Tuyền Lạc Thần giới này ban ngày nóng muốn chết, buổi tối lại lạnh đến chết khiếp, khiến người ta vô cùng không thoải mái. Tuy nhiên, may là các nàng đều là tu sĩ cho nên vẫn chịu được loại khí hậu này.
Tuyền Lạc Thần giới không có đặc sản gì, yêu thú thì ban ngày ẩn mình dưới cát, buổi tối mới đi ra nhưng cũng phát hiện mấy người này rất lợi hại cho nên không hề tới gần. Bởi vậy, dọc đường đi không có yêu thú gì đến gây trở ngại cho các nàng, chỉ có điều Tuyền Lạc Thần giới không có thành trấn, Nại Diệp kiều kia rốt cục ở đâu thật đúng là khiến người ta rối rắm.
Dù sao thì chỉ cần tìm một vòng, thế nào cũng có thể tìm được Nại Diệp kiều kia. Mấy người không gấp, cứ chậm rãi đội ánh mặt trời phi hành trên sa mạc. Bọn họ vừa đi vừa ném đá vụn, trông cứ như lộ tiêu, thực không dễ mà lạc đường.
Bay ba ngày, trong cát vàng đột nhiên xuất hiện một con sông bảy màu chậm rãi lưu động, phi thường cổ quái. Đợi bay tới gần, các nàng mới phát hiện đây không phải là sông mà là kiến. Kiến đủ mọi loại màu sắc tụ tập cùng nhau, chậm rãi di động về phía trước, nhìn xa rất giống một dòng sông đang chảy.
“Sao lại có nhiều kiến như vậy?” Kim Phi Dao tò mò ghé vào phi thảm, đánh giá đàn kiến bên dưới.
Hoa Uyển Ti ngẩng đầu nhìn ra xa, đột nhiên mở miệng nói: “Phía trước hình như có cây cầu.”
“Chẳng lẽ cây cầu đó là Nại Diệp kiều? Mà sông chính là đàn kiến này?” Kim Phi Dao cũng nhìn theo hướng Hoa Uyển Ti chỉ, quả nhiên xa xa có một cây cầu gỗ.
Cầu gỗ đặt trên một cái pha, phía dưới hai trượng là lòng sông, kiến đủ mọi loại màu sắc rực rỡ cứ như vậy chậm rãi di động về phía trước. Đợi bay tới gần, quả nhiên ở đầu cầu có cắm một tấm bia đá, bên trên có ba chữ to: Nại Diệp kiều. Cầu phi thường rách nát, có cảm giác lung lay sắp đổ, tựa hồ chỉ cần đặt chân lên là sẽ lập tức sụp xuống.
“Chính là nơi này, sao lại không có ai?” Kim Phi Dao còn tưởng rằng sẽ có người chờ ở đây, không ngờ nàng lại là người tới sớm nhất.
Nơi này bên cạnh cát vàng thì chỉ có kiến, cộng thêm một cây cầu gỗ rách nát, ngoài ra thì không có cái gì, Kim Phi Dao liền ném tiểu đảo nổi sang bên cạnh, định ở đây chờ người. Thấy tiểu đảo nổi, Chu Tước tò mò tiến vào nhìn, chỉ chốc lát liền mặt lạnh đi ra: “Vì sao lúc trước ngươi không dùng cái này mà lại làm hại chúng ta chen chúc vô cùng khó chịu trong bụng? Trong này còn có hạ nhân, thế mà ngươi cũng không lấy ra dùng, thật sự là keo kiệt.”
“Ta nào có keo kiệt, ta căn bản là không rảnh lấy ra. Dù sao hiện tại đã để ở kia rồi, ngươi đi vào dưỡng thương đi, thích ở bao lâu thì ở.” Kim Phi Dao khoát tay với hắn, đám thiếu gia sống an nhàn sung sướng này đúng là phiền toái, xuất môn ra ngoài còn chọn tam nhặt tứ.
