“Hắn chính là Lý Nhạc Phàm, trước đây hắn từng xông vào nha môn thành Ứng Thiên, cho nên ta nhận ra được.” Trong lòng Lê Hạo Kiệt vô cùng phức tạp, dẫu sao chuyện nha môn bị người khác xông vào cũng chẳng phải chuyện đệp đẽ gì cho cam.
“Lý Nhạc Phàm? Lý Nhạc Phàm nào?” Khổng Thiên Vũ sửng sốt.
Con ngươi Trịnh Hoa Hùng co rút lại, lông mi run run: “Xông vào nha môn? Chẳng.. chẳng lẽ hắn trọng phạm triều đình đang bị truy nã, Lý Nhạc Phàm?”
“Cái gì ?” Khổng Thiên Vũ giật mình, quan sát Nhạc Phàm rồi nói: “Hắn là Lý Nhạc Phàm? Chẳng phải hắn tóc bạc sao? Sao lại...”
“Lê huyện lệnh nói không sai, ta đã từng gặp hắn trên đỉnh Bình Nham.” Mộ Dung Lãnh Tuyết từ từ bước lên, khí chất thanh nhã nhu mỳ, khiến đám người Khổng Thiên cứng lại.
Nhạc Phàm liếc nhìn Mộ Dung Lãnh Tuyết một chút rồi lại quay sang hỏi Trịnh Hoa Hùng, vẫn cùng một câu: “Ai đã ra tay!”
“...”
Không ai trả lời, bầu không khí tĩnh lặng tới mức đáng sợ. Trịnh Hoa Hùng vội vàng đưa thê tử ra ngăn phía sau lưng, Tư Đồ Hướng Đông cũng kéo vợ con lui lại vài bước, đám người làm nha hoàn càng co lại một góc... Thanh danh Lý Nhạc Phàm khiến bọn họ quá chấn động, sợ rằng trẻ con ngoài đường cũng nghe tới tên của hắn. Giết người như ma, tàn bạo bát nhân, hung danh thiên hạ, hai chữ ma quỷ gần như đã thành tên riêng gọi hắn.
Tư Đồ Hướng Đông căng thẳng nhìn về phía trước, nếu không vì nghĩ bên cạnh còn có bọn Trịnh Hoa Hùng, sợ rằng lão đã sơm bỏ trốn.
... Thiết Nam cũng phải ngạc nhiên! Lúc trước vội vội vàng vàng tới đây, y quên hẳn Nhạc Phàm thân là trọng phạm bị truy nã của triều đình.
Trong mắt y, thiên hạ vốn nằm dưới sự cai quản ủa triều đình, quan phủ đương nhiên là lớn nhất. Song giờ thân phận của Nhạc Phàm đã bị vạch trần, vậy nghĩa là... “Lý đại ca, xin lỗi, là đệ làm liên lụy tới đại ca, huynh đi nhanh đi, cứ thế này sớm muộn gì quan sai cũng tới, đệ...”
Nhạc Phàm ấn lên vai y nói: “Có một số thứ, đối với ta mà nói đã chẳng còn ý nghĩa gì, ngược lại đệ...” Nhớ tới hy vọng của Tô Phóng Hào, Nhạc Phàm thầm cay đắng. Sau chuyện lần này hậu quả ra sao, chàng chưa từng nghĩ tới. Giờ mình thân là trọng phạm bị truy nã, vốn không nên đi cùng người bình thường, song một số việc vẫn phải đối mặt, không cách nào trốn tránh, cũng như năm đó... Nhạc Phàm không để ý tới người khác, bình tĩnh nhìn Thiết mỗ đang im lặng, phảng phất như đang chờ một đáp án.
Thiết Nam hiểu rất rõ tâm ý của Nhạc Phàm, sư phụ đã thành như vậy, sao mình buông ta cho được? Nếu sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vậy sao phải trốn tránh?
“Đệ không hối hận, chết cũng không hối hận, đệ nhất định phải thay sư phụ đòi lại công bằng, cho dù, cho dù ở đây không có công bằng...”
Thấy Thiết Nam gật đầu kiên quyết, trong ánh mắt lạnh lẽo của Nhạc Phàm thoáng hiện chút ấm áp: “Được!”
Không biết là cố ý hay vô ý, Nhạc Phàm mang Thiết Nam tới cạnh một ngọn giả sơn.
“Đủ rồi!” Khổng Thiên Vũ tức giận quát lớn, thật sự không chịu nổi ánh nhìn của Nhạc Phàm, khinh thường nói: “Lý Nhạc Phàm, đừng tự cho mình giỏi. Một tên trọng phạm đang bị triều đình truy nã như ngươi cũng dám chống đối với toàn bộ triều đình sao, đúng là không biết tự lượng sức mình. Hừ!”
