Mấy ngày liền, Nam Môn Phi Vũ đều không tới đây.
Tiểu Ức Khổ một mình bận bịu trong linh điền, trong lòng lại cảm thấy đôi chút mất mát và phiền muộn song lại không thể nói rõ nguyên nhân, chỉ thi thoảng lại nhìn ra phía xa xa tới mức xuất thần.
Bên cạnh linh điền, chồn tiên xìu xìu ển ển, thi thoảng lại loay hoay nghịch cái đuôi to xù của mình.
Trong đình viện, Bạch Mộc Trần đi dạo cùng Ôn Nhã.
“Khí sắc của phu nhân đã khá hơn nhiều rồi, tin rằng chỉ vài ngày nữa là thương thế của mạch luân sẽ khôi phục hoàn toàn.
“Ha ha, ta cũng cảm giác khá hơn nhiều rồi, tu vi cũng khôi phục không ít, còn cần cảm tạ tiên sinh đã chăm sóc trong thời gian vừa qua.”
Quãng thời gian gần đây, Ôn Nhã có thể cảm nhận rõ ràng trạng thái của mình càng lúc càng khá hơn, tu vi cũng khôi phục tám chín phần mười, ít ra cũng có thực lực chân tiên thất phẩm.
Tại Tiên Giới, có thực lực mới có tôn nghiêm, có thực lực mới có thể bảo vệ người thân xung quanh mình.
Nếu lúc trước Ôn Nhã không bị trọng thương, cuộc sống của hai mẹ con nàng cũng không rơi vào cảnh quẫn bách thế này. Giờ mắt thấy thương thế sắp khôi phục, sao nàng không vui mừng cho được? Những oan ức sốt mấy năm nay giờ rốt cuộc cũng có thể phát tiết ra rồi.
“Ân đức của tiên sinh, cả đời này Ôn Nhã sẽ không quên.”
Khẽ lau giọt nước mắt nơi khóe mi, Ôn Nhã chân thành thi lễ với Bạch Mộc Trần khiến chàng vội vàng tránh sang một bên: “Phu nhân khách khí quá, so với ơn cứu mạng của phu nhân và tiểu thư chuyện này đâu dáng nhắc tới. Huống chi thương thế của phu nhân thuyên giảm nào phải công lao của một mình tại hạ, mỗi lần phối thuốc đều do tiểu thư tự tay luyện chế... Tiểu thư thật sự rất hiếu thuận với phu nhân!”
“Ừm, Khổ Nhi là đứa bé hiểu chuyện.”
Nhắc tới con gái mình, nét mặt Ôn Nhã đầy vẻ yêu thương và tự hào, bất giác nhìn sang phía Tiểu Ức Khổ trong linh điền.
Bạch Mộc Trần gật đầu tán thành, trầm ngâm trong chốc lát rồi tiếp tục nói: “Có chuyện này tại hạ muốn thương lượng cùng phu nhân một chút, cũng là chuyện về tiểu thư.”
“Ồ?”
Ôn Nhã đầu tiên ngẩn ra sau đó lập tức nghiêm mặt nói: “Tiên sinh có gì cứ nói, đừng ngại.”
“Chuyện là thế này, vài ngày trước tiểu thư có nói với ta, tiểu thư muốn học thuật chế thuốc từ chỗ ta, mấy ngày nay ta cũng đang suy nghĩ...”
Bạch Mộc Trần kể vắn tắt lại chuyện hôm đó sau đó nói tiếp: “Thật ra trước giờ ta vẫn luôn quan sát tiểu thư, tiểu thư thật sự có năng khiếu ở phương diện chế thuốc, mà quan trọng nhất là tâm tính của tiểu thư lương thiện, tính cách kiên nhẫn, làm việc tỷ mỷ, đây là những phẩm chất cần có của một luyện dược sư, cho nên ta đã đáp ứng.”
“Chẳng lẽ tiên sinh là luyện dược sư...”
Ôn Nhã nhìn Bạch Mộc Trần với vẻ kinh ngạc, trong mắt thoáng hiện vẻ kích động.
Địa vị và quyền lợi của luyện dược sư tại Tiên Giới cực tốt, được các thế lực khắp nơi chào đón nồng nhiệt, có điều việc luyện chế đan dược đều cần kỹ thuật cao, không phải ai cũng làm được, hơn nữa bồi dưỡng một luyện dược sư cần tiêu tốn một lượng tài nguyên lớn, nếu không phải phú hào vậy cũng chẳng nuôi nổi luyện dược sư. Còn luyện đan sư cao cấp hơn chỉ có một số tiên tông đại phái mới có tư cách nắm giữ.
Trong thị tộc Nam Môn có ba luyện được sư, mà đây là bởi thị tộc Nam Môn chiếm giữ dãy Cảnh Lan, nơi chuyên sản xuất dược liệu, bằng không với khả năng của thị tộc ngàn năm bình thường, đừng nói có tới ba luyện dược sư, có một vị đã rất khó khăn rồi.
Nếu Bạch Mộc Trần thật sự là luyện dược sư, vậy chẳng phải tương lai của chàng vốn cực kỳ tươi sáng ư!
“Khụ khụ!”
Bạch Mộc Trần họ khan hai tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ôn Nhã: “Phu nhân hiểu lầm rồi, chút kiến thức ấy của tại hạ sao làm luyện dược sư cho được. Chẳng qua tại hạ đọc qua một số điển tịch cho nên cũng biết sơ qua về đạo luyện thuốc mà thôi.”
