“Ngươi ở đây làm gì?” Kim Phi Dao bảo thuyền phu dừng lại, ngẩng đầu tò mò hỏi người trên cầu.
Trên tay vịn cầu có một người đang nằm sấp, vẻ mặt tươi cười nhìn các nàng, chính là tên Nhâm Hiên Chi mặt mũi xinh đẹp, đầy người khí chất chính phái kia. Lúc này hắn đã có tu vi Hóa Thần sơ kỳ tiểu viên mãn, không biết chạy tới đây từ bao giờ.
Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ ra, đây không phải là Nhậm gia gì đó sao? Chẳng lẽ đây đúng thật là địa bàn nhà hắn? Hắn quang minh chính đại xuất hiện trong gia tộc mà không sợ bị môn phái phát hiện hay sao?
Nhâm Hiên Chi nhìn Hoa Uyển Ti đang lười biếng dựa vào thuyền, nhẹ giọng nói: “Đi nói chuyện phiếm với ta đi.”
“Hả? Ngươi còn chưa từ bỏ ý đinh à?” Kim Phi Dao nhìn hắn, Nhâm Hiên Chi rốt cục muốn làm gì chứ, lần trước đã nói rõ rồi, lần này sao còn như vậy?
“Cho ngươi, đưa Hoa Uyển Ti cho ta mượn tạm một lúc.” Nhâm Hiên Chi quét mắt qua Kim Phi Dao, đột nhiên lấy một bọc giấy trong túi càn khôn ra ném xuống.
Kim Phi Dao ngạc nhiên đón lấy bọc giấy, mở ra thì thấy bên trong có một ít quả hạch cứng rắn. Bằng vào thứ này mà muốn thu mua ta, cũng quá coi thường người! Nàng bất mãn bĩu môi: “Đây là cái gì? Thoạt nhìn thì có vẻ không ngon.”
“Đây là nãi hạt sen, là hạt của hoa sen Bạch Nhũ, ăn vào có thể dưỡng nhan, hóa xinh đẹp, còn có thể gia tăng tu vi, quan trọng nhất là hương vị cũng rất ngon.” Nhâm Hiên Chi rất phong độ cười nói, xem ra lúc có nhiều người thì hắn phải bào trì hình tượng bản thân.
“Sao cái tên lại không đứng đắn như thế, cảm giác cứ như do nam nhân đặt vậy.” Kim Phi Dao cầm một hạt sen, dùng ngón tay nhẹ nhàng nắm lại, cảm giác lớp vỏ bên ngoài phi thường cứng rắn.
“Chỉ tâm sự ở ngay nhà thủy tạ này thôi, sẽ không đi nơi khác, ngươi yên tâm đi.” Nhâm Hiên Chi sợ nàng không đồng ý, liền nói ra địa điểm.
Hoa Uyển Ti trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nói với Kim Phi Dao: “Ta đi qua tâm sự với hắn, các ngươi chờ một lát.”
“Ngươi muốn đi sao? Vậy thì đi đi, nếu hắn động thủ động cước với ngươi thì ngươi cứ mắng hắn. Hắn là nhân sĩ chính phái, phải bận tâm vấn đề mặt mũi, sẽ không dám đối với ngươi như vậy nữa.” Kim Phi Dao khoát tay với nàng.
Thuyền đi tới gần, Nhâm Hiên Chi đi xuống, đứng chờ ở nhà thủy tạ. Hoa Uyển Ti đi giày, nhặt Nguyệt Hoa màu lam, Nhâm Hiên Chi kịp thời vươn tay đỡ nàng lên nhà thủy tạ, sau đó hai người vừa đi và tán gẫu, thật sự là nhất mỹ nhất tuấn tiện sát người khác.
Mập Mạp tới gần Kim Phi Dao, thò tay lặng lẽ cầm một hạt sen, thuận miệng nói: “Ngươi xem hai người bọn họ kìa, thật là quá xứng đôi.”
“Uhm, một kẻ kỵ vạn người, môt kẻ không thể kỵ, xứng đôi như vậy thật là có ý tứ. Ngươi cầm hạt sen của ta làm gì? Đừng tưởng đánh lạc hướng ta.” Kim Phi Dao liếc mắt nhìn Mập Mạp, cảm thấy buồn cười.
“Tiền bối, chúng ta có đi chỗ khác nữa không?” thuyền phu cẩn thận hỏi, nếu còn đi chỗ khác thì tuy không thể tiếp tục thu được nhiều Nguyệt Hoa nhưng dựa vào tu vi của vị tiền bối này thì kiếm một, hai hẳn là không thành vấn đề.
