“Xẹt xẹt!”
Trong động tối đen, một tấm linh mộc lơ lửng trên không, trên linh mộc phù văn đan xen với nhau, thi thoảng lại lập lòe ánh sáng.
Một lúc sau, hào quang thu liễm, linh mộc hóa phù, từ từ hạ xuống.
“Phù! Lại một tấm... Thiên tôn tại thượng, luyện chế tiên phù chẳng những cần kỹ thuật, còn cần cả thể lực nữa!”
Tiểu Thần cất tiên phù vào trong túi trữ vật rồi lau lau vầng trán đẫm mồ hôi, ánh mắt không kiềm được nhìn về một hướng khác.
Trong một góc, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử đã sớm luyện chế xong tiên phù trên tay, đang đả tọa điều tức. So sánh ra hai người bọn họ có vẻ thoải mái hơn nhiều.
“Ê! Lão Trần, mập mạp...”
Vẻ mặt Tiểu Thần đau khổ nói: “Các ngươi nói xem, Cổ đại ca bảo chúng ta luyện chế nhiều tiên phù vậy để làm gì? Thứ đồ chơi này không thể ăn thay cơm mà cũng đã hai năm rồi, ngoại trừ đào tiên thạch cũng chỉ có luyện phù, luyện tới mức tay ta cũng mỏi nhừ, những thứ khác lúc nào mới học được đây!”
“Tham lam!”
Vẻ mặt Trần Tịch không hề thay đổi nhưng trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Nguyên Minh Tử chỉ cười gượng hai tiếng rồi không nói gì nữa. Trong mắt gã, mọi thứ giờ đều đã khá tốt, so với trước đây, cuộc sống của bọn họ hiện giờ tiêu dao hơn nhiều, ít ra tạm thời không có nguy hiểm về tính mạng, cũng không phải phát sầu vì chuyện thu thập tiên thạch.
Tiểu Thần tức giận nói: “Ta cũng chỉ hỏi mà thôi, sao các ngươi nhìn ta như vậy? Tiểu Thần ta là loại người như vậy à?”
“Đúng!”
Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử đồng thanh đáp lời, bất giác nhìn nhau, lại cùng mỉm cười.
Thấy vậy, Tiểu Thần vừa bực vừa sầu, than thở mình không biết chọn bạn mà chơi. Thật ra, không phải y không biết điều, chỉ có điều trong lòng y luôn hy vọng có thể nhanh chóng tăng tu vi lên, như vậy mới có thể đối mặt với mọi chuyện sắp xảy ra.
“Cũng đã vài ngày rồi, chẳng biết Cổ đại ca có nhận được tin không nữa.”
Tiểu Thần thở dài, khuôn mặt khó giấu vẻ lo lắng.
Trần Tịch và Nguyên Minh Tử cúi đầu không nói, lặng lẽ lấy một tấm tiên mộc ra bắt đầu luyện chế tiên phù tiếp.
...
Trong lúc ba người đang im lặng, một bóng người đột nhiên xuất hiện nơi cửa động mà không tạo thành chút âm thanh nào.
“Ai?”
“Người nào?”
Ba người cùng đứng bật dậy, khuôn mặt lộ vẻ đề phòng. Có điều khi thấy rõ khuôn mặt người vừa tới, tâm tình cả ba đều buông lỏng, lộ vẻ vui mừng.
Người tới là Bạch Mộc Trần, hơn hai năm không gặp song hình dáng chàng chẳng thay đổi nhiều, chỉ quần áo trên người càng thêm rách rưới mà thôi.
“Cổ đại ca, cuối cùng huynh cũng đến!”
Ba người cùng tiến lên chào Bạch Mộc Trần.
“Hơn hai năm không gặp, hy vọng ba người anh em vẫn khỏe.”
Nhìn ba khuôn mặt quen thuộc, trong lòng Bạch Mộc Trần bỗng có cảm giác thân cận, khuôn mặt bất giác lộ vẻ ôn hòa.
“Cổ... Cổ đại ca, tu vi của huynh lại thăng tiến?”
Tiểu Thần ngạc nhiên, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử cũng giật mình.
Lúc vừa gặp mặt, khí thế toàn thân Bạch Mộc Trần hào hùng, tu vi dẫu cao song vẫn đo lường được, song người đứng trước mặt bọn họ hôm nay ngược lại, lại khiến đám Tiểu Thần cảm thấy vô cùng mờ nhạt, ngay cả hơi thở cũng lúc ẩn lúc hiện, thật khiến người ta khó dò.
Tẩy sạch tạp chết, phản phác quy chân?
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu ba người, bọn họ cùng kinh ngạc, hâm mộ, đồng thời trong lòng cũng không khỏi nghi hoặc. Tán tiên không thể tu hành, vì sao chỉ hai năm ngắn ngủi mà tu vi của đối phương lại tăng cao đến vậy? Điều này quá không hợp lẽ thường?
“Các ngươi hiểu lầm rồi...”
Bạch Mộc Trần cười mỉm rồi giải thích: “Ta tu luyện một bí thuật có thể ẩn giấu tu vi và khí tức, luyện tới mức cao thâm còn có thể phi thiên độn địa...”
