[Dịch] Tiên Bản Thuần Lương

Chương 542 : Tranh chấp




Bố Tự Du đứng trên mũi tên nhỏ hẹp, bất đắc dĩ nhìn Kim Phi Dao: “Ta đi trước, có việc gì thì dùng Thiên Sí điểu tìm ta, chỉ cần bay đến Thế Đạo Kinh gần nhất là được, phương pháp sử dụng ta đã dạy ngươi rồi, ngươi cũng đừng chỉ lo ăn thôi.”

“Mau đi đi, lề mề!” Kim Phi Dao đang đứng ở tiểu đảo nổi, vọt ra trước khoát tay với hắn.

“Thật là!” Bố Tự Du lắc đầu, xoay người bay vào trong tuyết, đảo mắt đã không còn bóng dáng.

Nhìn hắn đi rồi, Kim Phi Dao xoay người lại nhìn thực thần trên đỉnh, sau đó phi thân nhảy lên đại đỉnh, ngồi bên cạnh nhìn Thạch trù thần nấu nướng.

“Thạch tiền bối, lần này cần ăn cái gì?” nàng nhìn màu hồng trong đỉnh, một mùi hương thơm ngát ập đến.

Thực thần đang vội nấu, không chú ý tới nàng, không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi cũng đừng ở đây vướng chân vướng tay nữa, đây là Nhiệt Thiên ngư, lát nữa sẽ cho ngươi xem, thơm chết ngươi đi.”

“A, ngươi lấy đâu ra cá?” không ngờ lại có cá, Kim Phi Dao nhìn miếng thịt trắng như tuyết, đúng là cá, nhưng Thần cấp giới bay trong không trung cũng có cá sao?

“Lại nói tiếp, ngươi không thể ăn mà không trả tiền, bay qua tòa Tuyết sơn này sẽ gặp một hồ băng. Ngươi tới đó kiếm mồi đi, muốn ăn gì thì bắt cái đó về.” Thực thần đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ngừng đũa, chỉ vào bên kia Tuyết sơn, nói.

“Không thể nào!” Kim Phi Dao vẻ mặt không muốn, nói: “Không phải là ngươi nấu cơm sao? Vậy mà lại muốn ta đi tìm nguyên liệu nấu ăn!”

Thực thần đập mạnh đũa vào đỉnh, quát lớn: “Ta là thực thần, ta nấu cơm cho ngươi ăn đã là phúc khí đời trước ngươi tu luyện được! Nguyên liệu nấu ăn còn muốn ta đi tìm cho ngươi sao? Hay là ta cho ngươi ăn đũa?”

“Được rồi, ta đi ngay đây.” Kim Phi Dao nói thầm, nhảy xuống khỏi đỉnh, chạy về tiểu đảo nổi tìm Mập Mạp, loại chuyện làm cu li này vẫn nên để hắn đi thì tiện hơn.

Bởi vì nơi này gió tuyết quá lớn, ngoài đại đỉnh này thì không có bất kỳ kiến trúc nào khác cho nên Kim Phi Dao liền lấy tiểu đảo nổi ra. Thực thần này bình thường không ngồi trên đỉnh thì cũng là dưới chân đỉnh, hắn không soi mói, mấy trăm năm nay đều sống như vậy, hàng ngày ngồi chờ một tu sĩ không có mắt nào đó đi tới để hắn bắt ép ăn.

Hiện giờ có tiểu đảo nổi, ngay cả thực thần lúc không làm đồ ăn cũng tiến vào, phi thường quen thuộc xem xét các loại hoa quả trên đảo. Hắn còn định biến dược điền của Kim Phi Dao thành vườn rau, may mà nàng kịp thời ngăn cản, bảo hắn tự làm vườn rau ở chỗ đất trống. Thực thần cũng rất sảng khoái, dùng một ngày cuốc ra một vườn rau rộng hai mươi mẫu, trồng kín các loại rau.

Nhìn tư thế này của hắn, Kim Phi Dao có cảm tưởng như lão nhân này muốn ở đây lâu dài vậy. Nếu không thì hắn trồng rau ở đây, nàng đi rồi thì đồ ăn này sẽ do ai làm? Tuy nhiên, nghĩ lại thì cùng lắm là sau này đổi thành linh thảo là được.

Nàng còn có chút hoài nghi đầu óc thực thần không quá thông minh, đã thích nấu cơm như vậy thì cứ chọn đại một đại thành ở một Thần cấp giới nào đó rồi mở tửu lâu là xong. Làm vài cái nồi nhỏ, thích nấu gì thì nấu, còn có rất nhiều người tới ăn, căn bản không cần giống như bây giờ, nấu ra một bát cũng tha thiết mong chờ người đến ăn, bản thân lại không thể ăn hết nhiều như vậy, thế nên cái nồi thứ hai không có cách nào mang ra nấu.

“Mập Mạp, ngươi dậy mau!” Kim Phi Dao tiến vào tiểu đảo nổi, lay tỉnh Mập Mạp đang ngủ.

Mập Mạp không kiên nhẫn hỏi: “Làm gì vậy? Trời toàn là mưa tuyết, để người khác ngủ thêm một lúc đi, đến lúc ăn cơm thì gọi ta.”

