hắn châm lửa rồi ném xuống sàn thuyền, ngọn lửa lập tức bùng lên, lan đến những vò rượu còn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.