[Dịch] Thương Thiên

Quyển 8-Chương 4 : Ứng Thiên Thành Lâu Thượng Lâu




Thi Bích Dao lúc này mặc một chiếc cẩm bào, đeo mặt nạ màu bạc, bồi hồi trong căn lầu... Một bongs người hạ xuống, giọng cung kính nói: “Bẩm báo lâu chủ, người của chúng ta đã tìm rất lâu, song vẫn không phát hiện ra tung tích Lý Nhạc Phàm và vị tiên sinh kể chuyện kia!”

Thi Bích Dao gật đầu nói: “Vậy chắc đối phương cũng là một cao thủ trong việc giấu diếm tung tích nên mới khiến người của lâu các ngươi không tìm thấy vết tích. Có điều bọn họ chắc vẫn ở trong thành... Các ngươi không cần tra nữa, Lý Nhạc Phàm sẽ lại xuất hiện thôi.”

“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.”

Đợi thuộc hạ ly khai, Thi Bích Dao gỡ mặt nạ xuống, lẩm bẩm: “Đối phương là ai? Không ngờ còn tránh được ánh mắt của Lâu Thượng Lâu chúng ta. Sao lại ở cùng Lý Nhạc Phàm? Chẳng phải hắn không có bằng hữu sao?” Từng nghi vấn xuất hiện trong lòng, song lại không có đáp án.

๑๑۩۞۩๑๑ Vùng ngoại ô Lâm An, trong một căn nhà rộng rãi cao sang phú quý.

Trong căn vườn vắng lạnh, nhìn qua kông có điểm gì đặc biệt, gian phòng phía tây đèn đuốc sáng trưng, xua tan bóng đối. “Bùng~” Một tiếng nổ nhỏ vang lên từ trong biệt viện, phảng phất như đang phát tiết sự phẫn nộ.

Chu Khang Cảnh lúc này đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, nhíu mày, khó nén nổi cơn giận trong lòng.

“Ta đã tính đủ đường, không tiếc giá mượn cả thế lưucj phản tặc kiềm hãm binh mã của triều đình, ngay cả thế lực ngoại tộc ccũng dùng tơí, song vẫn thất bại... Rốt cuộc là vì sao, vì sao...” Sau cơn cuồng loạn, Chu Khang Cảnh bất đắc dĩ thở dài. Cho dù gã cầm được buông cũng được, song vẫn thấy không cam lòng, cực kỳ không cam lòng!

Lúc này, một cô gái nhan sắc tuyệt mỹ bước ra từ phía sau Chu Khang Cảnh, vuốt nhẹ lồng ngực gã rồi nói: “Vương gia đừng nóng, thật ra ngài đã làm rất tốt rồi, chỉ có điều người tính cuối cùng cũng không hết nổi các biến số thôi.”

Giọng nói của cô gái êm ái như làn sương sớm, dập tắt lửa giận trong lòng Chu Khang Cảnh. Gã dudưa tay ôm lấy cô gái, đặt lên đùi mình rồi gật đầu nói: “Có lẽ đúng như Nguyệt Thanh từng nói, cầu mà không được! Ta phải phóng mắt ra xa hơn, giờ trận cờ này vẫn chưa thua cơ mà... Nơi nơi biến đổi, thiên hạ đã loạn!”

“Sau trận chiến tại đỉnh Bình Nham, giờ các thế lực trong giang hồ lại chỉnh lý, vẫn còn cách thời điểm bảo tàng mở ra một quãng thời gian. Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, đoạt được Vũ Tàng, đến lúc đó, thiên hạ ai không thuần phục dưới chân ta!”

Nói xong một tràng hào hùng, tâm trạng Chu Khang Cảnh cũng bình tĩnh lại, giơ chiếc chén vàng trên bàn lên cạn sạch, trong mắt lấp lóe hào quang.

Đỗ Nguyệt Thanh chính là hoa khôi trong Lung Linh các tại thành Trữ Huyền, không ngờ tài nữ hồng trần khi xưa, thân là “tội nhân” giờ lại là người tình của Chu Khang Cảnh.

Cô nàng rúc vào lòng Chu Khang Cảnh, dịu dàng nói: “Một lần thành bại đâu luận anh hùng được, vương gia nói vậy, Nguyệt Thanh cũng yên thiên âm.” Nói xong lại nâng chén lên đổ đầy.

“Có tri kỷ như vậy là phúc của bản vương rồi!”

“Quen được vương gia cũng là phúc phận của Nguyệt Thanh!”

“Ha ha~~” Hơi rượu bốc lên, Chu Khang Cảnh ôm lấy Đỗ Nguyệt Thanh, đặt lên chiếc giường mềm, mau chóng cởi áo quần... Trong căn phòng nhỏ bừng lên xuân sắc!

๑๑۩۞۩๑๑

THành Ứng Thiên.

Tia sáng từ chân trời chiếu xuống sân sau của Thiết Quyền môn, mang tới một ngày đầy sức sống.

Một đêm qua đi, ba người Quý lão vẫn đứng trước cửa phòng, lo lắng đợi tin của Nhạc Phàm.

Thiết Cường lo lắng nói: “Đã một đêm rồi, sao vẫn không ra.”

“Thời gian càng lâu hy vọng càng lớn.” Quý lão cũng tự an ủi.

“Đừng nghĩ nhiều quá, Tô lão ăn ở phúc đức, tất nhiên sẽ được ông trời phù hộ.” Miêu Lam Phượng thấy bầu không khí có vẻ nặng nề bèn chuyển đề tài nói: “Thật không ngờ Nhạc Phàm tiểu huynh đệ còn tinh thông y thuật, thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.”