“Còn ăn cơm! Ngươi đi tới cái hồ phía sau Tuyết sơn kia bắt mấy con cá về đi. Cho ngươi cái túi càn khôn rỗng này, đựng đầy thì mang về, là do thực thần ra lệnh.” Kim Phi Dao lấy một cái túi càn khôn trống đưa cho hắn, sai hắn ra ngoài làm cu li.

Mập Mạp mắt lạnh nhìn nàng, khó chịu hỏi: “Vậy còn ngươi?”

“Ta?” Kim Phi Dao nghiêm trang đáp: “Ta đương nhiên là phải luyện chế pháp bảo bản mạng, chứ cứ tay không ra ngoài dùng Minh hỏa đốt hết yêu thú thành tro để mọi người ăn bánh bao tro thú sao?”

“Thật sao?” Mập Mạp có chút hoài nghi, chỉ dùng Tinh Viên thạch, không cần tài liệu khác sao?

“Lừa ngươi làm gì? Muốn ăn thì mau đi đi, thực thần còn đang chờ đấy.” Kim Phi Dao đẩy đẩy hắn, thận trọng gật đầu.

Mập Mạp không tình nguyện đứng dậy, cầm túi càn khôn bay ra khỏi tiểu đảo nổi, ngẩng đầu nhìn Tuyết sơn cao ngất trong mây, lại ngửi thấy mùi thơm làm người ta chảy nước miếng kia, hắn trực tiếp đi tới chỗ đại đỉnh tìm thực thần. Ép buộc một hồi, thế mà lại có thể làm cho thực thần tha cho lần này, không cần đi bắt cá vội, ăn xong nồi này rồi đi.

Thiên hạ nồi quá lớn, kể cả là thực thần Luyện Hư trung kỳ dùng linh lực toàn lực chế biến, bình thường còn dùng linh lực khống chế nhiệt độ thì để nấu xong nồi cá này cũng tốn mất của hắn mười ngày. Tuy nhiên, có vẻ như thực thần cũng đã quen, hàng ngày nấu nướng hoàn toàn là đang tu luyện, thực tế còn nhanh hơn ngồi không không biết bao nhiêu lần. Mập Mạp không ngờ lại có cả phương thức tu luyện như thế này, liền đi theo thực thần học lỏm một ít kỹ xảo tu luyện.

Không biết có phải người già đều thích tiểu hài tử hay không mà thực thần lại rất hứng thú với tên ngụy hài tử Mập Mạp, còn chỉ điểm cho hắn, để hắn bình thường tận lực dùng yêu khí, như vậy sẽ làm cho yêu khí trong yêu đan càng ngày càng nhiều, yêu khí tăng lên thì tu vi cũng tăng lên theo. Mà cách dùng yêu khí tiện nhất chính là đánh gãy gân thịt thú giúp hắn.

Những miếng thịt yêu thú đều dày bốn, năm trượng, bên trong có rất nhiều gân, nếu không đánh cho đứt gãy thì lúc ăn sẽ dắt răng. Tuy thịt thú lớn như vậy cũng chỉ đủ nhét kẽ răng Thao Thiết nhưng sẽ ảnh hưởng đến những người miệng nhỏ. Bởi vậy, Mập Mạp mạc danh kỳ diệu bắt đầu làm bếp, cả ngày chặt gân thịt trong tuyết, còn phải đạt yêu cầu gân đứt mà thịt không nát.

Đánh xong thịt hắn còn phải bóc vỏ hạt dị thường cứng rắn, nhặt dau rưa cho thực thần, dùng yêu khí làm chảy tuyết để rửa nguyên liệu nấu ăn. Cuối cùng, thực thần phát hiện sức lực Mập Mạp rất lớn liền để hắn đảo thức ăn luôn. Mỗi ngày đều xoa thắt lưng đứng bên cạnh đỉnh mà lớn tiếng quát Mập Mạp, bắt hắn cầm pháp bảo của mình để đảo thức ăn trong nồi.

Mập Mạp có kêu khổ thấu trời cũng vô dụng vì Kim Phi Dao nói phải đi luyện pháp bảo bản mạng, vào tiểu đảo nổi rồi không thấy ra. Hắn muốn tìm cớ chạy cũng không được, thực thần còn đang gắt gao theo dõi hắn.

Nồi cá nấu xong, Kim Phi Dao liền chạy ra, ngồi bên cạnh đỉnh cúi đầu im lặng ăn.

Nhìn nàng không làm gì cũng được ăn, Mập Mạp tức giận hỏi: “Luyện xong pháp bảo bản mạng rồi thì đi săn yêu thú đi, ngươi không thể lúc nào cũng ăn miễn phí được.”

Kim Phi Dao ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại tiếp tục ăn, miệng còn nói thầm một câu: “Còn chưa luyện!”

“Chưa luyện? Mười mấy ngày nay ngươi làm gì trong tiểu đảo nổi? Ta ở bên ngoài mệt như chó con vậy!” Mập Mạp vừa nghe liền nhảy dựng lên, không ngờ là nàng lại ở bên trong chơi.

