[Dịch] Tiên Ấn

Quyển 2-Chương 96 : Tư Đồ Hôi




Tàng Thư Lâu của thị tộc Nam Môn không lớn lắm, trên trên dưới dưới chỉ vỏn vẹn ba tầng, may là trong Tàng Thư Lâu diện tích chưa tới trăm phương này coi như khá đầy đủ, chỉ cần trong mua được trong chợ đều sẽ có trong thư lâu.

Tuy trên danh nghĩa Bạch Mộc Trần là người quản lý thư lâu song trên thực tế mọi thứ trong thư lâu đều tự có người khác quản lý còn chàng chẳng qua là “người rảnh rang” bám lại trong thư lâu mà thôi.

Tư Đồ Hôi là một tiên nô khác của thị tộc Nam Môn trong Tàng Thư Lâu, cũng là tán tiên nhất kiếp, tuổi tác cỡ trung niên nhưng trông khá già. Lúc bình thường ngoại trừ chỉnh sửa các thư tịch bừa bộn ra hắn cũng chỉ xử lý một số tạp vụ trong thư lâu, cuộc sống cũng coi như không tồi. Đặc biệt sau khi công pháp tu hành cho tán tiên lưu truyền tại Tiên Giới, tiên nô không bị coi là vô dụng nữa, dần dần được coi trọng, kể cả cuộc sống và đối xử đều khá hơn so với trước đây, ít ra không bị đánh giết tùy ý nữa.

๑๑۩۞۩๑๑

Điều duy nhất khiến Tư Đồ Hôi tiếc nuối là công pháp tu luyện cho tán tiên lưu truyền bên ngoài có điều kiện vô cùng hà khắc, cần tiên chủng làm vật thay thế, tán tiên bình thường không cách nào kiếm được, chẳng khác nào rơi từ trên mây xuống đáy cốc một lần nữa, có thể tưởng tượng tâm trạng thất vọng đến mức nào.

Bạch Mộc Trần ở lại nơi này, tuy Tư Đồ Hôi không biểu lộ ra nhưng trong lòng vẫn có phản cảm.

Nhớ lúc đầu, hắn phải mất mấy trăm năm mới thoát khỏi những ngày tháng khổ sở trông coi linh điền, nhưng người ta chẳng qua chỉ là một tán tiên vừa thăng cấp không ngờ lại được gia chủ ưu ái, đưa thẳng từ Nam viện qua ở Tàng Thư Lâu, sao không khiến hắn thấy bất công?

Được rồi! Cái này cũng chưa tính là gì, mọi người đều là tiên nô, không ai cao quý hơn ai... Thế nhưng, dựa vào cái gì mà đối phương có thể mặc kệ mọi chuyện, suốt ngày ra vào phòng đọc sách nghịch mấy thứ tiên phù vô dụng này, tất cả những chuyện khác mình phải tự làm một mình!

Tư Đồ Hôi trong lòng phiền muộn, cũng dần oán hận Bạch Mộc Trần, nếu không có lệnh của gia chủ không cho phép quấy rầy, hắn đã tới chất vấn đối phương rồi.

Đúng vậy, chỉ có thể chất vấn.

Bạch Mộc Trần là người được gia chủ ưu ái, Tư Đồ Hôi nghe nói đối phương đã cứu mấy vị thiếu gia, cho dù hắn có ngàn vạn lá gan cũng không dám tùy ý đánh chửi, huống chi hắn dám khẳng định, nếu hai người động thủ, người nằm xuống chắc chắn là bản thân mình.

Trên thực tế, sau khi tận mắt thấy Bạch Mộc Trần đả thương vài con cháu trong thị tộc đến gây rối, Tư Đồ Hôi lập tức bỏ qua ý định động thủ. Trong số con cháu thị tộc này không thiếu chân tiên thất phẩm, thậm chí còn có một chân tiên bát phẩm, song tất cả đều bị Bạch Mộc Trần quật ngã chỉ trong một chiêu. Ngẫm lại tình hình lúc đó, Tư Đồ Hôi cũng cảm thấy may mắn vì mình kiềm chế được, bằng không kết cục của hắn chắc hắn không tốt hơn đám con cháu thị tộc kia bao nhiêu.

Từ đó trở đi, trong lòng Tư Đồ Hôi không còn chút không cam lòng nào nữa, im lặng làm chuyện mình phải làm.

Những tháng ngày này trôi qua rất bình thản, Bạch Mộc Trần không cản trở công việc của Tư Đồ Hôi, Tư Đồ Hôi đương nhiên không tới quấy rầy Bạch Mộc Trần, hai người đều duy trì một sự lạnh nhạt ăn ý.

Tới tận nửa năm trước, Tư Đồ Hôi mới phát hiện ra một bí mật của Bạch Mộc Trần.

Tư Đồ Hôi là người cẩn thận, chính bởi hắn cẩn thận nên mới được tới Tàng Thư Lâu làm việc như vậy. Lúc không có việc gì, gần như cứ cách một quãng thời gian hắn lại chỉnh sửa lại giá sách một lần hoặc xem vài thứ trong sách coi như tiêu khiển, dẫu sao tán tiên không cần tu luyện, có rất nhiều thời gian để tiêu xài.

Có điều, trong một lần sắp xếp lại sách vở, Tư Đồ Hôi ngẫu nhiên phát hiện trong mấy bộ điển tịch có thêm chút nội dung, có cái là chú giải, có cái là bổ sung... Nếu là một hai bộ điển tịch nho nhỏ thì cũng thôi, song đây lại là các loại điển tịch cơ sở của tiên đạo ngũ nghệ.

Những điển tịch này chỉ có Bạch Mộc Trần đọc, những người khác vốn chẳng có hứng thú, nói cách khác, những chú giải và bổ sung này đều do Bạch Mộc Trần lưu lại, hắn có nghiên cứu tiên đạo ngũ nghệ.