Nhạc Phàm thản nhiên nói: “Vậy thì sao?” Giờ chàng còn gì không bỏ xuống được?
Tư Đồ Hướng Đông nghe tới tên Nhạc Phàm chỉ có thể đứng phía sau quát lớn: “Thiết Nam, ngươi chứa chấp trọng phạm bị triều đình truy nã, đây là tội chết chu di cả cửu tộc đấy! Còn không mau tự thú, không khéo còn có thể tha cho ngươi một mạng!”
“Tội chết? Tự thú... Ha ha~~~” Thiết Nam cười như điên, gần như điên cuồng nói: “Vì sao... Vì sao ta phải lặng lẽ chịu đựng? Vì sao ta không thể thay sư phụ đòi lại công bằng? Vì sao ta phải nhận mệnh? Vì sao...”
Thiết Nam giận giữ hỏi ngược lại, không thấy đối phương trả lời, ngoại trừ ánh mắt thương hại của huynh muội Tư Đồ. Đám người Trịnh Hoa Hùng còn mỉm cười coi thường, nếu không phải vì kéo dài thời gian, bọn họ đã sớm động thủ, cần gì phải khua môi múa mép ở đây!
... “Loạt xoạt...” Bốn phía xung quanh đột nhiên vang lên tiếng đông... “Đến rồi! Bọn họ đến rồi!” Đám người Khổng Thiên Vũ tâm trạng vui mừng, rốt cuộc cũng đã tới.
“Xoạt xoạt~”
“Lên~”
Chỉ trong chốc lát sau, một đội cẩm y vệ, bộ khoái tay cầm các vũ khí cung nỏ đao kiếm nhảy vào trong khu vườn cây, trăm người bao vây trong ngoài ba tầng, võ trang đầy đủ, ngay cả trên bức tường bốn phía cũng đầy người là người, mục tiêu chính là hai người Nhạc Phàm trong khu vườn. Trong chớp mắt, đám người Trịnh Hoa Hùng mượn cơ hội thối lui ra vòng ngoài chiến trường.
“Thứ nên đến cuối cùng cũng đến!” Từ lúc đối phương thả tín hiệu ra, Nhạc Phàm đã đoán được sẽ có cứu binh, chỉ không ngờ là lại nhanh như vậy. Linh thức quét qua bốn phía, có lẽ có bốn đến năm trăm người.
Thiết Nam căng thảng, nhưng hắn không sợ hãi, bởi vì Nhạc Phàm đang đứng phía trước hắn. Nhạc Phàm trong lòng căng thẳng nhưng lại càng thêm bình tĩnh, bởi chàng là thợ săn.
... “Ha ha~” Trịnh Hoa Hùng cười đắc ý, những người còn lại giữa hai hàng mi cũng lộ vẻ vui mừng, vì bọn họ có thực lực để dựa vào.
Khổng Thiên Vũ ngạo nghễ nhìn hai người nói: “Lý Nhạc Phàm, danh tiếng của ngươi trên giang hồ ta cũng được ngeh nói, võ công hung ác tàn bạo, Hắc Bang cũng không làm gì được ngươi, ngay cả Đả Cẩu Trận của Cái Bang cũng không giữ nổi ngươi... Nhưng hôm nay cho dù ngươi biết bay cũng vô dụng, tốt hơn hết là ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi! Ha ha...”
“Cha~” Tư Đồ Yến thấy thế lòng vô cùng gấp gáp, muốn tiến tới khuyên can, song Trịnh Uyển kéo nàng lại nói: “Biểu tỷ, chuyện này chúng ta không quản được, đừng nói gì...”
Tư Đồ Hướng Đông tức giận mắng: “Con nhà đầu nhà ngươi thật quá không hiểu chuyện, Hồng nhi, còn không mau lui ra.”
Trịnh Hoa Hùng tâm trạng ảo não không vui nói: “Quân Văn, dẫn Yến nhi ra đi.”
“Ô!” Trịnh Quân Văn không cam lòng đáp lời. Gã đã chịu thiệt trong tay Nhạc Phàm, vốn muốn xem cảnh dáng vẻ thê thảm của Nhạc Phàm, song giờ bị gọi đi, trong lòng không khỏi oán hận, hung ác trợn mắt nhìn Nhạc Phàm. Có điều, Nhạc Phàm sẽ để ý sao?
“Cha, chú, xin hãy suy nghĩ...” Tư Đồ Yến cứ thế bị lôi đi. Ngoại trừ Thiết Nam, không ai nhận ra vẻ phức tạp trong mắt nàng, là cổ vũ hay là đau đớn, có thể còn cả đồng tình, và không cam lòng.
Đám hạ nhân và nha hoàn dìu hai vị phu nhân đi khỏi, Trịnh Hoa Hùng cũng sai người bảo vệ hai người Tư Đồ Hướng Đông, Lê Hạo Kiệt.
