Căn nhà được chia làm ba gian, bố cục đơn giản, trang trí mộc mạc. Chỉ có điều rất nhiều chỗ trồng thêm tiên hoa linh thảo khiến khung cảnh thêm phần thanh nhã.
Sau khi đưa “người máu” vào phòng bên, hai mẹ còn liền quay về phòng khách.
oOo
Im lặng trong chốc lát, Tiểu Ức Khổ cúi đầu nói: “Mẹ, mẹ đang giận à?”
“Nói đi, giờ con định làm sao?”
Ôn Nhã chỉ bình tĩnh nhìn con gái mình, không nói một lời trách cứ.
Tiểu Ức Khổ vẫn khăng khăng nói: “Khổ Nhi thấy người đó bị thương nặng quá nên mới quyết định đem người ta về chữa trị, mong mẹ đừng giận.”
“Con...”
Ôn Nhã vẻ mặt buồn bã nói: “Ài, mẹ đã nói với con không biết bao nhiêu lần rồi, lòng người đa đoan... Phụ thân và các trưởng bối của con đã chết ra sao? Những kẻ được gọi là người cùng tộc kia đã đối xử với chúng ta như thế nào? Những điều mẹ dạy con năm đó con quên hết rồi sao? Con tùy tiện dẫn một người xa lạ về nhà, vạn nhất hắn là người xấu thì sao? Hay hắn đang bị kẻ thù đuổi giết thì sao? Chỉ sợ lúc đó lại làm hại đến mình.”
“Mẹ, con... con thấy hắn không giống người xấu.”
Tiểu Ức Khổ nhỏ giọng phản bác, càng cúi đầu thấp hơn.
Ôn Nhã nhíu mày, lạnh lùng dạy bảo: “Biết người biết mặt chẳng biết lòng, người ta tốt hay xấu có thể dùng mắt để nhận ra chắc? Năm đó khi chúng ta còn có quyền có thế, xung quanh chẳng phải toàn những gương mặt hòa ái thân thiện sao? Nhưng sau khi chúng ta thất thế, con xem xem, chẳng phải xung quanh toàn những gương mặt âm hiểm độc ác à?”
Tiểu Ức Khổ hồi tưởng lại quá khứ, ánh mắt ươn ướt, chần chừ nói: “Mẹ, người kia chắc không giống vậy, hắn... hắn giống Nhạc gia gia, đều là tiên nô.”
“Hừ, tiên nô thì không phải người xấu à?”
Ôn Nhã lên tiếng phản đối, tuy nhiên vẻ mặt lại hòa hoãn hơn không ít.
“Nhạc gia gia” trong miệng Tiểu Ức Khổ là quản gia của cha cô bé, hơn nữa còn là một tán tiên nhị kiếp, chẳng những trung thành tuyệt đối với thị tộc Nam Môn mà còn yêu thường cô bé hết mực, đáng tiếc nhiều năm trước không vượt qua nổi tán tiên kiếp lần thứ ba, khiến cô bé vô cùng thương tâm.
Ôn Nhã không có thành kiến gì với tiên nô, lại thấy một tiên nô nho nhỏ chắc chẳng làm gì được mình, có điều trong lòng vẫn mang chút nghi ngờ, rốt cuộc “người máu” kia xuất hiện ra sao, rõ ràng thân là tán tiên mà bị thương nặng như vậy vẫn sống, thật đúng là kỳ tích.
oOo
Trầm ngâm trong chốc lát, Ôn Nhã nói: “Khổ Nhi, vậy con định xử lý người kia ra sao?”
“Mẹ, con...”
Tiểu Ức Khổ ngẩng đầu, cố lấy hết dũng khí nói: “Mẹ, người này do con mang về, chúng ta tạm thời để hắn trong nhà đi, hơn nữa thương thế của hắn nặng như vậy cũng không làm gì hại chúng ta được, nếu mẹ không yên tâm, đợi hắn tỉnh dậy con sẽ bảo hắn đi.”
