Bên trong vườn cây, tiếng đàn hát tưng bừng, thi thoảng lại dội lên tiếng nói cười hoan hô... Trên ghế chính có bốn người, dẫn đầu là phú hào một phương, Tư Đồ Hướng Đông và tổng quản cẩm y vệ Trịnh Hoa Hùng, thê tử hai người phân ra ngồi hai bên.
Bên dưới, ghế phải là huynh muội Tư Đồ và huynh muội Trịnh gia, còn vị trí đầu bên trái lại là một cô gái y phục rực rỡ, dung mạo xinh đẹp, dịu dàng như đóa sen xnah trong bùn. Ngồi bên cạnh là một nam tử mặc quan phục, khuôn mặt anh tuấn thi thoảng lại lộ vẻ âm trầm.
So với những tuấn kiệt trẻ tuổi này, người ngồi phía cuối lại có vẻ thật chuwóng mắt... Y là tri huyện Ứng Thiên, Lê Hạo Kiệt. Ngồi cùng những người ở đây, sợ rằng địa vị của y là thấp nhất, hoàn toàn chỉ để làm nền. Cho nên từ lúc mở tiệc đến giờ y không hề nói một lời, chỉ ăn uống nghe đàn hát một mình, ngược lại cũng thật tự tại.
... “Trịnh huynh, lần này đến lại chẳng báo sớm một tiếng, thật khiến ta chẳng kịp chuẩn bị gì cả!” Vừa nói là Tư Đồ Hướng Đông. Tận sáng nay y mới biết Trịnh Hoa Hùng sẽ ghé qua đây, lúc đó mới chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi.
“Ha ha... Hai huynh đệ chúng ta còn khách khí làm gì!” Trịnh Hoa Hùng vóc dáng cao to, lúc cười lên khiến người ta có cảm giác rất phóng khoáng.
Trịnh Quân Văn cũng tiếp lời: “Đúng vậy, chúng ta đều là người mọt nhà, có gì mà khách khí...” Nói xong liếc mắt sang Tư Đồ Yến đang ngồi trên ghế, rồi nói tiếp: “Ha ha~ con cũng không ngờ cha lại tới Chiết Giang bắt và trưng thu tài sản đám giặc cướp đó đấy.”
Tâm tư của Trịnh Quân Văn, những người ngồi đây sao lại không nhận ra, ba ngày nay hai người này tới Tư Đồ gia không đơn giản chỉ là cùng mẫu thân thăm người thân. Mọi người cũng không vạch trần, chỉ gật đầu cười, riêng Tư Đồ Yến đột nhiên cảm thấy ghê tởm, trong đầu không khỏi nhớ tới một người khác...
Tư Đồ Hướng Đông lại lên tiếng: “Quân Văn nói có lý... Đều là người nhà cả, vùa rồi hạ nhân đã thất lễ, mong Khổng bộ đầu không trách tội... Lão phu không làm tròn chức trách chủ nhà, chén rượu này xem như ta tự phạt!” Nói xong đưa chén rượu lên cạn sạch.
“Tư Đồ lão gia khách khí rồi.” Dãy ghế trái, tại quãnh giữa, một nam tử giơ chén rượu lên, cười hì hì nói: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà, Khổng Thiên Vũ tại hạ đâu để trong lòng.”
Đúng vậy, Khổng Thiên Vũ thân là tổng bộ đầu của Lục Phiến Môn, cha hắn còn làm chức cao tới tổng quản Lục Phiến Môn, đương nhiên không đặt chuyện này trong lòng, chẳng phải đánh bị thương một tên hạ nhân sao? Hai huynh muội Trịnh gia nghe xong tin đó lập tức có cảm giác vui sướng, ngược lại, huynh muội Tư Đồ lại cảm thấy bất đắc dĩ.