Lúc sắp phải động thủ, Mộ Dung Lãnh Tuyết chợt chen vào: “Chờ một chút... Trịnh tổng quản, chẳng hay ngài có thể cho tiểu nữ nói hai câu không?”
“Ách!” Trịnh Hoa Hùng ngạc nhiên, ra vẻ thoải mái nói: “Mộ Dung cô nương khách khí rồi, có chuyện gì cứ nói.”
Mộ Dung Lãnh Tuyết nói: “Không phải Trịnh tổng quản định cá chết rách lưới đấy chứ?”
Trịnh Hoa Hùng chấn động, đương nhiên gã hiểu ộ Dung Lãnh Tuyết đang nói tới điều gì. Lý Nhạc Phàm không phải loại người có thể dễ dàng chế ngự, cho dù mình bắt được hay giết được đối phương có thể đều phải trả một cái giá cực lớn, đây không phải kết quả gã muốn thấy.
“Chẳng hay Mộ Dung cô nương có cách gì?”
Mộ Dung Lãnh Tuyết mỉm cười không đáp, quay sang Nhạc Phàm, nhẹ nhàng nói: “Mộ Dung thế gia, Lãnh Tuyết ra mắt Đao Cuồng tiên sinh.”
“Ngươi muốn thế nào?” Nhạc Phàm hỏi thẳng.
Mộ Dung Lãnh Tuyết chẳng buồn để ý tới thái độ lạnh nhạt của Nhạc Phàm, đôi mắt mang đầy ý cười: “Tiểu nữ biết Đao Cuồng tiên sinh võ công tuyệt đỉnh... Có điều, tình huống như vậy, tiên sinh thật sự muốn đánh cược sao? Tiên sinh cho là mình có bao nhiêu cơ hội sống sót, lại còn chuyện bảo vệ người bên cạnh, tiên sinh nắm chắc bao nhiêu phần?”
Nhạc Phàm nhìn thẳng vào mắt Mộ Dũng Lãnh Tuyết, trong lòng không bị lay động, đã sớm có tínht oán.
Mộ Dung Lãnh Tuyết tiép tục nói: “Cơ hội rất xa với phải không, chẳng bằng tiên sinh đánh cược với Lãnh Tuyết! Chỉ cần tiên sinh thắng được Lãnh Tuyết là có thể an toàn rời khỏi nơi này. Nếu các hạ thua, chúng ta cũng sẽ thả các hạ và vị tiểu huynh đệ này đi, chỉ cần tiên sinh đáp ứng một yêu cầu của tiểu nữ, chẳng hay ý tiên sinh ra sao?”
Khổng Thiên Vũ đang định lên tiếng, lại bị Trịnh Hoa Hùng ngăn lại. Gã cũng muốn biết Mộ Dung Lãnh Tuyết có ý gì.
Nhưng Nhạc Phàm có đáp ứng không đâu? Đang lúc mọi người cho rằng chàng sẽ đáp ứng, chàng lại đột nhiên mỉm cười, trong nụ cười lạnh nhạt đó mang theo vẻ trào phúng.
Mộ Dung Lãnh Tuyết mặt không đổi sắc nói: “Tiên sinh không tin lời Lãnh Tuyết sao?”
Nhạc Phàm không để ý tới đối phương, đưa lưng về phía Thiết Nam nói: “Có sợ chết không? Nếu sợ...”
“Sợ chết?” Thân thể Thiết Nam run lên, hỏi ngược lại: “Lý đại ca, huynh nói xem, vì sao lại phải sống.”
Giọng điệu tang thương đó khiến những người ở đây không khỏi ngẩn ra, ánh mắt tập trung trên người Thiết Nam.
Nhạc Phàm trầm ngâm nói: “Chí ít, ta sống vì người đã chết.”
Thiết Nam mỉm cười nhìn sư phụ đang hôn mê, nói: “Còn đệ lại sống vì những người hiện tại. Xem ra, hai người chúng ta đều sống vì người khác... Đệ sợ chết, vì đệ muốn sống.”
Những người trước mặt nghe mà hồ đồ, song khi nghe thấy câu nói xong cùng, khuôn mặt lại lộ vẻ khinh thường. Trong lòng bọn họ, thừa nhận mình sợ chết trước mặt nhiều người như vậy chính là một loại sỉ nhục.
“Hừ!” Khổng Thiên Vũ khinh thường nói: “Quả nhiên là tên nhát gan.”
Đang lúc mọi người cho rằng câu trả lời của Thiết Nam sẽ khiến Nhạc Phàm tức giận, chàng lại cười nói: “Ta cũng rất sợ chết, cho nên ta rất qusy trọng sinh mạng mình.”
