Bên trái Phong Nguyệt từ, bốn người Tạ Phong đang ngồi tĩnh dưỡng trên mặt đất, sau khi được Nhạc Phàm thi châm, thương thế đã không còn đáng ngại.
Nhạc Phàm đứng chắp tay trước đám người Tạ Tiểu Thanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào đám Phong Dã phía đối diện.
Mà lúc này, đám tiêu sư tay cầm vũ khí đứng dưới Phong Nguyệt từ vẻ mặt quyết liệt che đống hòm quyên góp được, đồng thời cũng cảnh giác đám người Phong Dã, bầu không khí nghiêm nghị nặng nề.
Bách tính xung quanh hít thở nặng nề, khuôn mặt có sợ hãi, có phẫn nộ, còn có chút bất đắc dĩ. Đám thương gia phú họ hầu hết đều lặng lẽ bỏ trốn, chỉ có hai ba người ở lại đứng phía sau Hình Trọng, cùng trừng mắt nhìn kẻ thù.
Bên Phong Dã tổng cộng có bảy người, ai nấy võ công cao cường, nếu không có cứu viện hôm nay sợ khó lòng bảo vệ khoản tiền quyên góp kia!
Hình Trọng đứng sau đám tiêu sư, bỗng có cảm giác bất lực. Nơi này nhiều người trong giang hồ song vừa nhìn là biết đều không phải đối thủ. Vốn tưởng rằng Phổ Quang đại sư có thể ngăn cơn sóng dữ nhung giờ xem ra, sợ rằng cũng chỉ lành ít dữ nhiều! Đáng tiếc, hòa thượng trên Tướng Quốc tự đều là thiện tăng, không am hiểu võ nghệ như Phổ Quang đại sư.
“Thành vệ sao còn chưa tới!” Một cảm giác lo lắng và bất đắc dĩ từ từ dâng lên trong lòng Hình Trọng, chẳng biết cố ý hay vô tình, ánh mắt hắn bất giắc chuyển sang phía Nhạc Phàm.
๑๑۩۞۩๑๑
“Chúng ta lên!”
Quát lớn một tiếng, Tân Phi cùng Tang lang cùng nhảy lên không trung, thân thể hóa thành một luồng kiếm thế khổng lồ, đánh thẳng về phía Phổ Quang.
“Cong~~ Cong~~”
Hai tiếng chuông vang lên, cương khí hộ thể lập tức co rút lại! Áp lực của Phổ Quang tăng gấp đôi, mồ hôi như mưa.
“Không tốt!” Hình Trọng cả kinh, hai tay xiết chặt. Tuy hắn không phải người trong giang hồ song cũng đủ biết tình hình khẩn cấp lúc này.
Ngay giữa lúc đó, phía ngoài đám người mang lên tiếng bước chân dồn dập, chỉnh tề, mạnh mẽ!
“Mọi người mau nhìn kìa! Lần này được cứu rồi...”
“Cái gì? Có chuyện gì vậy?”
“Thành vệ binh, là thành vệ binh tới!”
“Tốt quá rồi...”
“Mọi người mau tản ra, nhường đường cho vệ binh nào.”
“Mau nhường đường~~”
๑๑۩۞۩๑๑
“Rốt cuộc cũng tới rồi!” Hình Trọng sắc mặt kích động, vội lệnh cho sai dịch bảo vệ mấy ngàn dân chúng rời khỏi. Những người giang hồ lại không hẹn mà cùng đứng bên cạnh hòng quyên góp, hoàn toàn không có ý thối lui.
Một hồi rối loạn qua đi, chỉ thấy xung quanh quảng trường đã đầy những binh sĩ, chí ít cũng phải tới một hai ngàn người. Bọn họ ai nấy đều cầm vũ khí nỏ tiễn, chỉ về phía đám Phong Dã giữa quảng trường.
Vệ binh thành Khai Phongười rốt cuộc cũngd dã tới! Đám người Hình Trọng cùng thở phào nhẹ nhõm.
Bách tính tản đi, một nam tử mặc trang phục phó tướng râu ria rậm rạp bước ra tù trong vệ binh, ôm quyền thi lễ với Hình Trọng: “Hình đại nhân, thuộc hạ vừa nhận được tin nói có loạn tặc tới cướp tiền quyên góp, có phải đám dê con giữa quảng trường hay không?”
