Cầm linh thạch Bố Tự Du cho mượn, Kim Phi Dao cầm ô đứng bên cạnh nhìn Bố Tự Du đang cười tủm tỉm, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: “Vật đổi sao dời a…” sau đó liền dứt khoát đưa Mập Mạp đi ra khỏi địa bàn Hiên Viên tộc.
Bố Tự Du khoanh tay nhìn bóng lưng ủ rũ của nàng, hô to lên: “Ngươi thực sự muốn đi một mình sao?”
Kim Phi Dao quay đầu lại, nhìn hắn một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ta đã nghĩ rồi, hình như quả thật không nên vẽ Thiên Thọ quy, vẽ một con heo là được rồi.”
“Phụt!” Bố Tự Du lập tức bật cười, đồ đại ngu ngốc này!
“Ta đi rồi, ngươi cũng không nên nói chuyện này đấy, dù sao ta cũng phải trở về. Chờ lúc ta đến Hợp Thể kỳ thì Lang đại nhân tám phần là đã phi thăng, đương nhiên tốt nhất là đã phi thăng.” Kim Phi Dao cười khổ một, xoay người mang theo Mập Mạp, an vị phi thảm bay đi.
Kim Phi Dao cầm tấm bản đồ giấy thủy nguyệt, bay về hướng địa bàn Thần Nông tộc. Thần Nông tộc cách Hoàng Đế tộc cũng không gần, nhưng cũng không xa bằng lúc tới. Nếu may mắn, trên đường chỉ gặp phải một lần bạo lôi vũ thì nàng còn có thể kiếm một món. Chuyện còn thừa linh thạch làm sao có thể xuất hiện trên người nàng, nàng cả đời cũng không tồn được một trăm năm mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm, chỉ cần tồn đủ mười vạn khối đã nghĩ cách đổi thành linh thảo, linh thảo nhiều lại đổi thành pháp bảo cực phẩm. Nếu cứ như vậy thì không phải sẽ vĩnh viễn không có đủ để trả Bố Tự Du sao?
Nàng cười gian, tính toán đã rất rõ ràng.
Mười năm sau.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn bên ngoài, tuy bạo lôi vũ đã đi qua nhưng lôi điện vẫn còn khá mạnh, nghĩ nghĩ, nàng nói: “Hôm nay không phải là ngày xuất hành, vẫn nên chờ thêm hai ngày nữa.”
Nàng ngồi xếp bằng dưới đất, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti ngồi hai bên. Mập Mạp ăn loại cây cỏ không biết tên, còn Hoa Uyển Ti thì đang nhắm mắt hấp thu linh khí.
“Ta cảm thấy hôm nay chính là ngày lành để xuất phát, nơi này có mười vạn khối linh thạch, coi như lão phu cho tiểu bối ngươi làm lộ phí, ngươi mau đi đi.” ở đối diện Kim Phi Dao có một con rối bằng sắt, hắn phát ra thanh âm thương lão, giao một chiếc túi càn khôn cho Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao nhìn nhìn cái túi càn khôn, có chút khó xử nói: “Ta sao có thể thu đồ của tiền bối chứ, tiền bối đối với ta đã quá tốt rồi, điều này vạn vạn không thể!”
“Ta nói có thể là có thể, tộc Thần Nông ở ngay phía trước, ngươi đã ở chỗ này của ta tám năm rồi, có thể mau mau đi làm chuyện của ngươi, đừng ở lại đây nữa được không hả!” con rối rốt cục không nhịn được nữa, quát lên với Kim Phi Dao.
“…” Kim Phi Dao trầm mặc một hồi, cuối cùng đành phải thở dài một tiếng, xem ra con rối của vị tiền bối này đã nhẫn nại đến cực hạn, “Ta hiểu rồi, để ta thu dọn hành lý. Hơn tám năm nay đa tạ tiền bối thu lưu, ngươi không cần giữ ta lại, sau khi rời khỏi Thần Nông tộc ta nhất định sẽ đến thăm ngươi.”