“Con bé này, thật chẳng khiến người khác yên tâm chút nào.”
Ôn Nhã gật đầu rồi mới nói: “Ừ! Được rồi, lần này mẹ tha cho con, nếu con nhóc nhà con còn dám làm bừa như thế lần nữa, mẹ sẽ giận thật đấy.”
Cô bé nghe vậy lập tức mừng rỡ: “Con biết mẹ sẽ không giận mà, mẹ là tốt nhất, a a a!”
“Con quỷ con này!”
Ôn Nhã vờ tức giận ôm lấy con gái, vuốt ve một lúc.
oOo
Những gì hai mẹ con nói với nhau, từng chữ đều lọt qua bức vách.
Người máu đang nằm trên giường như nghe hết mọi chuyện, mí mắt khẽ rung rung.
Có bao người qua tang thương mà chẳng đổi, có bao người sau khó khăn mà bất biến.
“Trẻ con như ngọc, đơn thuần trong sáng!”
Đây là ấn tượng của Bạch Mộc Trần với cô bé kia.
Không sai, “người máu” đang nằm trên giường chính là Bạch Mộc Trần.
Ngày đó sau khi Bạch Mộc Trần bị gió lốc hỗn loạn cuốn vào, vốn chàng tưởng rằng mình sẽ chết chắc, nào ngờ ngay lúc mấu chốt, “mảnh ngọc thần bí” lại xuất hiện lần thứ ba, tỏa ra một khí tức màu đem bao phủ toàn thân chàng, cứu sống tính mạng chàng.
Sau một phen trắc trở, Bạch Mộc Trần lại gặp phải một luồng khí lưu khác, hai bên va chạm, đánh chàng văng khỏi không gian trong vực sâu, rơi vào Hắc Phong nhai.
Cho dù giờ Bạch Mộc Trần đã không còn nguy hiểm về mặt tính mạng, song thương thế của chàng quá nặng, thân thể như sắp hỏng, không thể động đậy được, cũng may thần thức của chàng tạm thời thanh tỉnh, có thể cảm nhận mọi việc xảy ra xung quanh.
oOo
Nhớ lại, trong ba trăm năm qua, đây là lần thứ ba Bạch Mộc Trần đến sát bờ vực tử vong.
Độ kiếp tại phàm giới, thiêu đốt linh hồn tại bãi quặng, rơi vào gió lốc hỗn loạn trong vực sâu.
Đối với người đã từng ba lần đối mặt với cái chết như Bạch Mộc Trần, tâm trí chàng đã vững như đá tảng, dường như không gì dao động được. Vậy mà hành động của cô bé đó lại khiến tâm trí như đã đóng băng đó xuất hiện từng vết rạn.
Sinh mạng có đáng quý không?
Đương nhiên là đáng quý rồi!
Vậy, mỗi người có yêu mến sinh mạng mình không?
Đương nhiên rồi!
Trên thế gian này, có lẽ không ít người đều cảm thấy yêu quý sinh mạng, trân trọng sinh mạng, song lúc một sinh mạng sắp sửa vụt tắt trước mắt họ, có người chọn cách đứng nhìn, có người chọn im lặng, có người còn giễu cợt, thậm chí có kẻ còn chọn tàn nhẫn.
Những người này chỉ coi trong lợi ích và sinh mạng của chính mình, không hề quan tâm tới sự sống và cái chết của người khác, bọn họ không phải người thực sự quý trọng sinh mạng.
So với họ, khi Tiểu Ức Khổ ra tay giúp Bạch Mộc Trần, cô bé chẳng hề suy nghĩ quá nhiều, cũng chẳng hề có động cơ hay mục đích gì, chỉ đơn giản là cứu giúp một sinh mạng đang đứng trước bến bờ tử vong. Chính sự đơn thuần này mới biểu lộ tâm tình đáng quý biết bao.
Thiên địa sản sinh ra ngàn vạn sự sống, sinh mạng vốn không sắc màu.