************
Nửa tháng sau, lúc Lang đại nhân xử lý xong hết công việc, mang theo người tới Nại Diệp kiều ở Tuyền Lạc Thần giới, từ xa đã nhìn thấy bên cạnh Nại Diệp kiều có một ngọn núi nhỏ. Điều này làm cho hắn sửng sốt, nơi này không có núi nha, ngọn núi kia xuất hiện từ khi nào chứ?
Đợi đoàn người bay tới gần liền nhìn thấy đây là một ngọn núi nhỏ tạo thành từ vô số đá vụn, các thứ bên trong có thể nói là chủng loại phong phú, có đá bình thường cũng có cột đá điêu long họa phượng, cửa sổ gỗ khắc hoa và gia cụ gãy chân cũng có. Mà trên ngọn núi nhỏ có hai nữ tử và hai tiểu hài tử đang phong trần mệt mỏi lật giở đồ.
Lang đại nhân tổng cộng dẫn theo ba mươi người, một nửa trong đó là người Yêu tộc, mọi người đồng loạt không hé răng nhìn bốn người này. Đến nửa ngày sau, có một gã Yêu tộc rốt cục không nhịn được, cất giọng hỏi: “Chu Tước, ngươi đang làm gì vậy?”
Chu Tước đang lục ra một cái bình ngọc từ trong khe đá khựng lại, vừa rồi quá tập trung tinh thần vào tìm kiếm bảo vật, quên chú ý động tĩnh chung quanh. Hắn quay đầu lại nhìn, người gọi hắn là một Yêu tộc, đương nhiên còn vô cùng quen mặt, liền lẩm bẩm nói: “Linh Dương tư tế, sao ngươi lại tới đây?”
“Nếu ta không đến thì không phải lại làm ngươi chạy sao? Lão tư tế rất lo lắng cho ngươi, sai ngươi đi tìm ngươi khắp nơi, theo ta trở về đi.” Người tên Linh Dương kia là một Yêu tộc Luyện Hư hậu kỳ cao lớn khôi ngô, cầm trên tay một cây quyền trượng đen như mực. Khác với Yêu tộc khác, hắn ăn mặc khá cổ quái, tài liệu có vẻ rất thiên nhiên, chưa từng được gia công nhiều. Chỉ cần là da lộ ra ngoài đều vẽ pháp văn màu đen, nhìn vào cảm thấy rất thần bí.
Chu Tước đặt mông ngồi trên núi đá, thật không tình nguyện nói: “Ta không về. Các ngươi cũng chỉ muốn để ta giết người thôi, dù sao ở đâu cũng có thể giết, vì sao ta phải về cho các ngươi ngày ngày lải nhải?”
“Ngươi là con ruột của tư tế, làm sao hắn có thể chỉ muốn cho ngươi giết người? Ngươi hiểu lầm hắn rồi.” Linh Dương tư tế nhìn tên gia hỏa đang giận dỗi, lại còn chơi trò bỏ nhà đi, vừa đi là mấy trăm năm.
“Không phải hắn mắng ta là lạc loài Nhân tộc sao, ta còn trở về làm gì? Trở về để người ta nhạo báng sao?” Chu Tước hừ một tiếng, không tin lời Linh Dương.
Linh Dương lắc đầu, nói với Lang đại nhân: “Lang, đây là con của lão tư tế, mẫu thân là Nhân tộc, lần trước mới mắng hắn hai câu hắn liền bỏ nhà đi, có thể để ta mang hắn đi không?”
“Hắn không phải là người của ta!” Lang đại nhân quét mắt qua Chu Tước một cái, sau đó nhàn nhạt đáp.
Không phải là người của hắn là tốt rồi, vì thế Linh Dương liền nói với Chu Tước: “Một lát nữa xong chính sự ta sẽ nói chuyện với ngươi, có một số việc ngươi không biết.”
“Có gì mà nói, còn không phải là vài câu đó.” Chu Tước lắc lắc tóc, không nghe lọt tai.