Những lời này đều là thật, sau khi đặt chân tới Tiên Giới, Bạch Mộc Trần chưa bao giờ học luyện chế đan dược, nếu không do phải trông coi linh điền tại Khách phòng, chưa chắc chàng đã tra cứu những tin tức liên quan tới phương diện chế thuốc trong truyền thừa của Cổ Thiên Hành. Nếu tính thật ra, sợ rằng chàng còn không thể tính là gà mờ, cùng lắm là mới nhập môn, toàn làm xằng làm bậy dựa theo cảm giác.
Đương nhiên, ngộ tính của Bạch Mộc Trần cực cao, cho dù không có ai hướng dẫn chàng cũng có thể tìm ra chút đạo lý bên trong, không đến mức làm hại mạng người.
“Vậy ý tiên sinh là?”
Ôn Nhã hơi thất vọng, song cũng mang chút nghi hoặc, nếu đối phương không phải luyện dược sư, vậy làm sao dạy Tiểu Ức Khổ chế thuốc?
Lại nghe Bạch Mộc Trần nói với vẻ chân thành: “Tại hạ định để tiểu thư kế thừa truyền thừa đan đạo của một vị tiền bối...”
“Cái gì?”
Ôn Nhã biến sắc, kinh ngạc tới mức không nói thành lời.
Trong tiên đạo ngũ nghệ, có thể có được truyền thừa hoàn chỉnh vậy chắc chắn phải là một đại tông sư, nhân vật như vậy dẫu đặt ở Thượng Tam Giới cũng có thanh danh hiển hách, huống hồ là truyền thừa đan đạo được tiên sĩ tôn sùng nhất trong tiên đạo ngũ nghệ.
Ôn Nhã dám khẳng định nếu những lời này không cẩn thận lộ ra, Bạch Mộc Trần chắc chắn sẽ trở thành đối tượng tranh đoạt điên cuồng của vô số thế lực, giá trị của chàng tuyệt đối không kém hơn một mỏ quặng.
Một lúc lâu sau, Ôn Nhã vẫn cảm thấy chuyện này thật quá khó tin, truyền thừa đan đạo quý giá là vậy, sao có thể tùy tiện truyền cho người khác? Chẳng lẽ có âm mưu gì sao?
Được rồi, Ôn Nhã thừa nhận rằng suy nghĩ của mình cũng thật tiêu cực, song chuyện tốt lớn đến vậy có rớt xuống đầu ai, sợ rằng người đó cũng đều lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
Vất vả lắm mới thở ra được một hơi, Ôn Nhã khó khăn nói: “Tiên... Tiên sinh nói thật sao? Tiên sinh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Bạch Mộc Trần gật đầu nói: “Tại hạ đã đưa ra bàn bạc cùng phu nhân là đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Tiểu thư rất có năng khiếu chế thuốc, tại hạ lại vừa khéo có một phần truyền thừa đan đạo, vậy chẳng hợp sao?”
“Hợp ư?”
Ôn Nhã vẫn nghi ngờ: “Nếu đã có truyền thừa đan đạo, vậy sao tiên sinh không tự học...”
“Ách!”
Bạch Mộc Trần hơi ngẩn người, song lập tức hiểu được ý của đối phương: “Phu nhân lo lắng quá rồi, đương nhiên tại hạ sẽ học truyền thừa đan đạo này, hơn nữa còn phải nghiên cứu chỉnh sửa một số thứ cơ bản nữa, bằng không sao dạy được cho tiểu thư. Có điều, tại hạ cũng mong rằng sau khi tiểu thư kế thừa truyền thừa của vị tiền bối ấy, có thể khiến nó vang danh thiên hạ.”
Ôn Nhã trầm tư, có nằm mơ nàng cũng không ngờ lại có ngày con gái của mình được kế thừa truyền thừa của một tông sư đan đạo, đồng thời nàng cũng đã hiểu vì sao Bạch Mộc Trần lại muốn tới tìm mình bàn bạc, bởi chuyện này cũng có nghĩa là mình phải lựa chọn thay Tiểu Ức Khổ, một khi Tiểu Ức Khổ kế thừa truyền thừa này vậy cô bé không thể gia nhập vào sư môn khác, đồng thời còn phải lãnh trách nhiệm kế tục kéo dài truyền thừa của sư môn.
Theo lời Bạch Mộc Trần, Ôn Nhã có thể thấy được sức nặng của phần truyền thừa này!
Đúng, nó hết sức nặng nề!
Bạch Mộc Trần có sư môn của mình, chàng không thể khiến truyền thừa của Cổ Thiên Hành giương danh thiên hạ, cho nên chàng mong rằng phần truyền thừa này có thể tiếp tục lưu truyền, không đến nỗi đứt đoạn trong tay mình. Mà không thể nghi ngờ, Tiểu Ức Khổ là một lựa chọn không tồi. Có điều, chuyện này ảnh hưởng rất lớn, mọi thứ còn cần xem quyết định của mẹ cô bé ra sao.
“Ôn Nhã thay Khổ Nhi cảm tạ tiên sinh!”
Cuối cùng, Ôn Nhã không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của truyền thừa đan đạo, thay Tiểu Ức Khổ chọn môt con đường mà cơ duyên cùng hung hiểm đứng song song.
Ôn Nhã bái lạy lần nữa, lúc này Bạch Mộc Trần không tránh né, lần này là chàng nhận lễ thay cho Cổ Thiên Hành.