[Dịch] Tiên Ấn

Quyển 2-Chương 95 : Tiên phù nhị giai




Sau khi Ôn Nhã được gia chủ ban thưởng, hai mẹ con Ôn gia lại một lần nữa được mọi người chú ý. Còn những kẻ vốn muốn kiếm lợi từ chuyện này không thể không bỏ qua suy nghĩ của mình.

Về phần Tiểu Ức Khổ kết đan, đối với thị tộc Nam Môn đây lại là một chuyện nhỏ tới mức không đáng kể, cũng không ai quan tâm.

๑๑۩۞۩๑๑

Thời gian trôi qua như nước chảy, từ tốn song trước nay chưa từng ngừng lại.

Chỉ như chớp mắt đã lại ba năm.

Cuộc sống ở Tĩnh Viễn Cư yên bình và đơn giản, Vân Tố vẫn hôn mê chưa tỉnh nhưng sắc mặt đều khôi phục từng ngày, khí thế cũng càng lúc càng mạnh, chỉ có điều, không biết phải bao lâu nữa nàng mới tỉnh lại.

Thương thế của Ôn Nhã cũng đã khôi phục, toàn thân như nhẹ nhàng hơn nhiều, đặc biệt là được nhìn thấy con gái trưởng thành trong thoải mái vui vẻ, khuôn mặt luôn nở nụ cười dịu dàng. Sau nhiều năm rèn luyện gian khổ, tâm tính cô bé giờ càng mạnh mẽ, con đường tu hành cũng càng thuận lợi.

Tiểu Ức Khổ không cần làm tạp vụ nữa bởi vậy số lần tới Linh Bồ viên ít dần, ngày ngày nếu không phải ở nhà tu luyện học tập thì lại tự chăm sóc linh điền của mình, cuộc sống thoải mái và phong phú.

Không thể không nói, Tiểu Ức Khổ quả thực là một học trò không tồi, cho dù tư chất hơi yếu song ngộ tính và trí tuệ đều rất cao, hơn nữa cực kỳ chăm chỉ, không cần người khác thúc giục, tự giác hoàn thành nhiệm vụ học tập mà Bạch Mộc Trần đã định ra.

Nam Môn Phi Vũ vẫn như trước kia, thi thoảng lại tới Tĩnh Viễn Cư chơi đùa, chồn tiên lại láu lỉnh chạy bên hai người.

๑๑۩۞۩๑๑

Những người khác có thể vô âu vô lo, Bạch Mộc Trần lại gian khổ hơn nhiều.

Thời gian ba năm đối với Tiên Giới mà nói thật chẳng khác gì muối bỏ biển, nhỏ tới mức không đáng kể, thế nhưng đối với Bạch Mộc Trần, ba năm này lại là thời gian chàng bận rộn nhất. Gia chủ Nam Môn Tiêu Viễn thu xếp cho hắn một gian phòng kín, lại sai người đưa tới cho hắn ba đạo phù ấn nhị giai, một đạo phù ấn tam giai cùng một lượng lớn tài liệu luyện chế tiên phù.

Từ đó trở đi, ngoại trừ tu luyện và tới Tàng Thư Lâu ra, Bạch Mộc Trần còn phải rút ra một khoảng thời gian lớn để luyện chế tiên phù, thậm chí thời gian dạy Tiểu Ức Khổ cũng chẳng còn nhiều.

Do khá bận rộn, Bạch Mộc Trần bèn đưa thẳng ý kiến tới Nam Môn Tiêu Viễn, xin ở lại trong Tàng Thư Lâu.

Nghe vậy Nam Môn Tiêu Viễn cũng lập tức đáp ứng, tiện đó giao luôn Tàng Thư Lâu cho Bạch Mộc Trần quản lý, vừa tiện cho đối phương tìm đọc điển tịch, nhanh chóng nghiên cứu chế ra tiên phù tam giai trở lên, thứ hai là tiện cho mình quan sát bất cứ lúc nào, phòng ngừa vạn nhất. Dẫu sao đặt một người không rõ lai lịch ở bên ngoài chẳng bằng đặt hắn ngay dưới mắt mình.

Đương nhiên, chuyện Bạch Mộc Trần vào ở Tàng Thư Lâu cũng có không ít người phản đối, từ mấy vị trưởng lão cho tới đệ tử Nam Môn đều cho rằng một tên tiên nô hèn kém không có tư cách đến quản lý Tàng Thư Lâu. Cho dù việc quản lý này không được tính là có chức vụ gì, cũng không hề có quyền lực gì song đối với tiên sĩ truyền thống, xếp họ ngang bằng một tiên nô như vậy chẳng khác gì một loại sỉ nhục. Tàng Thư Lâu thi thoảng lại có con cháu thị tộc ra ra vào vào, chẳng lẽ bảo bọn chúng làm bạn với tiên nô kia?

Lúc đầu cũng có không ít người tới làm phiền Bạch Mộc Trần, mà chàng cũng chẳng hề khách khí, ra tay cái lập tức đánh người gây sự trọng thương, chân tiên bát phẩm trở xuống vốn không phải đối thủ, còn chân tiên bát phẩm trở lên lại tự có gia chủ Nam Môn cùng đại trưởng lão đàn áp, không ai dám làm bậy.