Khó mà tưởng tượng nổi, một tên tiên nô nho nhỏ mà lại nghiên cứu cả tiên đạo ngũ nghệ, thậm chí muốn lưu lại chú giải như vậy cần tri thức về tiên đạo ngũ nghệ thâm sâu tới mức nào mới có thể làm nổi.

Ôm đủ loại nghi hoặc và tò mò, Tư Đồ Hôi bắt đầu để ý tới mọi hành động của Bạch Mộc Trần.

Song càng quan sát trong bí mật, Tư Đồ Hôi càng phát hiện Bạch Mộc Trần thâm sâu khó lường, đối phương gần như cả ngày đều ở trong thư lâu, ngoại trừ đọc một lượng lớn điển tịch, thời gian còn lại là nghiên cứu luyện chế tiên phù, không hề thấy hắn nghỉ ngơi, dường như không biết mệt là gì.

Tư Đồ Hôi cũng là tán tiên, hơn nữa còn là tán tiên nhất kiếp, cho nên hắn hiểu rất rõ khổ ải của tán tiên. Không cách nào tu luyện nên mỗi khi tâm lực của tán tiên tiêu hao đều cần thời gian dài mới khôi phục thể lực được, song Bạch Mộc Trần hầu như không bao giờ nghỉ ngơi song tinh thần lúc nào cũng minh mẫn.

Thế nghĩa là gì? Nghĩa là Bạch Mộc Trần không cần nghỉ ngơi, hắn có thể tu luyện để khôi phục sức khỏe bản thân.

Không sai, bí mật mà Tư Đồ Hôi phát hiện ra là Bạch Mộc Trần có thể tu luyện như tiên sĩ chính thống, đây vốn là một chuyện cực kỳ hoang đường, nếu Tư Đồ Hôi đem chuyện này nói lại cho các tiên nô khác trong thị tộc Nam Môn, chắc chắn sẽ chỉ nhận được ánh mắt khinh thường.

Chẳng phải nói tiên nô cần tiên chủng thay thế mới có thể tu luyện sao? Vậy sao Bạch Mộc Trần lại có thể làm vậy? Chẳng lẽ hắn kiếm được tiên chủng?

Nghĩ thế, ngay bản thân Tư Đồ Hôi cũng giật mình. Không thể nào! Tiên chủng đâu phải rau cải trắng bán ngoài chợ, tiên sĩ phải từ thiên tiên trở lên mới có thể ngưng kết tiên chủng, một tên tiên nô nho nhỏ sao có vật quý giá đến vậy được?

Song sự thực đã bày ra trước mắt, nếu không có tiên chủng vậy Bạch Mộc Trần lấy gì ra tu luyện, chẳng lẽ còn có phương pháp tu luyện khác?

Tư Đồ Hôi mấy lần muốn hỏi thẳng Bạch Mộc Trần song lại sợ đối phương nổi giận, do dự vài lần, cuối cùng vẫn không mở miệng được.

๑๑۩۞۩๑๑

“Tư Đồ huynh đang suy nghĩ gì vậy?”

Không biết từ lúc nào, Bạch Mộc Trần đã rời khỏi phòng đọc sách, bước tới trước mặt Tư Đồ Hôi, người sau đang mải suy nghĩ, không để ý tới sự xuất hiện của Bạch Mộc Trần.

“Ách! A... Hóa ra là Bạch huynh ra ngoài, thế này có hơi sớm không?”

Tư Đồ Hôi trả lời có phần thất thố, hiển nhiên không ngờ Bạch Mộc Trần lại ra ngoài. Lúc thường, Bạch Mộc Trần đã vào phòng đọc sách thì không hết mười ngày nửa tháng sẽ không bước ra, giờ mới qua ba ngày đối phương lại đột nhiên xuất hiện khiến Tư Đồ Hôi cũng hơi ngạc nhiên, chỉ có nước mỉm cười lúng túng với Bạch Mộc Trần.

“Gặp phải chút vấn đề, trong lòng hơi phiền muộn nên ra ngoài một chút.”

“A, a... Vậy không quấy rầy Bạch huynh.”

Dáng vẻ Tư Đồ Hôi như muốn nói lại thôi, Bạch Mộc Trần thấy thế không khỏi nhíu mày: “Tư Đồ huynh, huynh có gì muốn nói?”

Tư Đồ Hôi ngẩn ra, ấp a ấp úng hỏi lại: “Bạch huynh không cần nghỉ ngơi một chút sao?”

“Nghỉ ngơi?”

Bạch Mộc Trần ngẩn ra, suy nghĩ trong chốc lát rồi lập tức hiểu rõ thâm ý trong lời nói của đối phương: “Ý Tư Đồ huynh muốn hỏi là vì sao ta có thể tu luyện?”

“Ách! A... Ừ!”

Nghe Bạch Mộc Trần nói thẳng ra như vậy, Tư Đồ Hôi ngược lại không biết nói gì cho phải, chỉ đành gật đầu lia lịa, nhìn đối phương với vẻ phong chờ.

Chỉ nghe Bạch Mộc Trần thản nhiên đáp: “Thật không dám giấu diếm, Bạch mỗ từng có kỳ ngộ, nhận được một viên tiên chủng nên có thể tu luyện.”

Tư Đồ Hôi kinh ngạc nhìn Bạch Mộc Trần, không nói nên lời.

Chẳng trách đối phương được gia chủ coi trọng, hóa ra người ta đã không còn là tán tiên bình thường từ lâu rồi.

Vừa ao ước vừa thất vọng, hai người trò chuyện vài câu xong, Bạch Mộc Trần lại bước về phía giá sách đặt điển tịch tiên phù.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.