Con đường xuôi xuống phía Nam, Nhạc Phàm cưỡi ngựa phi nước đại, Thi Bích Dao nói thế nào cũng không nghe, giận tới phát điên.
Sắc trời đã tối, bầu trời cao không chút ánh sáng, mây đen vần vũ, khí trời âm trầm, mùi ẩm ướt biểu thị mưa to sắp giăng xuống.
Trong ngọn núi hoang vu lập lòe ánh lửa, xa xa nhìn lại như những điểm huỳnh quang nho nhỏ.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong sơn động, Thi Bích Dao ráng chịu mùi bùn tanh tưởi, oán hận nói “Lý Nhạc Phàm, đều là lỗi của ngươi. Cho dù báo thù cũng không cần làm như vậy chứ? Thái gia bên kia đâu có bỏ chạy. Nếu ngươi nghe lời ta nghỉ một đêm trong trấn nhỏ lúc trước giờ chúng ta cũng không cần lang thang ở nơi hoang vu này. Ngươi xem xem, chỗ này vừa ẩm vừa bẩn, lại lắm côn trùng nữa chứ...”
Thi Bích Dao không ngừng oán hận. Nhạc Phàm như không nghe thấy, tiếp tục thu dọn cỏ khô trên mặt đất. Sau đó ngồi xuống tu luyện, hoàn toàn không để ý tới nàng.
Thi Bích Dao tức giận, quát khẽ: “Lý Nhạc Phàm, ngươi ngủ ở đấy rồi, ta ngủ ở đâu?”
“...”
“Này! Sao không nói, rốt cuộc ngươi có phải đàn ông không, sao lại chẳng chút phong độ thế hả?”
Giằng co cả nửa đêm, Thi Bích Dao cuối cùng cũng ngủ, hay nên nói mệt quá lăn ra ngủ.
๑๑۩۞۩๑๑
Sáng sớm hôm sau, bó củi cháy sạch, Thi Bích Dao từ từ mở hai mắt, đỉnh đầu vẫn là vách núi đen như mực. Dựng người dậy, nhìn quanh bốn phía, Lý Nhạc Phàm đã không thấy đâu, chỉ có điều trên người mình được phủ thêm một lớp cỏ khô dày.
“Tên này lại chạy đi đâu rồi?” Thi Bích Dao nhìn lớp cỏ khô trên người mình, trong mắt thoáng hiện vẻ mất mát. Lập tức đẩy cỏ khô ra, đứng dậy bước ra ngoài cửa động...”
“A!” Trời quang mây tạnh, ánh mặt trời chói lọi! Thi Bích Dao đang định dùng tay che mắt thì một bóng người xuất hiện trước mặt, ngăn cảnh ánh mặt trời chói mắt kia.
“Ngươi, ngươi chưa đi à?” Thấy bóng người trước mặt là Lý Nhạc Phàm, Thi Bích Dao thoáng kinh ngạc và kích động, chỉ có điều ngay bản thân nàng cũng không phát hiện ra.
Nhạc Phàm tùy ý ném chút hoa quả cho Thi Bích Dao rồi lạnh lùng nói: “Chuyện của ta không cần ngươi quản.” Dứt lời bèn dắt ngựa đi.
Thi Bích Dao nhìn quả táo trong tay, bỗng mỉm cười xán lạn.
๑๑۩۞۩๑๑
Tới giữa trưa, Nhạc Phàm cùng Thi Bích Dao đang điều tức bên bờ sông Minh Hà, đột nhiên vọng lại tiếng tranh đấu, âm thanh dần dần tới gần.
“Ồ?” Thi Bích Dao ngạc nhiên kêu khẽ, lẩm bẩm: “Thân pháp ba người kia thật quen mắt? Hình như từng gặp ở đâu rồi.”
Phía trước cách đó không xa, hai đội nhân mã đang xung đột, chém giết lẫn nhau. Trong đó một bên là mười mấy nam tử áo xám cường tráng, bên kia lại là ba cô gái y phục rực rỡ. Các nàng một người cầm roi, hai người cầm kiếm, thân thủ tuyệt hảo. Qua lại giữa trận địa kẻ địch nhẹ như lông hồng.
