[Dịch] Thương Thiên

Quyển 8-Chương 24 : Loạn thế




Trên đỉnh Thái Sơn, Nhạc Phàm đứng trước bia mộ, sau lưng là hai người Hà Thái Trùng và Tuyên Trữ.

“Bọn họ là huynh đệ của ta.” Giọng nói buồn bã của Nhạc Phàm khiến người ta bỗng thấy nặng nề.

Nhìn hai hai bài tế trên bia mộ, Hà Thái Trùng không khó tưởng tượng ra tâm trạng của Nhạc Phàm lúc này.

Hít một hơi thật sâu, Nhạc Phàm chắp tay nói: “Tuyên cô nương, ta có chuyện cần nhờ cô nương.”

“A!” Tuyên Trữ sửng sốt, lập tức nói: “Lý đại ca cứ gọi muội Tiểu Trữ là được, sư phụ cũng gọi muội như vậy. Có việc gì mong Lý đại ca cứ nói thẳng, chỉ cần muội có thể làm được quyết không từ chối.”

“Được, Tiểu Trữ.” Nhạc Phàm nghe vậy khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Không lâu nữa ta sẽ đi xa, không biết lúc nào mới trở về, cũng không biết có thể trở về hay không... Cho nên ta mong Tiểu Trữ ngày mười lăm hàng tháng mang một vò rượu ngon tới đây thay ta tế bái hai vị huynh đệ. Ta biết danh tiếng của phái Thái Sơn không tồi cho nên mới nhờ vả như vậy, chẳng hay cô nương có thể đáp ứng không?”

“Không thành vấn đề.” Tuyên Trữ cười nói: “Ơn của Lý đại ca đối với phái Thái Sơn bọn muội nặng như núi, chút chuyện nhỏ đó đâu có là gì. Đại ca cứ yên tâm, muội chắc chắn sẽ thường xuyên tới tảo mộ.”

“Được, cám ơn!” Nhạc Phàm chắp tay, nói tiếp: “Lý Nhạc Phàm ta không thích nợ người khác...”

Hà Thái Trùng vội vàng ngắt lời: “Tiên sinh, không cần như vậy! Đây vốn là việc nhỏ, ngài không cần để ý. Huống hồ hôm nay nếu không nhờ tiên sinh giúp đỡ, phái Thái Sơn chúng ta đã bị diệt từ lâu rồi!”

Nhạc Phàm lắc đầu nói: “Tình hình phái Thái Sơn hiện giờ ta hiểu rõ. Hôm nay tuy ta khiến đám người đó kinh sợ thối lui nhưng khó nói trước liệu sẽ lại có một đám người dã tâm bừng bừng khác tới đây sinh sự hay không. Ngươi cầm lấy cái này đi...” Dứt lời bèn lấy từ trong lồng ngực ra một cuốn sách nhỏ, đưa cho Hà Thái Trùng.

Lại tiếp tục nói: “Đây là tâm đắc đao pháp của ta, mặc dù không tính là tuyệt học thần công song cũng có không ít chỗ độc đáo. Cho dù ngươi dựa theo nó, tin rằng không khó tạo ra một bộ kiếm pháp tốt, khôi phục huy hoàng cho phái Thái Sơn các ngươi.”

Tốt? Tâm đắc của Đao Cuồng đâu chỉ là tốt! Trong mắt người giang hồ, Nhạc Phàm gần như kẻ bất khả chiến bại, tâm đắc của chàng tuyệt đối không kém gì võ công tuyệt thế, có thể nói là bảo vật vô giá!

Hà Thái Trùng nâng tâm đắc đao pháp mà Nhạc Phàm đưa cho lên, hai tay run run, trong lòng không ngừng kích động: “Cái, cái này...”

Tuyên Trữ cũng khó khăn nói: “Lý đại ca, thứ này quá quý giá, đại ca thu lại đi.”

Nhạc Phàm nói: “Đây đâu phải đồ trộm cướp được, đưa cho các người cũng đâu ai dám nói gì. Hơn nữa ngươi đã gọi ta là đại ca, vậy cứ coi như lễ ra mắt ta tặng ngươi đi!”

“Ừm.” Tuyên Trữ biết không lay chuyển được ý của Nhạc Phàm, không từ chối nữa.

Hà Thái Trùng thấy vậy, trong lòng mừng như điên như dại, lập tức ngầm thừa nhận Tuyên Trữ làm ứng cử viên cho chức chưởng môn đời tiếp theo. Dẫu áo dưới bóng đại thụ nơi nào cũng râm mát, xem ra ngày tháng phục hưng phái Thái Sơn cũng đã không xa.