“Không cần, ngươi cả đời không đến mới tốt.” con rối không hề cảm động, phi thường ghét bỏ vẫy vẫy tay.
Mười năm trước Kim Phi Dao một đường khẩn trương chạy đi, trên đường lôi điện không ngừng, không có linh lực Hợp Thể kỳ của Bố Tự Du bung dù, chỉ cần đón vài đường lôi là linh lực sẽ bị tiêu hao sạch sẽ, cho nên nàng vừa đi vừa ngừng, mất hai năm mới tới gần Thần Nông tộc, mà ngay lúc đó lại nghênh đón bạo lôi vũ.
Lại nói tiếp, nàng đúng là vô cùng may mắn nên đi hai năm trên đường mới gặp bạo lôi vũ, nếu là người khác đi thì hai năm ít nhất cũng phải gặp năm, sáu lần.
Đúng lúc đó thì thấy có một địa bàn của một tu sĩ Đại Thừa kỳ, nàng không nói hai lời chạy tới, chân trước mới đi vào thì sau lưng bạo lôi vũ đầy trời liền đánh xuống.
Nàng âm thầm cao hứng, may mà chạy nhanh, tiết kiệm được không ít linh thạch.
Cơ hồ tất cả địa bàn của tu sĩ Đại Thừa kỳ đều như vậy, mở cửa cấm chế cho các tu sĩ qua đường có thể tiến vào. Trong trấn nhỏ này không có một người, chỉ có một con rối sắt bán hàng, thấy Kim Phi Dao tiến vào thì nhiệt tình chào hỏi. Con rối mang chút thần thức chịu tịch mịch đã lâu, nhìn thấy người đến thì rất cao hứng, cũng không quản có bán được đồ hay không liền lôi kéo Kim Phi Dao tới xem.
Kim Phi Dao cũng vì tránh lôi cho nên luôn lắng nghe con rối sắt giới thiệu đồ của mình, mất đủ ba ngày mới nghe xong một lượt. Kiến thức tăng lên không ít, tuy nhiên thứ gì cũng không mua vì nàng không có linh thạch. Nơi này là nơi gần tộc Thần Nông nhất, Kim Phi Dao mặt dày mày dạn ở lại, hỏi thăm tình huống Thần Nông tộc.
Con rối sắt thao thao bất tuyệt nói, đương nhiên còn nói chủ nhân của địa bàn này đã đi ra ngoài, mà tu sĩ một khi ra ngoài thì nhanh là vài năm, lâu thì mấy chục đến mấy trăm năm. Nghe nói bên ngoài tộc Thần Nông có khí độc vờn quanh, không cho ngoại nhân tiến vào, Kim Phi Dao nhất thời không biết phải làm sao, vì thế liền ở lại trấn nhỏ này.Nơi này cách tộc Thần Nông chỉ có hai ngày đường, Kim Phi Dao lặng lẽ đi qua xem. Địa bàn của tộc Thần Nông lớn hơn tộc Hoàng Đế, vì bọn họ chủ yếu gieo trồng linh thảo, hao phí không ít thời gian bổ thiên nên diện tích để thực vật sinh trưởng đã đạt tới năm mươi dặm. Phóng tầm mắt nhìn thì chỉ thấy một mảnh rừng rậm cực lớn, đúng là vô cùng hiếm thấy ở Độ Thiên giới.
Nhưng chung quanh lại bị một màn độc khí màu tím bao vây, người bên ngoài không dễ đi vào, ma thú và người Thần Nông tộc bên trong lại cơ hồ không đi ra. Kim Phi Dao vòng vo hai vòng đều không có cách nào, đành phải trở lại trấn nhỏ này.
Chủ nhân của trấn nhỏ tên là Mộng Vân, tên tuy giống nữ nhân nhưng kỳ thực lại là một nam nhân Yêu tộc, nghe thanh âm của con rối là biết nam hay nữ. Kim Phi Dao không có nơi nào để đi, đành phải ngày ngày quấn quýt lấy nó, thăm dò từ chỗ nó xem có ai ngẫu nhiên xông vào địa bàn Thần Nông tộc không. Mà muốn xuyên qua làn khói độc kia thì phải dùng một loại đan dược là Thiên Diệp hoàn.
