“Gom góp quân lương?” Hình Trọng ngẩn ra, trầm giọng nói: “Các ngươi là người của loạn quân?”
Phong Dã không đáp, tiếp tục nói: “Hoàng đế Đại Minh hoang dâm vô đạo, khiến dân chúng trong thiên hạ lâm vào cảnh lầm than. Với tài năng của Hình đại nhân có tới đâu mà chẳng được? Sao phải bán mạng cho tên cẩu hoàng đế kia?”
“Hình mỗ làm quan chẳng phải vì hoàng đế mà chỉ vì bách tính nơi này.” Hình Trọng cười lạnh, lên tiếng chất vấn: “Các ngươi đều là nghĩa quân mà lại tới cướp tiền quyên góp từ thiện, chẳng lẽ không sợ người trong thiên hạ thóa mạ?”
“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa.” Phong Dã khoát tay áo nói: “Nếu các ngươi không lùi, đừng trách ta độc ác.”
“Sơ tán bách tính!” Hình Trọng cao giọng hét lớn, các sai dịch vội vàng tiến lên xua bách tính xung quanh ra, nhưng dân chúng chung quanh không chịu lui lại.
“Hình đại nhân, chúng ta không đi --"”
“Đúng! Chúng ta không đi... Chúng ta muốn bảo vệ khoản tiền từ thiện này.”
“Bọn họ chỉ có hai người, mọi người đừng sợ, liều mạng với chúng!”
“Liều mạng ~~”
Đám trẻ con càng la lớn: “Đánh chết bọn chúng đi,d dánh chết những kẻ xấu ấy đi!”
๑๑۩۞۩๑๑
Mọi người sĩ khí sục sôi, ai nấy đều lộ vẻ quyết tử không sợ chết, khiến Hình Trọng cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ đành sai nha dịch bảo vệ đám trẻ cho tốt.
Phía trước đám người vẫn còn vài trăm nhân sĩ võ lâm, tuy bọn họ chỉ là người đi ngang qua đây, thấy chỗ này náo nhiệt thì tham gia, song thấy cảnh tượng này tâm tình cũng kích động, liên tiếp rút binh khí ra, chỉ về phía hai vị khách không mời mà tới kia.
“Các ngươi cút mau, hai tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch...”
“Đúng! Cút ngay, hai tên tiểu tử thối các ngươi có thể đối phó được tất cả chúng ta hay sao?”
“Đúng là không biết tự lượng sức mình, về bú sữa mẹ đi!”
“Ha ha~~”
Cười nhạo! Trào phúng! Châm chọc!
Phong Dã không nói nhưng Ba Hùng lại hừ lạnh một tiếng, khinh thường đáp: “Mấy kẻ không biết sống chết các ngươi! Lão đại đã cho cơ hội, nếu đã không biết đường nắm lấy, vậy thì...”
“Lên!” Không đợi Ba Hùng nói xong, bốn tiêu se đã đạp lên trụ đá, nhảy lên không trung, vung đại đao chém thẳng về phía hắn.
Ba Hùng bễ nghễ nhìn đám người, không có bất cứ hành động gì.
Bốn tiêu sư thấy thế vui mừng, còn tưởng đối phương không kịp phản ứng. Tiếng đao chém qua không khí, khi bốn người đã sắp đắc thủ, đối phương lại đột nhiên cử động! Cho dủ chỉ là động miệng, xong lại tạo thành thương tổn trí mạng đối với bọn họ
“Chết!” Quát lớn một tiếng như ma âm, kinh động tâm thần. Bách tính xung quanh không chịu nổi che lỗ tai, vội vã lui về phía sau. Còn bốn tiêu sư bị sóng âm chấn động bật về mặt đất, thất khiếu chảy máu chết ngay tại chỗ, cảnh tượng thê thảm khiến người ta sôi gian!
Tạ Tiểu Thanh nổi giận không kiềm được, đang định xông lên phía trước, song lại bị Hình Như Yên kéo lại.
“Muội muội đừng vọng động, muội không phải đối thủ của bọn chúng.”
Tạ Tiểu Thanh tức giận nói: “Hình tỷ tỷ, bọn chúng thật xấu xa, chúng ta nên làm gì bây giờ? Muội lo quá!”
“Đừng lo, chúng ta đông người như vậy, chẳng lẽ còn sợ không đánh lại hai người bọn chúng.” Hai hàng mi thanh tú của Hình Như Yên hơi cau lại, đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm vào hai người Ba Hùng.
“Vâng.” Tạ Tiểu Thanh gật nhẹ đầu, lẩm bẩm: “Nếu đại ca ca ở đây thì hay quá!”
๑๑۩۞۩๑๑
Đương gia của tứ đại tiêu cục nhìn cảnh tượng đó đều âm thầm kinh ngược. Dùng sóng âm giết người trong vô hình, công phu quỷ dị này tuyệt đối không đưới bí kỹ phật môn Sư Tử Hống.
Bốn người đánh mắt cho nhau, tiếp đó cùng nhảy lên không trung. Tông Nhiên, Trầm Vạn Cừu cầm kiếm, Phong Liệt Thành đùng dao, Tạ Phong xiêt schặt song quyền, cùng tấm công Ba Hùng từ các phương vị khác nhau.
“So đấu công phu? Được! Tới được lắm!” Ba Hùng hứng phấn hống lên một tiếng, chỉ dùng tay không tiến tới nghênh tiếp...