“Đi theo ta, còn vài thứ cho các người, có nó, tin rằng chuyện tự vệ của các người không thành vấn đề.”

“Còn nữa?” Hai người cùng ngạc nhiên, lòng đã bắt đầu lâng lâng.

Dừng bước, Nhạc Phàm đột nhiên dặn dò: “Tiểu Trữ, giang hồ hung hiểm như biển sâu vậy. Ngươi phải nhớ thật kỹ, cây cao sẽ phải chịu gió lớn, bang phái cũng vậy. Đừng vì hư danh mà làm chuyện vô nghĩa, ẩn mà không lộ mới có thể kéo dài được.”

“Vâng.” Tuyên Trữ gật đầu trịnh trọng, Hà Thái Trùng lại cúi đầu suy tư.

Nhạc Phàm thấy thế không nói nữa, bước nhanh tới chỗ bãi đá.

๑๑۩۞۩๑๑

Bên ngoài ngàn dặm, tại vùng Vân Nam, quần hùng tụ tập thương nghị chuyện Vũ Tàng. Chỉ có điều, các thế lực đông đảo, ý kiện mọi người không thống nhất được, bởi vậy mãi vẫn rề rà chưa thể xuất phát về phía bảo tàng.

Lúc này, trong một căn phòng nhỏ, Mộ Dung Thành đang tức giận không thôi.

“Lý Nhạc Phàm, lại là Lý Nhạc Phàm! Lần trước phế bỏ vài trăm cẩm y vệ, làm ta mất đi viện trợ, giờ lại tới ngăn cản ta... Hắn tưởng không ai khống chế được hắn thật à? Hừ!”

“Bùng!” Tay xiết lại, một cái chén tan thành bụi phấn.

Mộ Dung Lãnh Tuyết ở bên cạnh khuyên nhủ: “Cha, cố nhịn thêm một thời gian! Với thực lực của chúng ta hiện giờ không thích hợp liều mạng với Lý Nhạc Phàm. Bằng không, cho dù giết được hắn cái giá phải trả cũng không nhỏ. Hơn nữa, muốn đối phó với người như hắn không phải cứ nhiều người là được.”

“Ài!” Mộ Dung Thành bất đắc dĩ nói: “Sao ta không biết chứ, nhưng thật không cam lòng! Sơn Đông chiến loạn không ngừng, các thế lực lớn lại liên tiếp tới đó tìm bảo vật. Nếu ta không nhân cơ hội này khống chế cả vùng khu vực mạch máu giữa Sơn Đông, chẳng phải đã bỏ qua một cơ hội lớn sao?”

Mộ Dung Lãnh Tuyết cười khẽ rồi nói: “Ngược lại, vùng Sơn Đông cũng không ảnh hưởng tới đại cục của chúng ta, giờ cần gì phải cố chấp ở đây.”

“Ừm, giờ Ám Kỳ đã được bố trí xong, chỉ chờ tranh đoạt Vũ Tàng bắt đầu, kế hoạch sẽ khởi động.” Mộ Dung Thành bước tới gần cửa sổ, ánh mắt sâu xa ngước nhìn lên bầu trời.

“Cha đừng quá cố chấp thế, không bao lâu nữa đại ca có thể xuống núi rồi, để xem Lý Nhạc Phàm còn kiêu ngạo đến khi nào. Hừ! Lý Nhạc Phàm, ngươi cứ chờ xem!” Mộ Dung Lãnh Tuyết sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, hiển nhiên không quên chuyện xảy ra trong phủ Tư Đồ lần trước.

Đang lúc này, một người bước đến phía cửa ngoài báo: “Mộ Dung lão gia, Đông Phương gia chủ mời ngài tới có chuyện quan trọng cần bàn, chẳng hay giờ ngài có rảnh hay không?”

Mộ Dung Thành lên tiếng trả lời: “Trở lại nói với Đông Phương gia chủ, lão phu sẽ đến ngay.”

“Vâng!”

Nghe tiếng bước chân bên ngoài xa dần, Mộ Dung Lãnh Tuyết quay mặt đi, mỉm cười: “Tranh đoạt Vũ Tàng sắp bắt đầu, nói vậy chắc các thế lực cũng đều chuẩn bị khá tốt rồi! Vui thật đấy, ha ha~”

“Đi thôi! Trò hay còn ở phía sau.”