Chỉ có người hiểu được cảm ơn, hiểu được quý trọng, hiểu được bao dung, vậy mới hiểu được ý nghĩa thật sự của sinh mạng.
Đúng vậy, Bạch Mộc Trần vô cùng cảm kích, cũng vô cùng kích động.
Nhớ tới sự quan tâm của Cổ Thiên Hành, nhớ tới tình cảm của đám người Tiểu Thần, lại nhớ tới nhiệt huyết của hàng ngàn quặng nô, xem ra tiên giới đâu chỉ có lạnh lùng và tàn khốc, còn có rất nhiều điều đáng nhớ, đáng trân trọng.
Đang lúc mơ màng, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mi Bạch Mộc Trần.
๑๑۩۞۩๑๑
Tại vùng đất cực bắc, băng tuyết bao phủ vạn đặm, khắp nơi đều trắng xóa.
Cho dù Tiên Giới không có bốn mùa, song khí hậu nhiều nơi lại khác biệt rất lớn.
Đứng trên đỉnh núi, đám người Tiểu Thần đưa mắt nhì về xa xăm, một cảm giác lạnh lẽo lượn lờ quanh người họ.
Ba năm, đối với con đường tu tiên dài dằng dẵng mà nói, chỉ như một cái chớp mắt, song đối với đám người Tiểu Thần lại là sự xoay chuyển của vận mệnh, là chống chọi giãy giụa giữa ranh giới sinh tử, là sự khởi đầu cho một tương lai mới. Bọn họ dùng trọn ba năm chạy trốn từ dãy núi Thiên Uyên tới tận phương bắc, kiên trì chiến đấu và hy sinh tới tận bây giờ. Sau muôn vàn khó khăn và cực khổ, giờ trước mắt họ đã là một vùng ao đầm rộng lớn bị bao phủ bởi một màn sương mù màu đỏ, không khí xung quanh âm trầm và quỷ dị.
Không sai, đây là đầm lầy Sương Đỏ trong truyền thuyết, một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ cần vào được đầm lầy đó, cho dù là tam đại tiên tông cũng sẽ chẳng làm gì được họ.
๑๑۩۞۩๑๑
“Con mẹ nó, thiên tôn tại thượng, chỉ cần qua được chỗ ao đầm này chúng ta sẽ an toàn rồi, tam đại tiên tông chỉ xứng hít rắm của ông đây, ha ha ha!”
Tiểu Thần giơ cao hai tay, hưng phấn gào lên, khuôn mặt nở một nụ cười mệt mỏi.
Sau lưng y vang lên tiếng cười của những quặng nô khác.
Trần Tịch và Nguyên Minh Tử cười khổ, bọn họ cũng chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ với gã huynh đệ thích đùa bỡn này.
Thật ra, hai người đều không mấy lạc quan về tương lai. Ảnh hưởng từ vụ bạo loạn của quặng nô vẫn chưa mất, khắp nơi đều vô cùng bài xích tiên nô tới từ nơi khác, thậm chí không ít tiên sĩ vì giải thưởng của tam đại tiên tông mà truy sát bọn họ. Hơn nữa, đầm lầy Sương Đỏ là nơi vô cùng hung hiểm, bên trong có vô số hung cầm mãnh thú, còn cả màn sương mù màu đỏ ăn mòn tâm trí con người, muốn thay đổi vận mệnh thật dễ vậy sao.
Đương nhiên, cho dù khổ cực, khó khăn hơn nữa, bọn họ cũng tuyệt đối không lùi bước, tuyệt đối không từ bỏ. Bởi vì trong họ vẫn còn một loại hy vọng đang kiên trì, đang khích lệ tinh thần họ.
Lòng người luôn trưởng thành hơn trong lúc bất tri bất giác.
Sau khi qua cơn giông bão, quay đầu nhìn lại, mọi khổ cực gian nan đều đã là quá khứ.
Tiến về phía trước, tiếp tục đi trên con đường dẫn tới hy vọng.