Quan hệ giữa hai người vốn là đồng cấp, Hình Trọng cũng không dám bất cẩn, vội vàng đáp lễ, trầm giọng nói: “Hoàng tham tướng, mọi người tới vừa đúng lúc. Ta nghi ngờ bọn chúng có quan hệ với đám loạn quân, chuyện này liên quan rất lớn...”
“Cái gì? Loạn quân? Mọi người mau chuẩn bị!”
Hoàng tham tướng vừa nghe có liên quan tới loạn quân vội vàng bảo vệ binh xốc lại tinh thần, quát lớn: “Mẹ kiếp! Đám loạn tặc nghe đây, mau bỏ vũ khí xuống đầu hàng bằng không ông đây sẽ bắn các ngươi thành cái tổ ong! Có nghe thấy hay không?”
Trước khi đám vệ binh tới đám Phong Dã đã phát hiện ra. Chỉ có điều lần này họ tơí đây đã bàn mưu tính kế từ trước, đương nhiên trấn định bất động.
Trong mắt ẩn hiện sát khí, Phong Dã khinh bỉ nhìn bốn phương, cười lạnh nói: “Ngươi tưởng chỉ bằng đám các ngươi có thể bắt được chúng ta? Đúng là mơ mộng hão huyền! Hừ hừ!”
“Ngươi...” Hoàng tham tướng vừa định nói, bên phía Phổ Quang đại sư đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt khiến mọi người dồn dập chuyển sang nhìn.
Phổ Quang đại sư sắp không chịu được nữa rồi!
“Bùng~~”
Kim Chung Tráo cùng ánh kiếm cùng nổ tung, đám người lập tức tách ra. Ba người Ba Hùng bay trở lại, hạ xuống vững vàng, còn Phổ Quang đại sư bị đẩy lui về phía xa!
“Phụt!” Phun ra mộtn gụm máu tươi, Phổ Quang đại sư nửa quỳ trên mặt đất, Hình Trọng lập tức bước tới nâng dậy.
Hoàng tham tướng thấy vậy hét lớn: “Các vệ binh nghe lệnh!”
“Có!”
“Biến chúng thành tổ ong cho ta. Bắn tên!”
๑๑۩۞۩๑๑
Nhìn vẻ âm trầm trong mắt Phong Dã, Hình Trọng bỗng có cảm giác bất an...
“Không hay rồi! Mọi người mau...”
“Bùng~~”
Không chờ các binh sĩ phản ứng lại, bốn phía ngoài Phong Nguyệt từ đột nhiên lóe lên điểm điểm ánh lửa.
“Ầm ầm ầm~~”
“Bùng bùng~~”
๑๑۩۞۩๑๑
Phía ngoài Phong Nguyệt Từ, cách khoảng trăm trượng, kiến trúc đổ nát, mặt đất loang lổ, những kiến trúc xung quanh đều bị san thành bình địa, ngay cả phòng ốc xung quanh cũng không chịu nổi, đều đã đổ nát!
“Là hỏa dược!”
“Mọi người mau... A~~”
“Bùng bùng~~”
“Đừng! A~~”
Từng tiếng hét thống khổ, từng tiếng nổ lớn gầm vang bầu trời, giữa buổi tối yên tĩnh lại càng thêm chấn động! Thậm chí là thảm khốc...
Tiếng nổ rung trời, tiếng kiến trúc sụp đổ, tiếng gào khóc đào mệnh, tiếng chủi mắng tuyệt vọng... Vô số tiếng vang tụ tậplaại, phảng phất như tiếng hô hoán của tử thần.
Tiếng nổ lớn qua đi, chỉ nghe xung quanh đầy những tiếng khóc thét, mùi thuốc súng gay mũi bao phủ khắp quảng trường Phong Nguyệt từ, khiến người ta không thể thấy bất cứ thứ gì!
Đây là một tại nạn kinh khủng trước giờ chưa từng có, với thành Khai Phong, tối nay sẽ là vết thương mà bọn họ vĩnh viễn không xóa mờ được! Vết thương đầy đay đớn và thống khổ, thống khổ khi giãy dụa giữa làn chỉ mong manh của sự sống và cái chết!