๑๑۩۞۩๑๑

Trong đại điện hoàng thành, Sùng Trinh ngồi ngay ngắn trên long ỷ, lộ vẻ bệnh tật. Nghe các đại thần phía dưới tranh luận, sắc mặt càng trắng xám.

...

“Hoàng thượng, đám phản tặc đó, chúng ta nhất định phải dùng thế công mãnh liệt, nếu không dân tâm bất định, thiên hạ bất an...” Người vừa nói chính là thượng thư Binh bộ Lâm Trạch Thăng, nghe lời hắn có vẻ là cực lực chủ chiến.

“Chưa chắc chưa chắc!” Tần thừa tướng phản bác: “Biên cương có chiến loạn, quốc khố trống rỗng, nếu lúc này lại tiêu hao quân tư, quốc gia sợ rằng không ánh chịu nổi... Loạn tặc phản vương đã làm liên lụy tới các châu thành trong thiên hạ, thế quân rất lớn, không thể đón đỡ trực diện được. Giờ kế sách tạm thời là chỉnh đốn quân vụ, thu binh ở phía bắc lại bảo vệ an toàn cho hoàng thành. Chờ sau khi thế cục ở biên cương ổn định lại, có thể gọi các binh tướng thân vương trở về, bắt gọn đám phản tặc.”

“Câu này của thừa tướng sai rồi...” Chỉ huy sự vệ quân hoàng thành Trần Phạm nói: “Chỉ thủ một chỗ làm sao yên bình cả thiên hạ được, tới lúc bốn bề thọ địch, Đại Minh cũng nguy to rồi. Thật chẳng hiểu nổi Tần thừa tướng có dụng ý gì, lại sắp xếp giang sơn Đại Minh ta vào giữa cảnh nguy nan, đúng là...”

“Hừ! Đừng nói bừa!”

Thống lĩnh cấm vệ quân Nghiêm Đình Kiệt ngắt lời: “Trần Phạm, ngươi khơi mào chiến sự, đào rỗng quốc khố, vậy ngươi có dụng ý gì...”

“Nói bậy! Ta một lòng vì giang sơn Đại Minh!”

๑๑۩۞۩๑๑

Cảnh tượng trong triều đình hoàn toàn chìm vào hỗn loạn! Sùng Trinh híp hai mắt lại, không lộ chút biểu tình, khẽ thở dài rồi đứng dậy bỏ đi, mặc đám đại thần tranh luận không thôi.

Trong ngọc thư phòng, Sùng Trinh gọi thái phó Hằng Sơn và thủ lĩnh long vệ Ngao Nghĩa.

Sùng Trinh nằm trên ghế đệm, hỏi dò: “Tình hình Vân Nam ra sao?”

Ngao Nghĩa tiến lên một bước, kính cẩn nói: “Khởi bẩm chúa công, sau khi các thế lực lớn thương nghị, cuối cùng quyết định ba ngày sau sẽ xuất phát tới Quỷ Trủng, chúng ta đã đưa người vào trong đó.”

“Ài! Giờ trong loạn, ngoài cũng loạn, ta không cách nào phân tâm cho việc giang hồ, chỉ đành để mặc cho chúng làm bậy... Tống Vương cũng tới Vân Nam chứ?”

Ngao Nghĩa trả lời: “Vâng thưa chú công, Tống Vương đã tới Vân Nam từ nửa tháng trước.”

Sùng Trinh khẽ nhìu mày, mắt lộ vẻ sâu xa, một lát sau mới nói: “Đã như vậy, ngươi bảo bọn họ tiếp tục theo dõi là được.” Rồi phất tay bảo: “Ngươi đi trước đi!”

“Vâng.” Ngao Nghĩa tuân lệnh rút lui.

Một lúc sau, Sùng Trinh lại nói: “Bên Nguyệt Nhi ra sao rồi?”

Hằng Sơn cười nói: “Tam điện hạ đã bắt đầu tiếp xúc với đám phản tặc, tin rằng không bao lâu nữa sẽ có tin tức truyền lại.”

“Được!” Sùng Trinh vui mừng gật đầu, hắn vô cùng thương yêu cô con gái nhỏ này.

“Để phòng ngừa vạn nhất, ngươi chọn thêm người tới tiếp sức cho Nguyệt Nhi.”

“Vâng, hạ thần sẽ thu xếp.”

Vừa nói xong, ngoài cửa vang vọng lại tiếng bẩm báo của thái giám: “Hoàng thượng, thái tử điện hạ cầu kiến.”

“Cho hắn vào!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.