Thấy tình hình đó, Nhạc Phàm cùng Thi Bích Dao còn tưởng ba cô gái đang gặp nạn. Nào ngờ những câu nói nghe được hoàn toàn điên đảo suy nghĩ của họ.
Chỉ nghe một nam tử trong đó khổ giọng cầu khẩn: “Ba vị cô nương, xin ba người bỏ qua cho chúng ta, chúng ta cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi!”
Một giọng nói yêu kiều đáp lại: “Bỏ qua cho các người? Nghĩ hay ho nhỉ? Dám theo dõi ba chị em bổn cô nương, các ngươi nghĩ mình tự chịu được hậu quả sao? Hừ!”
“Đúng vậy, chút công phu mèo ba chân của các người mà cũng đòi theo dõi ta?”
“Hi hi, dám có ý đồ với chúng ta, đúng là chúng muốn chết rồi!”
“Ha...” Một tay xuất kiếm, ngã thẳng xuống.
๑๑۩۞۩๑๑
Hóa ra, đám nam tử áo xám này theo dõi ba cô gái nàng, hành tung bị bại lộ còn định cưỡng ép ra tay, kết quả ngược lại thành ra bị ba nàng truy sát, trên đường đã chết không ít đồng bọn, vô cùng uất ức!
Đối mặt với cường địch như vậy, không phải bọn họ không định chạy trốn. Chỉ có điều thực lực đối phương thật quá cao cường, chạy chốn chỉ khiến mình chết nhanh hơn, chẳng bằng hợp lực tử chiến một trận, tìm đường sống trong chỗ chết.
“Mẹ nó! Các huynh đệ, liều mạng thôi~~”
“A~~”
Cô gái cầm roi khinh thường: “Hai muội muội, đừng đùa nữa, giết sạch đám cẩu tặc này đi, bọn sư huynh vẫn đang đợi đấy.”
“Vâng thưa đại tỷ. Bọn muội chơi cũng đủ rồi.” Vừa dứt lời, chiêu thức của ba cô gái biến đổi, chiêu nào cũng dồn người ta vào chỗ chết. Vũ khí trong tay được huy động như cánh tay nối dài, chỉ trong chốc lát, hơn mười nam tử đã ngã xuống. Nếu nhìn kỹ lại, ai nấy đều bị một kiếm xuyên thẳng qua yết hầu.
“Thủ đoạn thật độc ác...” Nhạc Phàm khẽ cau mày, lòng thầm khó chịu nhưng chàng cũng không định bước tới khuyên bảo. Dẫu sao trong lòng mỗi người đều có thước đo sinh mệnh riêng.
“Một kiếm xuyên thủng yết hầu! Chẳng lẽ là truyền nhân của Kiếm Ma?” Thi Bích Dao hé mắt, trong lòng đầy nghi ngờ.
๑๑۩۞۩๑๑
“Chúng ta đi.” Nhạc Phàm cười nhạt một câu, dắt ngựa đi từ bên phải sang.
“Quả nhiên là vậy.” Thi Bích Dao thầm than, nàng đã sớm biết Nhạc Phàm không quản những chuyện ngoài lề như vậy, chỉ đành thất vọng mỉm cười bước theo.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng... Câu nói này thật quá đúng với giới giang hồ.
“Hai người các ngươi ngừng lại cho ta.” Nhạc Phàm đang định bỏ đi, bỗng bên tai vang lên một tiếng kêu.
Nhạc Phàm nhìn sang, ba cô gái kia đã thu thập xong đám nam tử áo xám, đang đi về phía mình.
Kể cả đối phương nói với ý tốt thì Nhạc Phàm vẫn để ý tới ba cô gái kia vô cùng kiêu ngạo, hò hét chẳng khác nào gọi người hầu của mình, ai nghe xong cũng tức giận.
Nhạc Phàm liếc mắt nhìn sang ba người, tự bước đi, không có ý dừng lại.
“Bổn cô nương hỏi ngươi, ngươi dám không để ý sao? Hừ!” Cô gái dẫn đầu một lời không hợp lập tức động thủ. Ngọn rui vung lên, đánh thẳng tới mặt Nhạc Phàm...
