[Dịch] Thương Thiên

Quyển 8-Chương 32 : Thuật sĩ giang hồ




Trong thành Vân Nam, ngựa xe như nước, phồn hoa vô cùng. Đặc biệt là trong quán trà quán rượu, người ra kẻ vào tấp nập, không còn chỗ ngồi. Chỉ có điều những người trong giang hồ qua lại nơi đây đều mang sắc mặt căng thẳng. Bầu không khí quái dị đó khiến ai cũng cảm thấy bất an.

Trên đường cái tuy rất nhiều người, song đưa mắt nhìn sang rất dễ thấy bốn người trẻ tuổi khí chất bất phàm.

Bốn người trẻ tuổi này vừa nói vừa cười, như chẳng hề lo lắng. Thoải mái bước trên đường, hết nhìn đông lại nhìn tây như trước giờ chưa từng thấy thứ gì kỳ lạ đến vậy.

Bên quán nhỏ ngoài rìa đường, hai thiếu niên đang cầm một thứ, đang muốn nghịch chơi...

“Thạch Đầu, đây là cái gì vậy? Cứ xoay xoay, thật kỳ lạ, sao ta chưa từng thấy?” Một thiếu niên lưng đeo kiếm lớn, cầm trong tay một cái chong chóng gỗ, vẻ mặt tò mò.

“Cái này còn không biết à? Đồ ngốc!” Thiếu niên áo gấm bên cạnh vẻ mặt hèn mọn đáp: “Ta nói cho ngươi hay, thứ này tên là Phong Hỏa Luân, chỉ cần có gió sẽ tự động xoay tròn, người trong giang hồ thường dùng nó để xem hướng gió, còn cao thủ nếu dùng nội kình thôi động còn có thể dùng như vũ khí, ngăn cản ám khí. Ngươi xem này, kết cấu của Phong Hỏa Luân rất đơn giản, ứng dụng lại nhiều, thế nên trên quầy hàng nào cũng có bán.”

“Phong Hỏa Luân, lợi hại vậy sao?” Thiếu niên hét lên kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Chẳng biết Lỗ đại thúc có thể làm ra cái này không?”

Đang nói chuyện, một nam một nữ bỗng lại gần. Đúng hơn là một tiểu hòa thượng và một cô bé.

Tiểu hòa thượng thấy hai thiếu niên đang đi bèn bước tới hỏi: “Thạch Đầu, Tiểu Thiên, các ngươi đang nói gì đấy?”

Thiếu niên mang đại kiếm kể lại công dụng của vật trong tay cho đối phương, tiểu hòa thường thấy vậy thầm khen lạ.

Thiếu niên áo gấm đề nghị: “Hay chúng ta mua một cái đi? Không khéo sau này có tác dụng.”

“Không được!” Thiếu niên lưng đeo đại kiếm phản đối: “Một cái sao đủ? Ít ra cũng phải mỗi người một cái mới đủ phòng thân.”

“Đúng đúng!” Mọi người cùng gật đầu.

“...”

Đám người trẻ tuổi này vô cùng trịnh trọng, chẳng hề hay biết ông chủ sạp hàng xung quanh mặt đã dại ra, vừa ngượng vừa sợ: “Mẹ kiếp! Đám này là ai thế, chẳng lẽ là lũ dã nhân chưa được khai hóa! Ban ngày ban mặt...”

Thiếu niên áo gấm đang định hỏi giá, bỗng thấy một đứa trẻ kéo tay mẹ đi tới, miệng hô: “Mẹ ơi, con muốn một cái chong chóng.”

Thiếu niên lưng đeo đại kiếm thấy vậy bèn nói với đứa trẻ: “Tiểu đệ đệ, thứ này rất nguy hiểm, mua cái gì khác được không?”

“Đệ muốn mua! Sao không cho đệ mua?”

“Thứ này nguy hiểm lắm, nếu lỡ tự làm mình bị thương thì sao?”

“Đệ muốn mua cơ, muốn mua cơ!”

“Đúng là trẻ con không hiểu chuyện.”

“Hu hu....”

...

Mẹ đứa bé thấy vậy ngây ra, nhanh chóng kéo cậu bé đang khóc đi khỏi, vừa chạy vừa nói thầm: “Đúng là xúi quẩy, vừa ra ngoài đã gặp thằng điên.”

“Sao cô ta lại mắng nhỉ? Đứa bé kia khóc cái gì?” Đám thiếu niên vẫn không hiểu, song chủ quán lại tức tới đỏ cả mặt.