Vốn dĩ một tên tiên nô đê hèn ra tay đả thương người đáng lẽ phải chịu phạt rất nặng, song khiến mọi người kinh ngạc là gia chủ Nam Môn chẳng những không trách phạt gì Bạch Mộc Trần, ngược lại còn quát mắng đáng người gây sự một trận.

Đánh thì đánh không lại, chửi thì chẳng tác dụng gì, bị thương lại còn bị mắng.

Sau một thời gian, chẳng còn kẻ mờ mắt nào dám tới làm phiền Bạch Mộc Trần nữa, chỉ có điều, để tránh thấy kẻ này rồi lại buồn bực, không ít con cháu trong thị tộc đã không tới Tàng Thư Lâu nữa.

Chuyện này lại dẫn tới một hồi khiển trách lớn song là người trong cuộc, Bạch Mộc Trần lại thấy xung quanh thanh tịnh hơn nhiều.

๑๑۩۞۩๑๑

Lưng chừng núi, Tàng Thư Lâu.

Lúc này, Bạch Mộc Trần đang ngồi trong một gian phòng đọc sách nhỏ, xung quanh bày la liệt những sách vở điển tịch, cuốn nào cũng có vẻ cổ xưa thanh nhã, khiến người ta có cảm giác dẫu bầy la liệt nhưng hoàn toàn không loạn.

“Tư tư tư!”

Một tấm linh mộc lơ lửng trên không trung, dưới sự khống chế của Bạch Mộc Trần lúc sáng lúc tối, như tiềm ẩn ngàn vạn biến hóa.

Tấm tiên phù này tên là Hàn Băng Phù, chính là một trong ba tiên phù nhị giai mà Nam Môn Tiêu Viễn sai người đưa tới, tổng cộng có mười ba luồng phù văn, là một trong những tiên phù đơn giản nhất.

Từ một năm trước, Bạch Mộc Trần vì muốn chuẩn bị một số thủ đoạn giữ mệnh nên không hề nghiên cứu tiên phù nhị giai hay luyện chế nó, chỉ tập trung luyện chế tiên phù nhất giai, tới tận năm thứ hai chàng mới bắt đầu nghiên cứu tiên phù nhị giai.

Dựa vào mức độ quen thuộc đối với tiên phù nhất giai của mình, Bạch Mộc Trần cho rằng tiên phù nhị giai chắc hẳn không làm khó được bản thân, nào ngờ đã hơn hai năm, tiêu hao vô số tài liệu mà chàng vẫn còn trong giai đoạn tìm tòi nghiên cứu, điều này khiến người ta không thể không nghi ngờ liệu chàng có thể thành công hay không.

Trên thực tế, tiên phù nhị giai quả thực không đơn giản như Bạch Mộc Trần tưởng tượng.

Tiên phù nhất giai nhiều nhất cũng chỉ có mười luồng phù văn, không thể hơn. Còn tiên phù nhị giai ít nhất cũng có mười một luồng phù văn, đừng xem thường chênh lệch một phù văn đó, nó quyết định hai loại tiên phù khác nhau một trời một vực.

Lấy Hàn Băng Phù làm ví dụ, mười ba luồng phù văn, Bạch Mộc Trần muốn luyện chế nó một cách hoàn mỹ trên tiên mộc vậy nhất định phải nắm chắc sự chuyển đổi của lực lượng, như chuyển đổi giữa nước và băng, nhị giai tiên phù, về mặt bản chất đã có thể coi là một bước tiến hóa siêu việt.

Làm sao để nước hóa thành băng?

Bạch Mộc Trần nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cách, đó là nén lại, nén tới khi nước thật vững chắc, vậy đương nhiên có thể chuyển hóa thành băng.

Sau hơn hai năm tự hỏi và thử nghiệm, Bạch Mộc Trần biết suy nghĩ của mình là chính xác, song đáng tiếc, mỗi lần chàng đều thất bại trong gang tấc ở giai đoạn cuối cùng kéo dài phù văn.

Chủng phù, thần thức hóa tơ, không lọt chỗ nào...

Luyện phù, thần thức hóa mạch, hòa với vân gỗ...

Cuối cùng là hóa phù...

Mỗi quá trình đều hoàn mỹ như nước chảy mây trôi, không chỗ nào sơ hở.

“Bùng!”

Linh mộc nổ tung, hóa thành điểm điểm sáng.

Nhìn đống bột phấn trước mặt, trong mắt Bạch Mộc Trần thoáng hiện vẻ thát vọng rồi lại lập tức chìm vào trầm tư. Đây không phải lần đầu tiên chàng thất bại, song tới giờ chàng vẫn không có manh mối nào lý giải sự thất bại của mình, điều duy nhất có thể khẳng định là bản thân không hề đi sai đường, chỉ có điều ở điểm cuối con đường lại như bị vật nào đó ngăn cản khiến tâm trạng chàng không cách nào thoải mái.

“Rốt cuộc còn thiếu cái gì? Rõ ràng là cảm thấy không sai chỗ nào nhưng vì sao vẫn thất bại?”

Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Mộc Trần như đi vào một ngõ cụt, không thể bước tiếp nữa.

Một lúc sau, chàng khổ sở lắc đầu, thở dài một tiếng.

Trong lúc chuyển đổi lực lượng rất khó dung hợp hoàn mỹ.

Ngừng suy nghĩ, lòng lại phiền muộn, Bạch Mộc Trần bước ra phía ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.