Người biết luyện chế đan dược này không nhiều lắm, Kim Phi Dao đành phải ở đây thu mua, riêng ngày Nguyệt Dương cũng qua hai lần. Nhân lúc không có lôi điện, nàng lấy tiểu đảo nổi ra, nhổ năm mươi gốc linh thảo để đổi nguyên liệu luyện chế Thiên Diệp hoàn với các tu sĩ khác. Đương nhiên, nàng cũng không có bản lĩnh luyện ra đan dược cao giai như vậy, cuối cùng lại phải tốn linh thạch để mời người luyện chế.
Lúc đầu, con rối Mộng Vân còn cảm thấy có người ở trong trấn để nói chuyện cũng thú vị, nhưng thời gian dài trôi qua thì hắn bắt đầu thấy chán. Kim Phi Dao vì một cuộc sống thoải mái mà còn dựng một phòng nhỏ trong trấn, cả ngày nhìn chằm chằm vào trái cây trong cấm chế mà chảy nước miếng, con rối Mộng Vân bất đắc dĩ phải thường xuyên đưa nàng đi ăn một ít trái cây.
Tu sĩ tới đây ai ai cũng tò mò nhìn Kim Phi Dao, người nào trong đó cũng sống từ rất lâu rồi, cơ hồ đều quen biết nhau. Thấy Mộng Vân lại nuôi một tiểu hài tử Luyện Hư kỳ ở trong này thì đặc biệt hiếu kỳ, hoặc ít hoặc nhiều đều tìm con rối Mộng Vân tán gẫu vài câu khiến cho hắn cảm thấy thật phiền toái.
Mà để tiện cho người tam tộc, đồng thời cũng là để kiếm chế Thần tộc cho nên giữa các tu sĩ Đại Thừa kỳ đã ước hẹn, chỉ cần có tu sĩ đi vào địa bàn thì không thể mạnh mẽ giết chết hoặc đuổi đi. Tuy cũng có người vì một vài nguyên nhân mà ở lại trấn nhỏ hơi lâu nhưng nhiều nhất cũng không vượt qua một năm, còn ở tới tám năm như Kim Phi Dao thì phá lệ đặc biệt.
Mộng Vân muốn đuổi nàng đi, lời hay lời bậy đều dùng hết nhưng nàng vẫn không đi. Hai nữ một đứa nhóc đứng ở đó tha thiết chờ mong nhìn nó, có đôi khi nữ nhân cũng là con rối kia còn bày ra bộ dáng như thể ngươi cho chúng ta ở lại thì ta sẽ giải trí cùng ngươi một khiến cho Mộng Vân phi thường căm tức, đây chỉ là một tia thần thức ở trên con rối, ai có bổn sự đi song tu chứ!
Vì thế, Kim Phi Dao ở liền tám năm. Nơi này an toàn vô lôi, con rối của tiền bối Mộng Vân lại dễ nói chuyện, còn có thể lừa được trái cây trong cấm chế để ăn. Lại càng không muốn nói đến chuyện ba người hấp thu linh khí nồng đậm này, tu vi tiến triển phi thường mau, còn mau hơn cả ăn bánh bao lúc ở Thần cấp giới. Nơi này là nơi ở của các tu sĩ từ Hợp Thể kỳ trở lên, hút một ngụm linh khí còn nhiều hơn một khối linh thạch hạ phẩm, một ngày hút mười hai canh giờ, tu vi dùng sức mà tăng.
