Quyển 7: Bảo Tàng Chi Mê
Chương 45: Phạm Thiên đại phật ấn.
Dịch: ngongiotrang
Biên dịch: anubis1603
Nguồn:
(tử mộc: Người kiên cường không cần kẻ khác an ủi, mọi người cho rằng cách nói này chính xác không?..... )
- Đại ca ca, người làm sao vậy?
Một tiếng hô khẽ đã phá tan bầu không khí trầm trọng.
Sau một lát, sát khí dần dần được thu hồi, mọi thứ chung quanh lại một lần nữa khôi phục lại sự bình lặng vốn có. Đám người Dịch Phong Tình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Thật là phiền phức!
Nhạc Phàm mở miệng nói :
- Các người tránh ra, ta còn có việc. . .
Vừa nói, hắn liền kéo Tạ Tiểu Thanh hướng về đoàn người phía trước mà đi.
Lúc này đã không còn người tiến lên ngăn cản nữa. Ngay cả sát khí của Nhạc Phàm cũng không chịu đựng nổi, đám người Dịch Phong Tình hiện tại đều minh bạch rằng thực lực hai bên chênh lệch rất lớn.
"Xem ra trước đây đều là ếch ngồi đáy giếng, xem thường thiên hạ người! Bất quá ta sẽ theo kịp ngươi, Lý Nhạc Phàm."
Dịch Phong Tình âm thầm cảm khái, trong lòng càng kiên định mục tiêu.
. . .
Trên đài cao, Đông Phương Minh Không đang muốn tuyên bố thi đấu, đột nhiên dưới đài vang lên nhiều tiếng ồn. Hắn quay đầu nhìn lại, đám người đông nghịt ở dưới đang nhường ra một lối đi, người tới chính là Lý Nhạc Phàm.
Sau khi Nhạc Phàm giao Tạ Tiểu Thanh cho Đông Vũ, hắn nhảy thẳng lên đài cao, tiến về phía trước. . .
- Đứng lại!
Đông Phương Minh Không nổi giận quát một tiếng, ở giữa sân chặn lại hỏi:
- Lý Nhạc Phàm, ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Nhạc Phàm dừng lại cước bộ, ánh mắt nhìn về phía Thiếu Lâm ở giữa chính đạo cửu phái, thản nhiên nói :
- Ta hôm nay là vì Thiếu Lâm tự mà đến.
"Ồ!"
Mọi người còn tưởng rằng Nhạc Phàm thực sự là tới làm loạn, nhưng khi nghe được câu trả lời của hắn thì lập tức kinh sợ, mọi ánh mắt đều chuyển hướng về phía Thiếu Lâm tự.
Thiếu Lâm phương trượng Diệu Hư chợt giật mình trong lòng, âm thầm đánh giá có phải Lý Nhạc Phàm đến đây trả thù hay không? .
Là phúc thì không phải họa, là họa thì cũng không tránh khỏi, Diệu Hư thầm tự trấn an một phen, đứng dậy hướng về Nhạc Phàm.
- A di đà phật!
Diệu Hư chấp tay nói:
- Chẳng hay thí chủ tìm Thiếu Lâm ta có chuyện gì?
Mọi người trở nên hiếu kì, nghe nói Lý Nhac Phàm này đã ăn trộm kinh thư bí tịch của Thiếu Lâm. Nhưng ai ngờ người ta còn chưa đi tìm hắn thì ngược lại hắn đã tìm đến Thiếu Lâm tự rồi, thật là kì quái.
Chỉ thấy Nhạc Phàm từ trong người lấy ra một cái bọc nhỏ, nói :
- Ta đã từng đáp ứng với một người rằng sẽ đem đồ vật này hoàn trả lại cho Thiếu Lâm tự.
Nói xong liền đưa bọc nhỏ đó cho Diệu Hư.
Thoáng do dự một chút, Diệu Hư khẽ niệm một tiếng phật hiệu, rồi tiếp nhận bọc đồ, thi lễ nói:
- Không biết thí chủ được người phương nào nhờ vả?