“Ố ô! Phi thiên độn địa, lợi hại vậy sao!”
Hai mắt Tiểu Thần tỏa sáng, giả bộ tội nghiệp nhìn Bạch Mộc Trần nói: “Cổ đại ca, bí... bí thật này có vẻ rất hữu dụng đấy! Chẳng hay có thể truyền cho bọn đệ hay không? Đại ca cứ yên tâm, gã béo kia không tính chứ đệ với lão Trần đều là thiên tài, thông minh lanh lợi, ngộ tính cao siêu, đảm bảo học cái hiểu ngay, chắc chắn có thể khiến bí thuật này hiển lộ uy phong...”
Trần Tịch và Nguyên Minh Tử tuy không nói gì nhưng trong mắt đều tràn ngập khát vọng.
Da mặt dày hơn tường thành của Tiểu Thần, Bạch Mộc Trần đã sớm lĩnh giáo, có điều chàng cũng không định giấu diếm. Giờ thấy ánh mắt nóng bỏng của ba người, chàng cũng theo gió phất cờ, gật đầu đáp ứng.
“Thật này tên là Ẩn Độn, do một lão tiền bối truyền cho ta...”
Bạch Mộc Trần dùng thần niệm làm vật dẫn, đem trọn bộ bí thuật truyền vào trong đầu đám Tiểu Thần.
...
Hơn hai năm nay, Bạch Mộc Trần vừa nghiên cứu sửa sang đạo lý tu hành Tiên Ấn, vừa tìm đọc những tin tức mà Cổ Thiên Hành truyền lại cho mình, thực lực tăng trưởng không ít.
Hôm nay, tiên nguyên trong cơ thể Bạch Mộc Trần đạt tới sáu trăm hai mươi vòng, tốc độ tu luyện này có thể nói gấp chục lần tán tiên thông thường. Mà điểm tiếc nuối duy nhất là trong số những pháp quyết tiên thuật Cổ Thiên Hành lưu lại, có rất ít thứ thích hợp với việc tu luyện của chàng.
Đối với tán tiên mà nói, đại đa số pháp quyết tiên đạo không thích hơp, bởi khi thi triển pháp quyết hoặc tiên thuật thường cần dùng pháp thể dẫn đường, thân thể tán tiên vốn không chịu được lực lượng cường đại của thiên địa.
Mượn Ẩn Độn làm ví dụ, bộ bí thuật này là công pháp và tiên quyết dung hợp thành, chia làm hai phần, nửa bộ trước giải thích làm sao để khống chế tâm thần, ẩn giấu tu vi và khí tức, nửa bộ sau chỉ điểm tiên sĩ làm sao thông qua tiên nguyên khống chế thân thể, tự do qua lại trong không gian.
Nửa bộ trước với thần thức cường hãn của Bạch Mộc Trần, việc tu luyện chẳng khó khăn gì, song tới nửa phần sau, khi thi triển thân thể phải chịu sự đè ép của không gian. Lần đầu tiên Bạch Mộc Trần thử sử dụng thuật này thiếu chút nữa đã mất mạng. May mà trong cơ thể chàng có một mạch luân, mạnh hơn nhiều so với thân thể tán tiên thông thường, lại sau hơn một năm tu luyện mới độn tẩu được trong phạm vi nhỏ. Song cho dù là vậy, mỗi lần thi triển thuật này thân thể chàng đều phải chịu áp lực cực lớn, cho nên không thể dùng liên tục được.
oOo
Một lúc sau, dưới sự chỉ điểm của Bạch Mộc Trần, ba người Tiểu Thần rốt cuộc cũng ghi nhớ thuật Ẩn Độn, trong lòng vô cùng kích động!”
“Các người phải nhớ thật kỹ, thuật này chỉ có thể tu luyện nửa bộ trước, nửa bộ sau với thể chất các người tạm thời không thể tu luyện.”
Bạch Mộc Trần lại nhắc nhở, chàng tin rằng đám Tiểu Thần đều là người thông minh, sẽ không coi nhẹ, đùa giỡn với tính mạng bản thân.
“Cổ đại ca...”
Ba người Tiểu Thần nhìn nhau, rồi “bùng” một tiếng, quỳ xuống đất.
“Ngươi... Các ngươi làm gì vậy?”
Bạch Mộc Trần kinh ngạc, vội vàng nâng ba người lên.
Ba người cùng im lặng, không ai mở miệng nói một câu.
Cho dù là “Phồn Tinh quyết” hay “Ẩn Độn” đều là pháp quyết cực kỳ quý giá đối với tán tiên.
Thứ quý giá như vậy nhưng vẫn không hề do dự truyền cho mình, trong lòng ba người Tiểu Thần bắt đầu dấy lên cảm giác cay cay, vô cùng cảm kích Bạch Mộc Trần. Cảm giác cảm kích đó đến từ sâu trong linh hồn, đã không thể dùng ngôn ngữ để mô tả nổi.
Nếu lúc này còn ai dám nói Bạch Mộc Trần bụng dạ khó lường trước mặt ba người Tiểu Thần, bọn họ chắc chắn sẽ lao lên, cùng dùng nước miếng dìm kẻ đó chết đuối.