Trong mắt Mộ Dung Lãnh Tuyết cũng lộ vẻ khinh thường, song trong bọn họ nào ai biết, chỉ người từng giãy dụa trong tuyệt vọng mới có sự kiên trì và cố chấp phi thường đối với sinh mạng.
Mộ Dung Tuyết vẫn định nói, Nhạc Phàm lạid dột nhiên đổi sắc mặt nói: “Ngươi cho rằng đám người này vây được ta sao?”
“Thật sao?” Mộ Dung Lãnh Tuyết mỉm cười nhìn Nhạc Phàm nói: “Giang hồ đâu sánh nổi quân đội, đạo lý này, tiên sinh không hiểu sao?”
Không hiểu? Ở nơi này, ai hiểu biết về quân đội nhiều hơn Nhạc Phàm? Hiểu biết về chiến trường nhiều hơn Nhạc Phàm? Chỉ có điều, bọn họ không biết mà thôi.
Nhạc Phàm cũng lười giải thích, giọng nói lạnh lẽo vẫn vang lên câu hỏi: “Là ai ra tay?”
“Hừ! Chết đến nơi rồi còn dám kiêu ngạo?” Khổng Thiên Vũ ưỡn ngực nói: “Là ta ra tay đấy? Ngươi làm gì được ta? Chẳng qua chỉ là một tên tiện dân vũ phu mà thôi, muốn phế thì phế, chẳng lẽ ngươi...”
“Đó là cái gì?” Trịnh Hoa Hùng đột nhiên ngắt lời, chỉ thấy tay phải Nhạc Phàm lớ lên một mũi tên nhỏ màu xám, xoay xoay quanh lòng bàn tay, cho dù giữ ban ngày cũng không che lấp nổi hào quang quỷ dị kia.
Mộ Dung Lãnh Tuyết hoảng sợ, sắc mặt thản nhiên bỗng nhiều thêm vẻ căng thẳng, nhắc nhở: “Đây là Tuyệt Tiễn...”
“Tuyệt Tiễn!” Trịnh Hoa Hùng cả kinh, gã phụ trách xử lý sự vụ ở Bình Nham sơn, đương nhiên biết chuyện xảy ra trong ngày. Chỉ một mũi tên nhỏ màu xám sáng đó, loáng cái đã đánh bại cao thủ như Bộ Siêu Quần, sau đó, người trong giang hồ đặt cho nó cái tên Tuyệt Tiễn.
Sau lần đó, mọi người đều biết, Lý Nhạc Phàm không chỉ có đao pháp tuyệt đỉnh, còn có thần thông phật môn, thêm cả Tuyệt Tiễn thần bí vô song, không ai đoán nổi, tiếng tăm trong giang hồ càng vang xa, tiếp cận mười đại cao thủ hắc bạch.
“Cẩn thận!” Không đợi Khổng Thiên Vũ phản ứng lại, Tiễn Hồn đã lóe lên trước mắt... Thực lực chân chính của Mộ Dung Lãnh tuyết còn cao hơn Trịnh Hoa Hùng một bậc, phản ứng nhanh nhất, tay phải chộp thẳng về phía Tuyệt Tiễn... Nếu chỉ tay không, nàng cũng không dám liều lĩnh như vậy, song tay nàng đang đeo chiếc găng tay làm bằng Thiên Tằm Ti, binh khí bình thường khó làm thương tổn nổi. Nhưng... “Cái gì!” Trợn tròn mắt nhìn Tuyệt Tiễn xuyên qua ngón tay, khuôn mặt Mộ Dung Lãnh Tuyết rốt cuộc cũng lộ vẻ kinh sợ.!
“...” Tĩnh lặng, không khí tĩnh lặng như chết!
Không có bất cứ khí thế nào, cũng chẳng một tiếng động, Tuyệt Tiễn vô thanh vô thức xuyên qua ngón tay Mộ Dung Lãnh Tuyết, tiêp tục bắn về phía Khổng Thiên Vũ... “Đừng~ Đừng qua~ Đừng qua đây...”
Khổng Thiên Vũ run rẩy, gã dùng hết sức lực kêu gọi, như đang hy vọng khiến mũi tên đó dừng lại, song mũi tên đó sẽ dừng lại sao? Muốn chạy trốn, nhưng bóng dáng hủy diệt lại âm thầm thấm sâu vào trong tâm linh gã, khiến gã không thể nhúc nhích.
Nhìn mũi Tuyệt Tiễn chấn động lòng người không ngừng tiếp cận, con ngươi Khổng Thiên Vũ co rút lại, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi và sợ hãi! Cho dù gã có hối hận, có tuyệt vọng đến mức nào, mọi chuyện cũng không thể cứu vãn được rồi... Mũi tên kia đã xuyên qua thân thể gã, xuyên qua linh hồn gã.