Thiết Nam lại đột nhiên hỏi: “Y thuật của Lý đại ca rất cao minh à?”

Quý lão gật đầu nói: “Tiểu Phàm được chân truyền từ đại hiệp y Vạn Liễu Hoài, y thuật của hắn đám thuật sĩ giang hồ không thể sánh nổi.”

“Ồ.” Ánh mắt Thiết Nam bất định, dáng vẻ tâm sự nặng nề.

... “Két~” Cánh cửa phòng từ từ mở ra, Nhạc Phàm bước khỏi căn phòng, toàn thân đầy những mồ hôi, dường như còn mệt hơn đại chiến ba ngày ba đêm.

Quý lão chạy lên trước nói: “Sao rồi, Tiểu Phàm?”

Nhạc Phàm giọng khô khốc đáp: “Mọi người vào tẩy rửa một chút, cảm phiền tìm giúp ta một căn phòng.”

Nhìn dáng vẻ Nhạc Phàm lao đao như muốn ngã, Thiết Nam lập tức đỡ chàng về phía phòng mình.

Thấy Nhạc Phàm đi khỏi, ba người Quý lão lập tức bước nhanh vào buồng trong.

“Hả! Đây là cái gì? Thối quá!” Ba người Quý lão vừa bước vào căn phòng thì một mùi hôi thối tanh tưỡi xộc thẳng vào mũi.

Chỉ thấy trên gường dưới đất đầy những vết máu, còn Tô Phóng Hào đang nằm yên tĩnh trên giường, hơi thở mạnh mẽ thoải mái.

“Y thuật của Tiểu Phàm quả thật ghê gớm!” Quý lão sắc mặt vui sướng, vội vàng thu dọn, không hề để ý tới chuyện dơ bẩn, hai vợ chồng Thiết Cường cũng vui vẻ giúp đỡ.

๑๑۩۞۩๑๑

Nửa ngày trôi qua, đã là buổi trưa, Nhạc Phàm từ từ tỉnh lại, vẻ mệt mỏi đã tiêu tan, tinh thần phấn chấn.

Nhạc Phàm thở dài một hơi, thầm nói: “Nếu nguyên khí không mất đêm qua cũng chẳng mệt như vậy.” Rời giường mở cửa phòng song thấy Thiết Nam vẫn đứng canh bên ngoài.

Lúc này Nhạc Phàm mới nhìn rõ dáng vẻ y, mới khoảng chừng hai mươi tuổi như mình, mái tóc dài màu đen che khuất thái dương, khuôn mặt đoan chính hơi có vẻ nhu nhược, đôi mắt trong suốt lại ánh lên vẻ kiên định, song vẫn mang chút rụt rè, rất mâu thuẫn.

“Lý đại ca! Huynh tỉnh rồi!”

Thiết Nam tuy hơi ngốc song Nhạc Phàm vẫn nghe ra vẻ thân thiết trong giọng điệu, không khỏi mỉm cười, sắc mặt hơi ưu sầu.

“Tuổi ngươi cũng xấp xỉ ta, cứ gọi Nhạc Phàm là được.”

“A... Huynh lợi hại hơn đệ, vậy đệ gọi là Lý đại ca nhé!”

“Lợi hại?” Nhạc Phàm mỉm cười tự giễu, nếu thật sự lợi hại, vậy tại sao những người thân cứ lần lượt rời khỏi mình?

“Bọn họ ở đâu?”

Thiết Nam trả lời: “Sư phụ người tới chỗ Tư Đồ lão gia gia dạy võ rồi, sư nương đang nấu ăn trong phòng bếp, Quý lão đang trong phòng chăm sóc cho Tô gia gia.”

Nhạc Phàm nhìn lên trời một chút rồi hỏi: “Đệ có quen khu vực gần đây không?”

Thiết Nam đáp: “Có, đệ lớn lên ở Ứng Thiên từ nhỏ, rất quen thuộc với nơi này.”

Nhạc Phàm nói: “Tô gia gia cần thuốc điều trị, đệ dẫn ta tới hiệu thuốc, ta muốn bốc một chút thuốc.”

“Hiệu thuốc tốt nhất nơi này tên là Hoài An Đường, chúng ta có thể tới đó xem.”

“Được rồi! Đệ tới bảo Miêu phu nhân một tiếng rồi mang ta đi xem sao.” Nói xong, Nhạc Phàm bèn bước ra phía ngoài sân... Song mới đi được một bước, Thiết Nam lại lập tức dừng lại, nhìn về phía Nhạc Phàm.

“Sao vậy?” Nhạc Phàm không hiểu hỏi lại.

“Cái... cái này...” Thiết Nam mặt mày nhăn nhó nói: “Giờ khắp phố đều dính ảnh truy nã của huynh, đệ sợ... Chẳng bằng huynh bảo đệ cần mua gì rồi đệ chạy đi mua là được.”

Nhạc Phàm khoát tay nói: “Đệ không hiểu dược lý, có một số loại thuốc không có còn có thể thay thế được, những thứ này đệ không hiểu đâu, cho nên tốt nhất là để ta tự đi. Đệ yên tâm, với hình dạng của ta hiện giờ, chỉ cần không phải người cố tình để ý chắc chắn sẽ không nhận ra.”

“Vậy.... vậy thì được!” Thiết Nam nhìn mái tóc đen nhánh của Nhạc Phàm, cuối cùng đành kiên trì bước lên trước dẫn đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.