๑๑۩۞۩๑๑
“Bảo vệ hòm tiền!”
Phong Nguyệt từ cũng từ từ sụp đổ trong trận rung động,từng tảng đá rơi xuống va chết không ít tiêu sư và người trong giang hồ.
“Tránh ra! A~~”
“Cứu ta~~”
Giữa quảng trường rối loạn, mọi người không còn chú ý tới hòm tiền từ thiện nữa, trốn tứ tán tránh né... Tình cảnh đã hoàn toàn hỗn loạn!
๑๑۩۞۩๑๑
Đám người Phong Dã vốn đứng giữa sân, gần như không phải chịu sóng xung kích, thi thoảng có đá vụn bắn tới cũng có thể dùng cương khí hộ thể đánh vẳnga .
So sánh ra, đám người Hình Trọng tuy đứng xa nhưng chật vật hơn nhiều, cũng may có Phổ Quang đại sư giúp ngăn cản một ít gạch đá mới tránh khỏi thương tổn.
Lại nhìn khắp bốn phía, hơn ngàn vệ binh lúc nãy đã tử thương quá nửa, trận hình toán loạn, tự lo cũng chẳng nổi.
Vốn dĩ theo kế hoạch của đám Phong Dã, giờ hoàn toàn có thể nhân cơ hội cướp tiền quyên góp mà chẳng hề bị ai ngăn cản. Song bọn chúng vẫn đứng yên tại chỗ, không hề di chuyển, như đang chờ đợi.
Không sai! Chúng đang đợi, đợi băm vằm thi thể Lý Nhạc Phàm ra trăm vạn mảnh!
๑๑۩۞۩๑๑
“Mau cứu hỏa! Phía kia là kho lương...”
“Cứu người trước đã!”
“Mau, mau lên!”
Xung quanh vang lên tiếng quát tháo, hỗn loạn vô cùng! Trên mặt đất là vố số thân thể nằm ngỏn ngang, sinh tử không rõ. Thế lửa vô tình đang không ngừng lan tràn về phía phòng ốc xung quanh, giữa biển lửa còn mơ hồ vang lên tiếng gào khóc trong tuyệt vọng.
“Khụ! Khụ! Khụ! Bọn giặc cướp khốn kiếp! Ông đây sẽ giết hết đám chó chết các ngươi... Tất cả vệ binh cứu người trước, mẹ kiếp! Cứu người trước...” Hoàng tham tướng bò dậy, phủi phủi tro bụi trên khuôn mặt. Tuy không nhìn thấy gì song vẫn vừa chủi bới vừa lệnh cho thuộc hạ.
Hình Trọng ánh mắt đờ đãn nhìn ánh lửa đầy trời, tại nạn lớn như vậy chẳng khác nào một đả kích khổng lồ đối với hắn.
“Cha!” Hình Nhược Yên đi tới trước mặt Hình Trọng, căng thẳng nói: “Cha, cha có bị thương không? Có sao không?”
“Cha không sao! Chỉ có điều, con nhìn này, lần này quá nhiều người chết! Nhiều lắm... Ai! Cha có lỗi với bọn họ, có lỗi với bọn họ!”
Thấy vẻ mặt buồn bã của phụ thân, Hình Nhược yên đang định khuyên bảo, đột nhiên cảm thấy không khí khẽ rung động, thức tỉnh mọi người...
“Phiu~~~ Phiu~~”
Trong tiếng thuốc súng nồng nặc vang lên từngt iếng gió, tạo thành một luồng khí lưu khổng lồ... không bao lâu sau khói thuốc xung quanh cũng từ từ tan đi...
Bụi mù tan hết, mọi người tìm theo tiếng gió nhìn lại, chỉ thấy phía trái một bóng người đang không ngừng bay múa, trước sau không thấy được vết đao! Còn đám người Tạ Tiểu Thanh lặng lẽ đứng bên, bình yên vô sự.
Đao pháp thật đáng sợ!
Thân hình nặng nề lại mờ ảo, ánh đao tùy ý mà lại mang đậm hơi lạnh, đậm mùi máu tanh, đậm khí tức hung tàn... Đây là loại đao pháp gì vậy? Hắn là người như thế nào?
Đao phong kết thúc, lúc này mọi người mới thẩyõ hình dáng người múa đao.