“Keng!”, “Keng!”
Đôi tay Ba Hùng như kim cương, cứng rắn đón đỡ kiếm thế của Tông Nhiên và Trầm Vạn Cửu, còn khiến cả hai chấn động bay ngược trở lại. Không chờ hắn thu tay lại, đao phong đã theo ngay phía sau.
“Cút!” Phong Liệt Thành trảm xuống như có lực lượng ngàn cân, chém thẳng lên cánh tay của Ba Hùng.
“Keng~~” Một đoa uy thế là vậy song Phong Liệt Thành như đánh phải tảng đá cứng, chấn động tới mức cổ tay phát đau, đao cũng suýt nữa bị văng ra.
“Chết đi!” Ba Hùng đang định ra tay giết Phong Liệt Thành, Tạ Phong đã đánh tới, hai người dùng song quyền giao chiến, trên không trung chỉ vang lên những tiếng “Cách cách bộp bộp” không ngừng, khiến người ta nghe mà kinh hãi.
๑๑۩۞۩๑๑
Bốn người Tạ Phong đều là cao thủ siêu nhất lưu, lúc liên thủ có thể sánh với cao thủ tiên thiên, Ba Hùng bị bọn họ quấn lấy, cứ như vậy sợ rất khó thắng lợi.
Phong Dã lạnh lùng quan sát hai bên giao thủ, một lúc áu mới lên tiếng: “Lão nhị, đừng đùa nữa!”
“Vâng!” Ba Hùng đáp xong lập tức bứt ra, tiếp đó hét lớn một tiếng: “Kiếm Diệt~~”
“Không tốt!”
“Tránh mau...”
Khí thế Ba Hùng bùng phát, tay pahỉ làm kiếm, chém thẳng xuống... Kiếm khí hung tàn bá đạo tung hoành!
“Bùng!” Một tiếng nổ vang lên, trên mặt đất lưu lại một hố sâu lớn dữ dằn, còn bốn người Tạ Phong bị kiếm khí làm đánh bị thương, bay ra phía xa.
“Đương gia...” Các tiêu sư thấy thế vội vàng tiến tới giúp đỡ, còn Ba Hùng cũng không ra tay, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ như nhìn con giun cái dế.
Mọi người đều chấn động! Bách tính xung quanh hít một hơi lạnh, da đầu cũng tê dại.
Kiếm khí mạnh mẽ như vậy, công phu lợi hại như vậy, chẳng trách chỉ có hai người mà bọn họ cũng có gan tới cướp tiền từ thiện. Những nhân sĩ võ lâm không khỏi âm thầm ước lượng.
“Cha!” Tạ Tiểu Thanh hồi tỉnh từ trong cơn sợ hãi, bước nhanh về phía Tạ Phong.
Lúc này, Tạ Phong quần áo không chỉnh tề, mái tóc rối tung, khóe miệng chảy máu, dáng vẻ như đã trọng thương rất nặng.
“Cha~~” Tạ Tiểu Thanh khóc không ra nước mắt, đã tức giận tới cực điểm. Nàng quên cả bản thân, xông lên phía trước, gào lên: “Ta muốn giết ngươi!” Dứt lời lấy từ trong tay áo ra một lưỡi dao, dùng sức ném về phía Ba Hùng...
“Hừ! Chẳng biết sống chết!” Ba Hùng nở nụ cười khinh bỉ, tùy ý phất nhẹ tay trái.
“Á~~”
“Đừng~~”
Nhìn lưỡi dao bị đánh bật lại, mọi người kinh hãi gào lên! Hình Như Yên định lao lên nhưng đã không kịp, chỉ có thể quan sát mọi chuyện xảy ra, trong mắt đầy vẻ sợ hãi và hối hận!
Tốc độ của lưỡi dao bắn lại cực nhanh! Hơn xa lúc bị ném tới.
Tạ Tiểu Thanh hoàn toàn không phản ứng kịp, lưỡi dao to dần trong ánh mắt, không còn nhìn thấy gì, không còn nghe thấy gì...
Đang lúc mọi người cảm thấy không còn hy vọng gì, Phổ Quang đại sư ra tay... Song không chờ đại sư tới gần, phía trước Tạ Tiểu Thanh đã xuất hiện thêm một người. Không ai thấy rõ dáng vẻ của hắn, cũng không ai thấy hắn xuất hiện ra sao. Cứ thế đột ngột đứng tại nơi đó, phảng phất như trước giờ đều đứng đấy, nửa bước không rời. Người kia là ai?
๑๑۩۞۩๑๑
Mắt thấy lưỡi dao bắn tới, Tạ Tiểu Thanh trong đầu trống rỗng, đột nhiên, một cơn gió nhẹ lướt qua, một bóng người to cao xuất hiện trước mặt cô bé! Che tầm mắt, cũng che cả nỗi sợ hãi trong lòng Tạ Tiểu Thanh.
“Coong!” Bóng người duỗi tay phải ra, tiếp lấy lưỡi dao đang bay tới... Sau đó đưa nó trả lại cho Tạ Tiểu Thanh, tất cả đều vô cùng tự nhiên, không chút lúng tung gượng gạo nào.
“Nha đầu...”
Giọng nói này?
Bóng người thật quen thuộc! Tấm áo thợ săn đậm màu, mái tóc đen ngang vai, khuôn mặt kiên định, đôi mắt sâu sắc thấm đẫm u buồn...