Trong miệng đầy cá, Kim Phi Dao ha ha cười nói: “Ngươi rõ ràng là con ếch, giống chó cái gì chứ. Ta không biết phải luyện thành dạng gì cho nên mấy ngày nay vẫn nghĩ mãi không ra.

“Có gì mà nghĩ, cứ luyện như Thông Thiên Như Ý là được.” Mập Mạp tức giận đáp.

Kim Phi Dao lắc đầu: “Không được, Thông Thiên Như Ý tuy rằng có thể biến hóa đa dạng nhưng lại không cứng rắn, rất dễ bị đánh nát. Ngươi đã thấy pháp bảo bản mạng của ai lại giống như thủy tinh, chạm vào một cái liền vỡ chưa?”

Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao hướng ánh mắt sang thực thần, đây là tu sĩ Luyện Hư trung kỳ, chắc chắn nhiều kinh nghiệm hơn mình, vì thế liền mò lại thỉnh giáo hắn.

Thực thần nấu ăn thống khoái, nhìn bọn họ ăn không oán hận thì cảm thấy tâm tình rất tốt. Nghe xong phiền não của Kim Phi Dao thì hỏi lại: “Ngươi muốn một pháp bảo có thể biến hóa nhiều lại chắc chắn?”

“Đúng vậy, pháp bảo trước của ta có thể tùy tiện biến hình nhưng lại không đủ chắc chắn. Thạch tiền bối, có biện pháp nào đẹp cả đôi đường không?” Kim Phi Dao gật đầu, vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn, hy vọng hắn có thể đưa ra chủ ý.

“Cái này quá dễ, không phải có tử mẫu nhận sao? Ngươi cũng làm một bộ như vậy là được, muốn dạng gì thì luyện thành dạng đó, vừa có thể hợp thành một bộ mà dùng, tách ra cũng không có vấn đề, biến hóa nhiều lại chắc chắn.” đây căn bản không phải là vấn đề gì to tát, thực thần liền thuận miệng nói.

“A!” Kim Phi Dao ngơ ngác nhìn hắn, sao nàng lại không nghĩ tới điều này chứ? Nói cũng đúng, bình thường nàng chỉ dùng tới vài loại hình thái, không cần phải luyện ra toàn bộ, chỉ cần chọn vài món cầm tay, giống như kiếm trận vậy, làm ra một đống là xong.”

“Thật tốt quá, cứ làm như vậy đi!” Kim Phi Dao hiểu ra, đứng phắt dậy, nhảy xuống đại đỉnh, chạy về phía tiểu đảo nổi.

Thực thần thấy không có người ăn thịt liền đứng lên hô: “Ngươi gấp cái gì, ăn hết cho ta rồi đi!”

“A, quên mất!” Kim Phi Dao chạy quay lại, thân mình lăn một vòng liền hóa thành Thao Thiết, há mồm ăn sạch cá trong đại đỉnh, sau đó liền vỗ mông chạy về tiểu đảo nổi.

Thực thần ném đũa vào trong đỉnh, trừng mắt mắt: “Ngươi muốn tức chết ta sao! Ta đã nói không cho ăn cả như vậy cơ mà!”

Mập Mạp ngồi bên cạnh nhìn đại đỉnh đầy mỡ, Kim Phi Dao đi gấp, không liếm sạch sẽ, nghĩ rằng tám phần là hắn phải đi rửa nên định chuồn đi cùng Kim Phi Dao. Nhưng hắn vừa di động nửa mông đã bị thực thần kéo lấy: “Tiểu tử ngươi đừng nghĩ đi được, đi lại rửa nồi cho ta!”

“Oan uổng quá!”

Trở lại tiểu đảo nổi, Kim Phi Dao liền đóng cửa suy nghĩ, lần này không thể loạn biến, nhất định phải chọn hình dạng hợp tay nhất. Roi cần một cái, lang nha bổng cũng phải có một cây. Những thứ khác nàng còn chưa quyết định được, tóc đã sắp bị giựt hết, cuối cùng đành phải gọi cả Mập Mạp và Hoa Uyển Ti đến cùng nhau nghĩ.

“Ta cảm thấy cần cái chùy to, dùng chùy đập rất thích!”

“Không được, nếu muốn chùy thì không bằng dùng Lưu Tinh chùy, hợp với roi, vừa là chùy vừa là roi, vừa tiết kiệm tài liệu lại có hai công dụng.”

“Kiếm! Nhất định phải có một thanh kiếm. Ngươi xem, tu sĩ làm gì có ai không mang theo linh kiếm xinh đẹp bên người, vô cùng tiêu sái!”

“Kiếm thì có ích lợi gì, ngươi cũng không phải kiếm tu, còn không bằng làm một thanh đại đao, tốt hơn nhiều.”

“Vì sao các thứ các ngươi đề ra đều vừa xấu vừa thô vậy? Chẳng lẽ không thể cho ta cái nào xinh đẹp chút sao?”

“Được rồi, vậy ngươi làm thủ trạc, ngọc sai gì đó đi.”

“Mấy thứ đó có tác dụng rắm gì chứ! Nghiêm cẩn cho ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.