Thi Bích Dao đứng bên cười thầm: “Ba người này đúng là tự chuốc lấy khổ.”
“Đùng!” Ngọn roi không hề đánh lên mặt Nhạc Phàm như dự liệu mà bị chàng nắm chặt trong tay.
“Ngươi... Ngươi làm gì vậy?” Cô gái cầm roi thấy Nhạc Phàm bắt ngọn roi của mình dễ dàng như vậy, lập tức cả kinh. Hai muội muội cũng lập tức lao lên quát lớn: “Tên giặc cướp, mau buông tay.”
“Hừ!” Nhạc Phàm lật tay, vẩy ngọn roi về.
“A!” Cô gái cầm roi vẫn ngây ra, không kịp né tránh, bị ngọn roi đánh trúng bả vai, vô cùng đau đớn.
“Tên giặc cướp kia, ngươi dám....” Hai muội muội đang muốn ra tay lại bị cô gái cầm roi cản lại.
Tiếp đó, ả nói với Nhạc Phàm: “Tên nhóc thối tha kia, xem ra ngươi cũng có thực tài, chắc cũng là chó săn cho triều đình hả?”
“....”
Thấy Nhạc Phàm không để ý tới mình, cô gái hừ lạnh nói: “Đã vậy, bổn cô nương cũng chẳng khách khí nữa, xem roi....” Nói xong lại đánh một roi ra, uy thế còn mãnh liệt hơn lúc nãy, tiếng động xé gió.
“Bốp!” Vẫn chẳng khác đi, Nhạc Phàm giơ tay bắt ngay lấy.
Chỉ có điều lần này cô ả kia mỉm cười âm lãnh, trong mắt hiện vẻ nhạo báng, vẻ mặt hai ả bên cạnh cũng hệt như vậy.
“Trên roi có độc!” Nhạc Phàm biến sắc, một luồng khí tức âm tà độc ác xuyên thẳng qua lòng bàn tay vào cơ thể chàng. Song chàng không hề buông tay.
Cô ả cầm roi vẻ mặt đắc ý, hai ả bên cạnh cũng cười hì hì nói: “Trong roi thần của tỷ tỷ có cơ quan, tên tiểu tử thối này còn dám dùng tay bắt. Ha ha...”
“Không sai, không sai, hắn trúng Hủ Tâm Khuyết rồi, chỉ chốc nữa thôi sẽ thành một vũng nước đặc.”
“Đáng thương quá...”
“Hủ Tâm Khuyết!” Thi Bích Dao cả kinh, sắc mặt căng thẳng nhìn Nhạc Phàm.
Trên giang hồ ít người biết lai lịch của Hủ Tâm Khuyết, song hung danh và mức độ độc ác của loại độc này lại được rất nhiều người nghe tới, kẻ trúng nó chỉ trong chốc lát sẽ cạn mệnh. Hơn nữa, toàn thân sẽ từ từ hóa thành một bãi máu.
“Lý Nhạc Phàm, ngươi...” Thi Bích Dao còn chưa dứt lời, Lý Nhạc Phàm đã thổ ra vài ngụm máu, như sắp phát nổ.
Đây vốn là một trận tranh chấp do hiểu lầm, khó lòng kể rõ, song cô ả kia không buồn hỏi một câu đã ra tay hạt sát thủ, tâm chí ả hung ác vô cùng, hoàn toàn tương phản với khuôn mặt xinh đẹp.
“Ách~”
Nhạc Phàm cố nén cơn đau do độc tố ăn mòn, trong lòng đầy sát ý, phẫn nộ khó tả! Nếu không phải kinh mạch bản thân đủ kiên cường, sợ rằng đã sớm bị phế.
Cố gắng điều khiển luồng nguyên khí mỏng manh trong cơ thể, Nhạc Phàm từ từ đẩy chút độc tố còn sót lại ra. Lúc này, màu đỏ sậm trên gân cốt đã từ từ nhạt đi, tiếp theo từng làn khói trăng bốc lên. Long Cực Cửu Biến đã lâu không chút động tĩnh giờ lại thay đột nhiên bùng phát.