... Mọi người uống xong ba tuần rượu, Tư Đồ Hướng Đông nở nụ cười đầy thâm ý: “Trịnh huynh, lần này tới Hàng Châu chắc thu hoạch không nhỏ!”
“Đâu có đâu có...” Trịnh Hoa Hùng mỉm cười nói: “Nguy hiểm đi song song với lợi ích, lần này nếu không nhờ có qusy nhân giúp đỡ, sợ rằng ta đã phải tay trắng ra về rồi, ngay chiếc mũ ô sa trên đầu cũng phải bỏ đi.”
“Ồ! Quý nhân?” Tư Đồ Hướng Đông hiếu kỳ nói: “Là quý nhân nào mà lại có bản lãnh như thế?”
“Ha ha~~” Trịnh Hoa Hùng cười dài một tiếng, nhìn cô gái ngồi bên ghế trái rồi nói: “Ta còn chưa kịp giới thiệu cho bên Hướng Đông. Vị cô nương này chắc mọi người cũng chẳng lạ lẫm gì, cô ấy chính là tuyệt đại tài nữ thanh danh lừng lẫy trên giang hồ, Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Lãnh Tuyết!”
“Ồ!” Tư Đồ Hướng Đông kinh ngạc, Mộ Dung Lãnh Tuyết là nhân vật danh chấn giang hồ, tứ đại thế gia lại càng không phải thứ gia tộc nhỏ như bọn họ có thể so sánh nổi. Y vội vàng nâng chén rượu lên, kính cẩn nói: “Lão phu mắt kém, không nhận ra đại tiểu thư của Mộ Dung gia, xin được nhận phạt!”
Mộ Dung Lãnh Tuyết rất hài lòng với phản ứng của đối phương, bất giác mỉm cười như hoa lê đua nở, đẹp tới kinh động mọi người.
Nàng từ từ nâng chén lên, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe: “Tư Đồ lão gia khách khí rồi, tiểu nữ cũng ít khi ra ngoài, lần này lại đi cùng Trịnh Tổng Quan tới kinh thành, dừng lại tại quý phủ một chút, đã làm phiền nhiều rồi...”
“Đâu có phiền, đâu có phiền!” Tư Đồ Hướng Đông vội vàng xua tay, song trong lòng lại mừng rơn, nếu có thể tạo quan hệ với tứ đại thiếu gia, vậy sau này...
“Ha ha~~” Trịnh Hoa Hùng cười nói: “Hai người đừng khách khí nữa... Đến đây! Quen biết là có duyên, mọi người cùng uống một chén!”
“Cạn~~”
... “Đùng đùng đùng...”
Đang lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ, một loạt tiếng bước chân dồn dập cắt đứt bầu không khí trong khu vườn.
Chỉ thấy quản gia vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt Tư Đồ Hướng Đông, thở hồng hộc nói: “Lão gia, không xong rồi!”
“Làm càn!” Khẽ quát một tiếng, tâm trạng đang vui vẻ của Tư Đồ Hướng Đông vừa rồi lập tức tiêu tán, sắc mặt âm trầm nói: “Viên Phúc, ngươi không thấy ta đang chiêu đãi khách sao? Nói mau, rốt cuộc có chuyện gì?”
Viên quản gia nói nhỏ: “Thiết Nam mang theo một nam tử tới tìm sư phụ.”
“Cái này có gì ghê gớm đâu, sao phải thất thố như vậy!”
Viên quản gia lúng túng nói: “Thuộc hạ, thuộc hạ sợ bọn chúng tới gây sự... Có điều người của chúng ta cũng đã chặn bọn chúng ngoài cửa.”
Tư Đồ Hướng Đông gật đầu nói: “Ngươi làm tốt lắm, hôm nay có khách quan trọng ở đây, tuyệt đối không thể để bọn chúng vào gây rối.”