Trên núi đá vang lên tiếng xôn xao, Kim Phi Dao dùng linh lực kéo một vật dưới núi đá ra, làm cả ngọn núi sụp xuống. Sau đó, mọi người thấy nàng cầm trên tay một khối gì đó xám xám, xoa xoa vào bộ đồ cực phẩm của mình, đợi lau sạch nàng liền ha ha cười nói: “Thật tốt quá, là linh thạch trung phẩm.”
Tất cả mọi người không biết nói gì, đây là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, hiện tại còn mặc quần áo cực phẩm, lại bới tìm đồ trong núi rác, nhặt được một khối linh thạch trung phẩm mà cao hứng thành như vậy. Thứ này đối với tu sĩ Hóa Thần kỳ mà nói không phải là tùy tiện nhặt dưới đất sao?
“Tìm được nhiều thứ không?” bọn họ nhảy xuống khỏi núi đá, Lang đại nhân liền mở miệng hỏi.
Nghe được câu hỏi của hắn, Kim Phi Dao nhanh chóng cất linh thạch vào túi càn khôn, sau đó dùng sức lắc đầu: “Không, không có gì tốt cả, tìm cả một ngày mới lục ra một khối linh thạch trung phẩm. Vận khí thật không tốt, sắp không sống nổi nữa rồi.”
Lang đại nhân không nói gì, cứ như vậy nhìn nàng, mà Linh Dương bên cạnh có chút khó hiểu hỏi: “Lang, sao thuộc hạ của ngươi lại nghèo như vậy? Kể cả ngày thường ngươi không thích quản sự cũng không thể để người của mình như vậy được, sẽ làm mất mặt ngươi.”
Kim Phi Dao rất thích người khác nói bản thân nghèo, vì như vậy sẽ không có ai có chủ ý đánh nàng, nhưng ở trước mặt Lang đại nhân thì không được, chỉ cần nói mình nghèo là hắn sẽ cướp túi càn khôn để xem, nếu thấy thứ tốt, khó nói còn bị đoạt đi. Cho nên nàng hiện tại rất ghét tên Linh Dương này, quản nhàn sự cái gì chứ, người khác cũng không cần ngươi quan tâm nha.
Đột nhiên, nàng liếc nhìn Chu Tước, nói với Linh Dương: “Tiền bối, ta còn có linh thạch trung phẩm, Chu Tước còn nghèo hơn cả ta nữa kìa. Hắn thân vô xu, ngoài bộ quần áo rách trên người ra thì không còn gì khác. Hơn nữa, hắn không có tiền còn dám đánh bạc, thua hết lông toàn thân cho ta, bây giờ còn nợ ta hơn ba nghìn khối linh thạch trung phẩm, đang phải giúp ta làm việc trả nợ đó. Nếu ngươi có linh thạch, có thể trả nợ cho hắn không?”
Linh Dương ngẩn người, ánh mắt nhìn Chu Tước giống như muốn ăn thịt người vậy.
Hắn vừa mới nói thuộc hạ của Lang nghèo, hiện tại chuyển sang con của lão tư tế đã nghèo lại còn thiếu nợ, như vậy không phải là đánh vào mặt mình? Linh Dương thở dài, liền chuẩn bị đưa linh thạch cho Kim Phi Dao.
Nhưng hắn vừa định lục túi càn khôn, Kim Phi Dao lại tươi cười nói: “Kỳ thực không phải hắn vốn nghèo như vậy mà là bị người đoạt hết. Lục đường Nhật Nguyệt môn ở Vạn Thú sơn trang làm Luyện Yêu trì gì đó, vừa vặn bắt được hắn, muốn rút thực hồn Chu Tước cho tu sĩ khác dùng, sau đó tạo ra một đội quân nhân thú.”