“Lại là hắn! Hắn rốt cuộc là ai?” Mọi người sửng sốt, chẳng phải nam tử trẻ tuổi vừa cứu cô bé hồi nãy sao?
๑๑۩۞۩๑๑
Hình Nhược Yên nhớ tới vẻ mặt phụ thân lúc vừa rồi, hiếu kỳ hỏi: “Cha, cha có biết người kia hay không? Rốt cuộc hắn là ai? Cha xem, đao pháp của hắn thật lợi hại! Tiểu Thanh còn bảo đấy là đại ca ca của muội ấy đấy.”
“Chuyện này...” Hình Trọng ngây người rồi trầm giọng nói: “Hắn là trọng phạm Lý Nhạc Phàm bị triều đình truy nã. Người trong giang hồ đều gọi hắn là Đao Cuồng!”
“Hả?” Hình Nhược Yên cả kinh, vẻ mặt khó lòng tin tưởng nổi: “Hắn là Đao Cuồng Lý Nhạc Phàm? Con nghe người trên giang hồ nói hắn cực kỳ hung ác? Gặp người giết người, như ma như quỷ... Sao có vẻ không giống?”
Hình Nhược Yên thường nghe những người trong giang hồ bàn chuyện của Lý Nhạc Phàm, thường thấy nhất là nói hôm qua hắn dã giết bao nhiêu người, hôm nay lại giết những ai, hung danh cực kỳ kinh khủng! Song Hình Nhược Yên tận mắt thấy cảnh hắn cứu Tạ Tiểu Thanh lúc vừa rồi, trong chốc lát cũng khó lòng đem hai tính cách tương phản đó gộp lại vào một người.
“Lời đồn đại trong giang hồ đâu thể tin là thật? hơn nữa lệnh truy nã của triều đình cũng chưa chắc đã chứng minh cho sự thật!” Hình Trọng thở dài, làm quan đã nhiều năm, quan trường đen tối ra sao hắn hiểu rất rõ, chỉ đành thở dài bất đắc dĩ.
๑๑۩۞۩๑๑
Hai cha con Hình Trọng nói chuyện với nhau, âm thanh tuy nhỏ song không tránh nổi đám người tập võ đông đảo xung quanh.
Những người trong giang hồ như quên hẳn cơn đau, ai nấy trợn mắt há hốc miệng nhìn Lý Nhạc Phàm ở phía trước. Ngay cả đám Phong Dã, Sư Nhược Tình cũng lộ vẻ khiếp sợ. Đương nhiên cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, bọn họ tin vào thực lực bản thân.
“Hóa ra hắn là Đao Cuồng!”
Hoàng tham tướng vuốt ngực, hít một hơi lạnh nói: “Con mẹ nó, ông đây không bắt được kẻ này, chẳng thà không thấy còn hơn.”
Nhân sĩ trong giang hồ biết rõ hung danh của Nhạc Phàm, ai nấy sợ hãi lui lại. Chỉ có các tiêu sư đi tới vị trí bốn vị đương gia.
Thanh danh Đao Cuồng Lý Nhạc Phàm giờ ít người không biết. Bất kể giang hồ hay thiên hạ, có thể nói danh tiếng chấn động... Đương nhiên, danh tiếng này đều là hung danh.
Đặc biệt là cảm thụ lúc vùa rồi khi Nhạc Phàm múa đao, cảm giác tanh máu, sát ý kinh khủng khiến mọi người đều sợ hãi.
๑๑۩۞۩๑๑
Đao, chỉ là một thanh đao bình thường. Nó được nhặt từ tay một tiêu sư chết lúc vừa rồi. Song khi nó trong tay kẻ khác lại là lợi khí giết người.
Đây là lần đầu tiên Lý Nhạc Phàm chạm tới đao trong suốt mấy ngày nay. Xiết chặt trong tay, cảm giác dày nặng quen thuộc xông lên đầu. Sát ý vô tận lập tức bùng phát! Chỉ có múa thanh đại đao trong tay mới có thể phát tiết cảm giác oán hận bị kiềm nén này.
“Cộp~~ Cộp~~”
Bước từng bước một về phía trước, Nhạc Phàm tay nắm đại đao, đi về phía đám Phong Dã.
๑๑۩۞۩๑๑