“Tuy thuộc hạ không để bọn chúng vào, nhưng bọn chúng vẫn ở cửa lớn không chịu đi, nói nhất định phải gặp được Thiết Cường. Bên ngoài nhiều người lắm, chúng ta không tiện động thủ, cho nên thuộc hạ mới tới đây bẩm báo, hỏi xin ý kiến lão gia xem nên xử trí bọn họ ra sao.” Viên quản gia sắc mặt đau khổ nói.
“Hừ! Đúng là một đám nhà quê.” Tư Đồ Hướng Đông không hề nghĩ ngơi, chẳng kiên nhẫn nổi nói: “Ngươi tìm người đưa Thiết Cường ra cho bọn chúng, cho bọn chúng ít tiền rồi đuổi đi, nếu còn dám gây sự tiếp thì cứ đánh đuổi là được, xảy ra chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm!”
“Vâng, vâng!”
“Còn nữa, Thiết Cường bị thương như vậy, sợ rằng có chữa khỏi chắc cũng tàn phế, sau này đừng gọi hắn tới nữa.”
“Vâng...” Quản gia tuân lệnh lui ra.
Đợi quản gia đi khỏi, Trịnh Hoa Hùng mới lên tiếng: “Lão đệ, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Có cần ta đi xem sao không?”
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi mà. Ta đã bảo quản gia đuổi đi rồi!” Tư Đồ Hướng Đông lại tiếp tục nói: “Nào, chúng ta tiếp tục... Gần đây ta nghe nói kinh thành đang xây dựng một đần tế lớn, hình như quốc sư định dùng để tế trời?”
“Mê tín thôi, chẳng phải để trấn an đám dân đen ngu muội sao?”
“Ha ha, nói cũng đúng!”
Trong khu vườn lại huyên náo tiếng cười nói.
๑๑۩۞۩๑๑
Lúc này, ngoài cửa phủ Tư Đồ đang tụ tập không ít người. Tạm thời không nói ai đúng ai sai, nhưng có chuyện thì bu lại xem đã là tính cách quen thuộc của dân chúng, nhất là chuyện còn xảy ra ở phủ Tư Đồ. Chỉ trong chốc lát, trên con đường đã đẩy những người với người, nước chảy cũng không lọt.
Trước cánh cửa sơn son thiếp vàng, một đám hộ viện mặc áo xám cầm gậy gộc chặn Nhạc Phàm và Thiết Nam ở bên ngoài, sắc mặt hung ác.
“Hừm, tên nhát gan nhà ngươi vẫn không chịu đi sao? Chẳng lẽ ngươi còn định xông vào, không nhìn xem đây là nơi nào! Là chỗ cho ngươi làm loạn hay sao?”
“Ha ha...” Xung quanh dội lên tiếng cười như đang chế nhạo.
Người vừa mắng tên Hoàng Toàn, vốn là thủ lĩnh hộ viện trong phủ Tư Đồ, có điều sau khi Thiết Cường tới hắn đã bị đuổi sang một bên. Nếu nói Thiết Cường thụ thương, người vui mừng nhất là ai, chắc chắn gã là một trong số đó.
Thiết Nam xiết chặt nắm tay, tức giận nhìn vào cửa lớn, nếu không phải Nhạc Phàm bảo y đợi gặp Thiết Cường rồi tính, sợ rằng y đã sớm xông vào.
Giờ Hoàng Toàn ỷ người đông thế mạnh, thấy Thiết Nam vẫn không đi lại mở miệng mắng: “Nhóc con, mang theo thằng nhà quê bên cạnh ngươi cút mau đi! Bằng không đừng trách ta không khách khí...”
“Bốp!” Còn chưa nói xong, Nhạc Phàm đã lật tay tát thẳng tới, khiến Hoàng Toàn nổ đom đóm mắt, trong lúc nhất thời chẳng biết đâu là nam đâu là bắc.
“Miệng lưỡi sạch sẽ chút!” Giọng nói âm trầm của Nhạc Phàm khiến đám hộ viện thu liễm hơn không ít.