Cuối cùng thật sự không nhịn nổi, hét lớn: “Đám các ngươi có phải luyện võ tới phát điên rồi hay khong? Đây vốn là chong chóng cho trẻ con chơi, đâu phải cái gì mà đoán hướng gió, làm vũ khí với chặn ám khí? Có phải bệnh cả lũ rồi không! Mau tránh ra, đừng quấy rầy chuyện buôn bán của ta!”

“Cái gì? Đây là đồ chơi cho trẻ con?” Thiếu niên áo gấm kinh ngạc nhìn đồng bọn, đáp lại làm một loạt ánh mắt khinh bỉ.

“Ba thằng ngốc!” Thiếu nữ nãy giờ không nói giờ bỏ lại một câu khinh thường sau đó quay đầu đi khỏi. Trên mặt rõ ràng đang viết, ta không quen bọn họ.

Những người trẻ tuổi vừa rồi chính là Thạch Kiền, Thanh Thiên, Mễ Triết và Tuyền Thanh.

๑๑۩۞۩๑๑

“Trời có số mệnh, người có họa phúc, thăm dò thiên cơ, thấy đủ để vui. Sống chết có số, biết là nghịch thiên, thường thường vô vi, tính tới vô cùng...”

Một âm thanh trong trẻo vang lên từ một căn ngõ, nghe kỹ thì lại là một loạt những câu nói vừa mâu thuẫn lại vừa huyền diệu.

Đám Thạch Kiền nghe có người hét, đều hiếu kỳ chạy tới.

Phía trước vài bước là một chiếc bàn phủ khăn trắng, sau bàn là một ông lão đang mơ màng ngủ, miệng nhỏ nước dãi, khiến người ta trông mà phát tởm. Bên cạnh hắn là một tên đạo sĩ nhỏ cầm một tấm bảng hiệu lắc lư không ngừng. Trên đó viết: “Thiên cơ giải hoặc, nhạc tri mệnh số!”

“Lần này thì ta biết, lần này thì ta biết.” Lần này lại là Thạch Kiền, chỉ thấy hắn hưng phấn giới thiệu: “Trên giang hồ có một loại người chuyên đoán mệnh cho người ta kiếm tiền, thường gọi là thầy tướng số. Có điều ta nghe nói phần đông đám thầy tướng này chỉ là lừa đảo, những cao nhân có bản lĩnh chân thực thường ẩn cư nơi thế ngoại... Này, ta nói thật mà, các ngươi đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ta chứ?”

Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của đồng bọn, Thạch Kiền ra sức giải thích, song tiểu đạo sĩ đứng bên cạnh đã nổi giận đùng đùng: “Lừa đảo? Ta thấy ngươi mới là đồ lừa đảo! Ô~~ Không ngờ ngươi trông như chó mà miệng còn mọc được ngà voi cơ đấy!”

Thạch Kiền sau khi trải qua chuyện vừa rồi vốn vô cùng ảo não, giờ nghe người khác trách mắng lại càng tức giận.

Nhưng không chờ Thạch Kiền phát tác, tiểu đạo sĩ đã tiếp tục nói: “Môi vẩu, mặt xấu! Tự cho là mệnh tốt, thực chất chỉ là kẻ đoản mệnh. Nhìn ngươi ăn mặc thì ngăn nắp nhưng ẩn tàng ý gian ác, nhìn ngươi thân cao cường tráng, không khéo là ăn cỏ mà lớn! Chẳng trách ngây ngây dại dại, tội lỗi, tội lỗi...”

“Ngươi, ngươi... Ta...” Thạch Kiền tức đến phát run, cả nửa ngày không nói được một câu. Thanh Thiên, Mễ Triết phía sau đã cười tới mức gập cả bụng, ngay cả Tuyền Thanh cũng bật cười không thôi.

“Ha ha, thật không ngờ! Thạch Đầu cũng có ngày bị người khác trách mắng cơ đấy. Cũng may Ngũ Tử sư huynh không tới, bằng không không cười chết không được. Ha ha~~”

“A Di Đà Phật! Đây chắc hẳn là nhân quả của Thạch Đầu rồi!”

“Ha ha!”

๑๑۩۞۩๑๑

Màn hành kịch này qua đi, Mễ Triết bước lên hỏi: “Tiểu đạo sĩ, nếu các ngươi có thể giải được an nguy, vậy giúp ta tính xem, chúng ta đang làm gì? Nếu ngươi nói đúng cái này sẽ thuộc về ngươi.” Nói xong bèn lấy một thỏi bạc trong tay ra.

Ánh mắt tiểu đạo sĩ lập tức sáng lên, quay sang đánh thức sư phụ nói: “Sư phụ, mau dậy đi, việc tới rồi này! Mười lượng bạc cơ đấy!”