Một nơi tốt như thế, Kim Phi Dao đương nhiên không muốn rời đi, dù sao Hùng Thiên Khôn có Hồng canh giữ, ít nhất có thể đông lạnh trăm năm, cứ từ từ đi cũng không sao. Một năm trước nàng bán năm mươi gốc linh thảo, rốt cục cũng nhờ được người trong trấn nhỏ luyện được hai viên Thiên Diệp hoàn. Thế nhưng nàng lại không chủ động nói muốn đi tộc Thần Nông, con rối Mộng Vân rốt cục hết kiên nhẫn, tự mình đến đuổi nàng đi, nói thật lâu còn cho cả linh thạch, Kim Phi Dao mới bằng lòng đồng ý đi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Kim Phi Dao bắt đầu thu thập đồ đạc. Ghế nằm, cái bàn, bồn tắm… tất cả các thứ làm nên căn phòng cũng dọn đi, cuối cùng là bếp núc nồi niêu bát đĩa.
Đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến con rối Mộng Vân muốn đuổi nàng đi. Nàng dùng linh thạch để đổi thịt ma thú từ tay tu sĩ tới giao dịch, mấy thứ này tu sĩ Hợp Thể kỳ đều không dùng đến, hơn nữa thái độ của nàng lại vô cùng tốt, cả ngày ra vẻ đáng yêu, mọi người đều coi nàng như tiểu hài tử mà chỉ thu chút linh thạch thượng phẩm rồi bán thịt ma thú cho nàng.
Trấn nhỏ của Mộng Vân từ sau khi nàng mua được thịt thú thì cơ hồ không có lúc nào hết mùi thịt. Mập Mạp và Kim Phi Dao ăn xong lại nấu, lúc nấu thì ngồi im, thịt chín liền ăn. Mộng Vân nhìn bọn họ ăn ba tháng thì thần thức đã muốn ói ra, đưa ra đề nghị thì Kim Phi Dao lại giải thích là chỉ có thịt thì không thể làm bánh bao.
Không làm được bánh bao! Rõ ràng là bảo nàng đừng có ăn nữa để các tu sĩ tới đây đừng tưởng rằng nơi này mở tiệm cơm!
“Ta thật sự còn có thể đến thăm ngươi.” Thu dọn xong đồ đạc, Kim Phi Dao một lần nữa mang theo Mập Mạp đứng ở cửa trấn, quay đầu cười nói với con rối Mộng Vân.
Con rối Mộng Vân chỉ ước gì nàng mau chạy đi, tức giận khoát tay: “Tốt nhất là sau này đừng có đến nữa.”
Cười cười, Kim Phi Dao bước ra ngoài vài bước, vừa định lấy phi thảm ra thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội quay đầu nói với con rối: “Mộng Vân tiền bối, ta đã quên nói một chuyện, kỳ thực ta là bệ hạ Yêu tộc, phù văn là do ta ẩn đi thôi. Ta ở lại chỗ của ngươi hẳn là hợp tình hợp lý chứ, bởi vì ngươi cũng là Yêu tộc!”
Con rối Mộng Vân sau một lúc lâu không hé răng, cuối cùng rốt cục bộc phát, quát ầm lên với Kim Phi Dao: “Ngươi như ngươi mà cũng có thể làm bệ hạ, chẳng lẽ Yêu tộc không còn người nữa! Chờ ta trở về sẽ thu thập bọn họ, ta như vậy mới là bệ hạ Yêu tộc nha!”
“A!” Kim Phi Dao sửng sốt, người này lại là bệ hạ Yêu tộc, còn tưởng rằng lấy danh bệ hạ ra dọa hắn một xem có thể giành được sự đồng cảm, giúp nàng đi tới tộc Thần Nông không, hiện tại xem ra không có khả năng rồi. Nhìn dáng vẻ hắn vô cùng tức giận, vẫn nên chạy mau thì hơn.
Vì thế, nàng động thân, hô to một tiếng; “Tiền bối Mộng Vân bệ hạ, vậy ta đi trước, sau này lại tới tìm ngươi!” nhanh chóng ném phi thảm ra, nhảy lên bỏ đi nhanh như chớp.
Trong trấn chỉ còn lại con rối Mộng Vân vẫn còn vì Yêu tộc chọn ra một bệ hạ như vậy mà tức giận, đã quyết định sau khi bản thể trở về sẽ hạ Thần cấp giới tìm Yêu tộc phiền toái.