“Đúng lúc ta đi tới đó để mua một linh thú trông cửa, liền phát hiện hắn bị người bắt nhốt trong lồng, cái lồng chỉ bé như thế này, một thân đầy máu thật là đáng thương nha.” Kim Phi Dao bày ra vẻ mặt sinh động, khoa tay múa chân mô tả độ lớn của lồng, rõ ràng là nhỏ gấp đôi thực tế, chỉ là để tăng độ đáng thương của Chu Tước.
Chu Tước mặt không biểu cảm nhìn nàng nói hươu nói vượn, cũng không ngăn cản. Kim Phi Dao vừa rồi đã truyền âm cho hắn, bảo hắn chọn giữa nhổ một thân lông và để Yêu tộc trả nợ. Sau đó còn thấm thía nói với hắn, không phải hắn phiền chán Yêu tộc sao? Lúc này vừa vặn tìm chút phiền toái cho bọn hắn, cũng có thể làm cho bản thân thoải mái hơn, ít nhất là trên người cũng có thể thoải mái hơn, không cần nhổ lông toàn thân nữa.
Nếu không đến lúc ngộ địch, hắn vừa hóa thân công kích người ta thì trên trời chỉ hiện ra một con chim như heo quay, không phải là để người khác cười rụng răng à?
Vì thế Chu Tước liền lựa chọn trầm mặc, mất mặt vẫn tốt hơn so với mất lông.
Nhìn thấy Kim Phi Dao khoa tay múa chân miêu tả cái lồng, sắc mặt của Linh Dương và những Yêu tộc hắn mang theo đều rất khó coi, điều này thật sự quá nhục nhã Yêu tộc, vì có quan hệ với yêu thú nên bọn họ đặc biệt hận những thứ như lồng. Hiện tại nghĩ đến việc Chu Tước Hóa Thần kỳ lại bị người nhốt trong cái lồng nhỏ như vậy, hơn nữa đây còn là con của lão tư tế, lửa giận trên người không nén được mà tỏa ra ngoài.
Nhật Nguyệt môn lại bị Yêu tộc ghi thêm một bút nợ.
Thấy sắc mặt bọn hắn khó coi, Kim Phi Dao tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói: “Ngày hôm sau ta liền mạo hiểm tiến vào Vạn Thú sơn trang cứu hắn, bên trong có Nhân tộc Luyện Hư kỳ, còn có rất nhiều tu sĩ Hóa Thần kỳ. Ta mới Hóa Thần trung kỳ, thật sự là không để ý sinh tử mà. Tuy nhiên cuối cùng dù bị trọng thương vẫn thành công hủy đi Luyện Yêu trì của bọn họ, giết chết lão nhân điên chuyên môn luyện yêu kia, lại mang theo Chu Tước, trốn thoát dưới sự truy đuổi của tu sĩ Luyện Hư kỳ, thật sự là mạo hiểm nha.”
Sau khi nói xong, Kim Phi Dao thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại ra vẻ thuần lương nhìn Linh Dương, tươi cười khả cúc nói: “Tuy rằng ta là ân nhân cứu mạng của con trai lão tư tế tôn kính của các ngươi, vì cứu hắn còn bị trọng thương, pháp bảo bản mạng cũng hủy mất, nhưng các ngươi không cần phải ngượng ngùng, mấy thứ như thù lao thì chỉ cần có lòng là được. Ta nghĩ kể cả không cho cái gì thì Chu Tước và lão tư tế cũng không trách các ngươi đâu.”
Linh Dương và nhóm Yêu tộc mặt không biểu cảm nhìn Kim Phi Dao, thật sự là bị những lời của nàng làm cho không còn lời nào để nói, vì thế Linh Dương quyết định trực tiếp nói chuyện với lão đại của người này là được.
Sau đó, vẻ mặt Kim Phi Dao từ tươi cười biến thành hoảng sợ, trơ mắt nhìn Linh Dương quay mặt sang phía Lang đại nhân, rõ ràng là không muốn nói chuyện này với nàng mà muốn đàm phán với Lang đại nhân.