“Mẹ nó! Tên tạp chủng nhà ngươi dám đánh ông...”
“Bốp!” Lại một cái tát đánh cho Hoàng Toàn ngã lăn ra đất.
Nhạc Phàm thản nhiên nói: “Đánh ngươi thì sao?”
“Ha ha~” Bên đường vang lên một tràng cười.
"Đáng đời!"
"Đánh hay lắm!"
.... “Ngươi, ông...” Hoàng Toàn bò dậy, còn định chửi tiếp, song thấy ánh mắt Nhạc Phàm lập tức cứng người, rụt lại hô: “Anh em đâu, cùng tiến lên! Đánh hắn cho ta..”
“Két...”
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, quản gia mang theo một đám người bước khỏi cửa... Thấy quản gia bước ra, Hoàng Toàn lập tức ra vẻ oan ức nói: “Viên quản gia, ngài đến đúc lúc lắm... Bọn... Bọn chúng lại ra tay đánh người, ngài xem, mặt thuộc hạ xưng lên rồi này.”
“Cái gì!” Viên quản gia thấy khuôn mặt Hoàng Toàn còn in hằn tăm dấu ngón tay, còn gì mà không tin. Lão tức giận không nguôi, bước tới lạnh lùng nói: “Các ngươi không muốn sống nữa phải không? Dám động thủ đánh người ngay trước phủ Tư Đồ! Lên đi, bao vây bọn chúng lại.”
“Vâng!” Dứt lời, đám người lập tức tiến tới bao vây.
Viên quản gia tiếp tục nói: “Đã nói với các ngươi rồi, hôm nay phủ Tư Đồ chúng ta có khách quý, lão gia ta không rảnh gặp bọn bay, nếu không đi, đừng trách ta không khách khí... Hừ!”
Thiết Nam đâu thể bỏ về như vậy được, kích động hét lên: “Sư phụ của ta đâu? Ta chỉ muốn gặp sư phụ!”
Viên quản gia ngạo nghễ nhìn hai người Thiết Nam một chút rồi phẩy tay, không kiên nhẫn nói: “Phiền chết đi được! Người đâu, đem tên tàn phế kia ra cho bọn chúng!”
Phía sau cánh cửa, hai tên gia đinh bước ra, còn bọn họ đang nâng chính là Thiết Cường giờ chỉ còn chút hơi thở, khuôn mặt không còn sắc máu.
“Sư... sư phụ!” Nhìn Thiết Cường trên khung đỡ, Thiết Nam tâm thần chấn động, lao thẳng tới.
Thiết Nam từ nhỏ đã là cô nhi, nếu không nhờ sư phụ đưa về, sợ rằng đã chết ở đầu đường xó chợ từ lâu rồi. Nhiều năm được chăm sóc quan tâm, từ lâu y đã coi Thiết Cường như cha của mình. Vì vậy, cho dù Thiết Quyền môn xuống dốc, y vẫn không rời bỏ, tiếp tục cố gắng.
Thiết Nam khóc! Đây là lần đầu tiên y khóc trong suốt mười mấy năm. Trước đây, dẫu chịu bao khổ ải, bao khuất nhục, Thiết Nam chưa bao giờ khóc. Tuy rằng y không phản kháng, song trước giờ y vẫn giữ bình tĩnh, tránh xúc động, Song hôm nay, bầu trời trong lòng y như sụp đổ, cảm giác bất lực tuyệt vọng đó không cách nào lái đi được.
“Sư phụ~”
Mặc cho Thiết Nam khóc tới tan nát cõi lòng, Thiết Cường đều không đáp lại. Nhạc Phàm thấy vậy lòng cũng chua xót, hít sâu một hơi rồi bước tới bắt mạnh... Hai tay nhanh chóng vung lên, mười mũi ngân châm đâm vào các huyệt đạo trên cơ thể Thiết Cường...