[Dịch] Thương Thiên

Quyển 8-Chương 19 : Giao phó




Thiên địa trường tồn, vạn cổ bất biến... Trên đỉnh ngọn núi, Nhạc Phàm tĩnh tọa vong tình, chẳng hề hay biết đã qua hai ngày.

Thiết Nam và Tư Đồ Yến từng đến thăm Nhạc Phàm, song thấy trên người chàng tỏa ra tầng tầng ánh sáng trắng, có vẻ như đang tu luyện nên cũng không dám quấy rối. Chỉ riêng Tô lão không yên lòng, thi thoảng lại bảo Thiết Nam tới xem tình hình Nhạc Phàm.

... “Trở lại rồi, trở lại rồi... Nhạc Phàm tiểu huynh đệ trở lại rồi..”

Trong Ẩn Tiên cốc, nghe được tin tức Nhạc Phàm trở về, mọi người trong cốc đều vô cùng phấn khởi chạy ra đón, bởi vậy đám người quyết định mở một bữa tiệc nhỏ chúc mừng. Sống trong một gia đình lớn như vậy, còn nỗi phiền muộn cô độc nào trói buộc được?

Nhạc Phàm bước vào gian nhà tranh, thấy Tô Phóng Hào đang ngồi ngay ngắn phía trước, thần sắc quan tâm, trách mắng: “Tiểu Phàm, con tu luyện mà chẳng buồn nói một tiếng, lần này con ngồi suốt hai ngày hai đêm rồi, mọi người đều lo lắng lắm đấy.”

“Xin lỗi Tô gia gia, cảm ngộ nhất thời nên con không để ý tới thời gian, khiến mọi người lo lắng rồi...” Nhạc Phàm mỉm cười áy náy, trong lòng lại kích động khó tả.

“Nhà... Có lẽ là cảm giác này!” Mấy năm nay, cuộc sống giết chóc đã khiến chàng quên đi rất nhiều, cho dù ra sức nhớ lại cũng chỉ là những ký ức xa xôi và mơ hồ.

Nói chuyện một hồi, Tô Phóng Hào như nhớ tới điều gì đó, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Tiểu Phàm, vẫn còn hơn mười ngày, con đã quyết định chưa?”

Nhạc Phàm không đáp, hỏi ngược lại: “Tô gia gia có nghe tới danh tướng tiền triều Lệ Vân không?”

Tô Phóng Hào sửng sốt, ánh mắt ngẩn ngơ như đang nhớ lại điều gì đó... Một lúc sau, mới nghe lão trả lời: “Ta cũng từng nghe về người này. Danh tướng kháng Oa, Lệ đại soái, cả đời bảo vệ quốc gia, tử thủ vùng duyên hải, đánh giết quân giặc nhiều không kể xiết, lập nên vô số chiến công hiển hách... Song đáng tiếc! Cuối cùng lại bị gian thần hãm hại, chết oan trong ngục... Ài! Đúng là đáng thương đáng tiếc!”

Ngừng một chút, Tô Phóng Hào hiếu kỳ nói: “Tiểu Phàm, sao đột nhiên con lại nhắc tới người này? Chẳng lẽ con biết người này? Hay là hắn có liên quan tới chuyện ‘bảo tàng Hán Vương’?”

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Phóng Hào, Nhạc Phàm bất giác mỉm cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, con biết Lệ gia gia, năm đó khi con bị hại phải vào ngục đã gặp một ông lão già nua, ông ấy chính là Lệ gia gia. Ông cũng là một trong nhũng người biết được sự thật về Bảo tàng Hán Vương.”

“Cái gì? Lệ đại soái còn sống?” Tô Phóng Hào đứng bật dậy, có vẻ rất bất ngờ.

Nhạc Phàm khoát tay nói: “Lệ gia gia đã qua đời từ bốn năm trước rồi.”

“Ài!” Tô Phóng Hào ngẩn ra, chỉ nghe Nhạc Phàm nói tiếp: “Lệ gia gia từng nói với con, Bảo tàng Hán Vương giàu như một nước, nuôi được cả ngàn vạn quân, dùng trăm năm không hết. Nhưng ông ấy chưa từng nói tới chuyện Vũ Tàng, cho nên con rất nghi ngờ lai lịch của vũ Tàng này, liệu có phải...”

“Không thể nào!” Tô Phóng Hào phất tay ngắt lời Nhạc Phàm: “Chuyện Vũ Tàng, gia gia biết rất rõ, các huynh đệ trong tổ chức chúng ta đã theo dõi chuyện này suốt hai mươi năm, chắc chắn không thể là giả. Ài! Chốn giang hồ, không biết bao nhiêu người đã chết vì chuyện này rồi, sao lại là giả được?”

“Tô gia gia, thật giả đôi khi rất khó nhận biết, thời gian cũng có thể lừa dối đôi mắt con người. Nếu thật sự có chủ ý giấu diếm lừa gạt, sao lại dễ dàng lộ ra kẽ hở này? Đạo lý này chắc Tô gia gia cũng hiểu mà.”