Kim Phi Dao ném toàn bộ Nguyệt Hoa trên thuyền sang một bên, cầm một hạt sen lên miệng cắn, vừa cắn vừa nói: “Ngươi cầm hết Nguyệt Hoa khiến cho ta không có chỗ mà ngồi nữa. Không cần đi chỗ khác nữa, ở đây chờ bọn họ.”
Sau đó nàng an vị trên thuyền, nghiêm cẩn nghiên cứu nãi hạt sen, vỏ thứ này cứng rắn muốn chết, ăn rất phiền. Chỉ chốc lát, Mập Mạp đã cầm hạt nãi hạt sen kia tới, đưa cho Kim Phi Dao nói: “Ta không cắn được, ngươi cắn cho ta đi.”
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Ta cũng không phải là mẫu thân của ngươi, ngươi đã cắn nửa ngày rồi, ta không ăn nước miếng của ngươi đâu.”
“Gia hỏa vô tình.” Vốn định mượn răng nanh của nàng dùng một chút, không ngờ Kim Phi Dao lại nhỏ mọn như vậy, Mập Mạp bất mãn lầu bầu đi sang bên cạnh, thở phì phì tiếp tục cắn nãi hạt sen.
Phi thường cẩn thận dùng lực cắn nãi hạt sen, Kim Phi Dao cảm thấy ăn thứ này đúng là quá phiền toái, cắn thủng liền có cái gì đó chảy ra, hương vị đúng là hương vị sữa nhưng ăn thứ này hoàn toàn là lãng phí thời gian. Đột nhiên, nàng sửng sốt một cái, không phải tên Nhâm Hiên Chi kia cố ý mang thứ này cho nàn để nàng không thể đi quấy rầy bọn họ đó chứ? Thật là quá gian trá!
“Không biết bọn họ đang trò chuyện cái gì, tìm chút việc giết thời gian thôi.” Thấy Mập Mạp dùng sức quá mạnh làm hạt sen bị bóp nát, thứ nước màu nhũ bên trong chảy ra ướt tay, căn bản không có cách nào ăn, Kim Phi Dao liền ném cả bọc hạt sen cho hắn, sau đó nàng lấy Điểm Sự phù đặt trong áo, rót thần thức vào.
Điểm Sự phù có một chỗ tốt là để tiện cho bọn họ làm nhiệm vụ, ngoài có thể miễn phí đọc nội dung Thế Đạo Kinh thì còn có thể xem xét một vài tin tình báo cấp thấp. Giờ đang nhàn rỗi không có việc gì nàng định nhìn xem sắp tới lại có chuyện gì, không biết Nhật Nguyệt môn bây giờ thế nào rồi.
Đọc một hồi, nàng đột nhiên di một tiếng, chậc lưỡi nói: “Thật là quá may mắn, vậy mà làm cho bọn họ phát đạt, còn cướp được một ít địa bàn.”
Quét một vòng Thế Đạo Kinh, Kim Phi Dao tự lo lắng cho mình, bên trên không viết nhiều về Nhật Nguyệt môn, xem ra không phải do nhiệm vụ sắp tới gặp trắc trở thì chính là không tiện viết ra. Mặt ngoài thoạt nhìn đúng là hòa bình, nhưng nhiệm vụ của Thế Đạo Kinh lại càng ngày càng nhiều, nàng cũng phát hiện trong Thế Đạo Kinh có thêm không ít người có danh hiệu giống nàng, cơ hồ đã gấp đôi mấy năm trước.
Xem ra có rất nhiều người bị phái tới Thế Đạo Kinh. Nhưng Thế Đạo Kinh làm chim đầu đàn như vậy, đến cùng là có bao nhiêu lợi ích? Rõ ràng đã có vị trí trong thần lão vị mà còn làm ra loại chuyện này, chẳng lẽ muốn thêm vài cái? Về sau nếu biến thành Thế Đạo Kinh một nhà độc đại, vị trí của nó còn không biến thành Nhật Nguyệt môn thứ hai? Ai ngồi lên vị trí lão đại đề là việc không thể kéo dài.
Kim Phi Dao suy nghĩ xong lại cảm thấy quá phí đầu óc, lập tức không lo lắng chuyện này nữa, dù sao những việc đó đều không liên quan đến nàng. Hiện tại việc cần làm là tìm một chỗ cân nhắc xem phải nấu ăn thế nào, không có gì so sánh được với tu vi nha. Nếu sau này đánh nhau với Nhật Nguyệt môn, Thần cấp giới hỗn chiến, tu vi bản thân cao một chút thì sẽ không thể bị người khác coi là con tôm mà trực tiếp chụp chết.
“Mập Mạp, ngươi nói xem có chỗ nào vừa gần lại vừa an toàn, tốt nhất là còn có thể ăn uống không phải trả tiền, ở miễn phí?” Kim Phi Dao ngẩng đầu hỏi Mập Mạp