“Cái gì cơ! Bạc, bạc đâu? Ở đâu cơ?” Lão đạo sĩ lập tức đứng dậy, lau lau nước dãi ở khóe miệng, nhìn khắp xung quanh... Trên con đường đông đúc, bốn người trẻ tuổi đang nhìn mình với ánh mắt khinh thường.

“Ồ! Không ngờ lại là họ! Ha ha, đúng là thú vị!” Lão đạo sĩ thầm thấy lạ, ho khan một tiếng rồi ra vẻ văn nhã nói: “Lão phu Bất Giới, chính là một thần tướng số áo vải, đây là đồ nhi của ta, Phương Hàm.”

Dừng một chút, thấy đối phương không biểu tình, gã lại nói tiếp: “Nói vậy chắc hẳn bốn vị là thiếu niên anh hùng mới vào giang hồ?”

“Ồ!” Mọi người cùng kinh ngạc, Mễ Triết hỏi: “Sao ngươi biết?”

“Ha ha!” Bất Giới cười gượng hai tiếng rồi lắc đầu thở nhẹ, Phương Hàm bên cạnh bước lên, nói với vẻ lẫm liệt: “Sư phụ ta là đại sư Bất Giới, trong giới tướng số đã nhận thứ hai thì không ai dám xưng đệ nhất. Các người chưa từng nghe danh thầy ta, chẳng phải mới vào giang hồ thì là gì?”

“Không phải chứ?” Đám người trợn mắt đánh giá đối phương, nhưng lão đạo lôi thôi này có nhìn thế nào cũng chẳng giống cao nhân trong truyền thuyết!

“Khụ khụ!” Bất Giới ho khan hai tiếng rồi nghiêm mặt nói: “Chuyện mệnh số, thăm dò thiên cơ! Người tin thì thật lòng, người nghi ngờ thì mê hoặc. Bốn vị tiểu huynh đệ muốn dự liệu tiền đồ hay muốn xem họa tra phúc?”

Thạch Kiền không cam lòng nói: “Nói dễ nghe thật, ngươi biết chúng ta đang làm gì không? Đừng có khoác loác.”

Bất Giới híp mắt nói: “Cái này quá đơn giản, không cần tính lão đây cũng biết. Giờ vì tranh đoạt Vũ Tàng mà khắp thiên hạ đầy mưa giông gió lớn, chắc hẳn các vị tiểu huynh đệ cũng tới đây vì nó? Hơn nữa, ta còn biết, do trưởng bối của các người phái các người đi.”

“Ách! Cái này ngươi cũng biết?” Lần này mọi người đều rất hứng thú, Thanh Thiên và Tuyền Thanh còn bình tĩnh, Song Thạch Cân và Mễ Triết đều vội vàng lao tới trước bàn thăm hỏi.

...

Trong căn ngõ lớn, đám trẻ tuổi vây quanh một thầy tướng số hỏi nọ hỏi kia. Những người đi qua chỉ liếc sang một thoáng rồi bỏ đi, trong mắt đầy vẻ coi thường. Duy chỉ có, cách đó không xa, trên ban công một quán rượu, một chàng trai mặc áo bào trắng đang chăm chú quan sát.

“Đại ca, đệ thật không hiểu, lão già lừa đảo kia có gì mà khiến đại ca coi trọng? Đại ca đã ngồi đây cả nửa ngày rồi đấy! Có đáng giá không? Chẳng bằng trở lại lập kế hoạch tranh đoạt Vũ Tàng đi!” Thiếu niên áo trắng bên cạnh nói với vẻ bất bình.

“Chuyện tranh đoạt Vũ Tàng đã được xác định rồi, ngày mai sẽ xuất phát, tạm thời không có biến số gì....” Nam tử uống một ngụm rượu rồi mỉm cười nói: “Đồng Tường, đệ biết không? Có những kẻ giả vờ thanh cao song chẳng qua chỉ phàm phu tục tử. Song có những người bình thường vô vi song thâm tàng bất lộ. Còn lão tiên sinh đoán mệnh đó chính là loại người sau mà ta nói. Có một số chuyện sau này đệ sẽ rõ.”

“Cái gì? Thứ như hắn á?” Chàng trai tên Đồng Tường kia giật mình, tuy hắn rất tin tưởng nam tử nhưng trong lòng vẫn khó tin nổi. Tâm tình lúc này của hắn cũng hệt như Thạch Kiền lúc vừa bắt đầu.

“Ha ha, đệ không tin ư? Đừng để đôi mắt lừa gạt bản thân, đệ nên nhớ cho kỹ câu này.”

“Vâng thưa đại ca.” Đồng Tường gật đầu trịnh trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.