“Chuyện này...” Tô Phóng Hào sửng sốt, kinh ngạc tới mức khó tả, lập tức nói: “Nhưng nếu chuyện Vũ Tàng là giả, vậy âm mưu này thật quá đáng sợ, dùng thời gian hai mươi năm lừa dối người trong thiên hạ...” Nghĩ một lúc, ông lão lại nói: “Tiểu Phàm, có thể nào ngay Lệ đại soái cũng không biết rõ lắm về Vũ Tàng? Thế nên mới không nói cho con?”

“Thật vậy sao?” Nhạc Phàm cười nhẹ nói: “Là thật hay giả thật ra có liên quan gì tới con đâu. Chuyện này đã được xác định rồi, dẫu là ai cũng không thể xoay chuyển đại thế của thiên hạ được.”

“Ách! Nói vậy cũng không sai, nhưng nếu là giả thì sao, trước giờ giang hồ chưa bao giờ yên tĩnh, huống chi nay còn đang thời loạn lạc.” Tô Phóng Hào cười nói: “Vậy Tiểu Phàm, con có đi không?”

“Không.” Nhạc Phàm lắc đầu nói: “Con là thợ săn, mãi mãi sẽ là vậy. Cho dù giờ con trong giang hồ, nhưng không có nghĩa là con muốn thuận theo. Con không thích những tranh đấu giữa những thế lực trong giang hồ thế này, cho nên, những thứ trong Vũ Tàng với con mà nói cũng chẳng có mấy ý nghĩa. Hơn nữa, cho dù con chiếm được những thứ đó cũng sẽ rất phiền phức, không khéo còn liên lụy tới mọi người. Huống hồ... Huống hồ con còn chuyện quan trọng hơn cần làm, con không muốn đợi thêm nữa.”

“Ài!” Tô Phóng Hào biết suy nghĩ trong lòng Nhạc Phàm, không khỏi than nhẹ một tiếng rồi hỏi dò: “Theo ta được biết, lần này có cả một bằng hữu của con tiến vào đó, con bỏ được sao?”

Nhạc Phàm nhíu mày nói: “Lần tranh đoạt Vũ Tàng này vô cùng hung hiểm, huynh đệ tương giao sinh tử, sao con bỏ họ được đây? Chỉ có điều... Chỉ có điều con biết, mỗi người đều có con đường của mình. Nếu có ngày hắn cần con, cho dù con có ở ngoài ngàn dặm cũng sẽ tới ngay lập tức. Nhưng con sẽ không tham gia chuyện tranh đấu giữa các thế lực, dẫu sao con đường bọn con đi cũng không giống nhau...”

Cảm khái một lúc, Tô Phóng Hào nói: “Nếu Tiểu Phàm đã quyết định như vậy, ta cũng không quan tâm nữa. Con đã cứu mạng ta, dưới lập trường của Thần Cơ các, con có ơn với cả tổ chức chúng ta, lại có tình với lão phu. Cho nên sau này con cần tin tức gì cứ tìm người trong tổ chức nói một tiếng, ta cũng sẽ truyền tin xuống, đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ giúp con.”

“Vâng.” Nhạc Phàm biết ý của Tô Phóng Hào, mà bản thân mình giờ cũng cần nên không từ chối.

“Tô gia gia, còn chuyện con cần làm phiền người.”

Nhìn sắc mặt chăm chú của Nhạc Phàm, Tô Phóng Hào cười ha hả nói: “Giữa chúng ta còn khách khí làm cái gì? Có gì cứ nói thẳng là được.”

“Vâng.” Nhạc Phàm từ từ nói: “Trước khi chết Lệ gia gia từng giao phó cho con, mong rằng có thể tìm được thân nhân của mình, chuyển một bức thư cho họ. Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, hy vọng rất mong manh, có điều đây là tâm nguyện duy nhất của Lệ gia gia trước lúc lâm chung, con không thể bỏ qua.”

“Không sai, cũng nên vậy.” Tô Phóng Hào vỗ vỗ bả vai Nhạc Phàm, nói: “Lệ đại soái cả đời vì dân vì nước, trong lòng gia gia cũng rất cảm phục. Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho ta.”

“Lệ gia gia từng nói, năm đó, thuộc hạ theo ông ấy nhiều năm đã cứu gia đình nhà ông, người thủ lĩnh tên là Triệu Tử Anh.”

“Ừm, có tên tuổi sẽ dễ tìm hơn nhiều.”

Đang nói chuyện, Thiết Nam bước vào, phấn khởi nói: “Lý đại ca, ra ngoài nào, mọi người nói đêm nay sẽ tập trung ở khu đất trống giữa sơn cốc, chúng ta ra ngoài chuẩn bị một chút đi.”

Tô Phóng Hào thoải mái nói: “Tiểu Phàm, con cũng đi đi, ta tin con sẽ thích!”

“Vâng.”

“Chúng ta đi thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.