Nhạc Phàm thần sắc vẫn như cũ, chậm rãi nói :
- Một người đã rời khỏi thế nhân.
Diệu Hư cũng không hỏi nhiều nữa, trực tiếp mở bọc đồ ra. . .
"Ồ!"
Dưới đài vang lên một trận xôn xao kinh ngạc. Cùng lúc, trong tay Diệu Hư hào quang lấp lánh phóng ra, vừa nhìn liền biết là bảo vật không tầm thường.
Có điều, kẻ dám cướp đoạt đồ ở trong tay Thiếu Lâm phương trượng e là không có nhiều. Dù sao thực lực Thiếu Lâm tự cũng không phải là hư danh, hơn nữa ai biết được cái vật phát sáng kia là cái gì? Ngộ nhỡ đoạt lấy phế vật dùng không được, vậy há chẳng phải là tay trắng hoàn trắng tay, lại còn đắc tội với chính đạo cửu phái nữa sao?
Diệu Hư lúc này trong lòng rung động không ngớt, từ lúc lên làm phương trượng tới giờ, đã nhiều năm chưa từng kích động như vậy. Bởi vì bảo vật trong tay hắn chính là phật môn chí bảo – ngọc phật mà Nhạc Phàm mang ra từ miếu Long Tổ, còn lai lịch chính thức của nó cũng chỉ có những người trong phật môn mới nắm rõ.
- Đó . . . Đó là Phạm Thiên đại phật ấn!
Phía sau Triệu Thiên Cân vang lên một tiếng kêu khẽ, có vẻ như kinh ngạc và khó tin, người này chính là Phong Vô Thường - một trong bốn đại trưởng lão của Triệu gia.
- Ngươi nhận ra thứ này à?
Triệu Thiên Cân tò mò hỏi.
Phong Vô Thường thấp giọng trả lời :
- Thời ta tu hành tại Thiếu Lâm hồi trẻ, đã từng nghe nói qua vật như vậy, nó chính là bảo vật tối cao truyền thừa của phật môn, gọi là “Phạm Thiên đại phật ấn”
- Ồ! Thứ này có tác dụng gì?
Triệu Thiên Cân lại hỏi.
- Nghe nói bên trong 'Phạm Thiên đại phật ấn' có dấu phật môn mật truyền, mức độ trân quý không thua 'thượng cổ ngũ đại kì thư' . Điểm trọng yếu hơn ở chỗ, đệ tử phật môn nào nắm được nó trong tay thì có thể hiệu lệnh phật tông khắp thiên hạ. Không chỉ vùng giang hồ Trung Nguyên, mà là phật môn toàn thiên hạ!
Phong Vô Thường nghiêm mặt lại.
Thân thể Triệu Thiên Cân run lên, biến sắc nói :
- Đệ tử phật tông cả thiên hạ kể ra phải tới mười vạn người, thực lực thật đáng sợ!
Ánh mắt hắn lấp lóe, chẳng ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
. . .
Tựa hồ nghĩ tới gì đó, Diệu Hư vội vàng gọi một hòa thượng trẻ tuổi tới rồi nói :
- Chính Nhất, mau dùng bồ câu đưa một phong thư về Thiếu Lâm. Lão nạp lấy thân phận là phương trượng, lệnh cho bốn vị sư đệ của ta mang theo ba trăm la hán đến đây tương trợ, hãy nói việc này có liên quan mật thiết với sự hưng suy của phật môn ta. Nếu các sư thúc xuất quan cũng mời luôn một lượt tới đây.
- Vâng!
Mọi người không ngờ phương trượng Thiếu Lâm lại có phản ứng lớn như vậy, vì thứ đồ trong tay mà bày thế trận đồ sộ đến thế.
Các nhân sĩ giang hồ ở đây đều biết, chính đạo cửu phái tôn Thiếu Lâm và Võ Đang đứng đầu. Trong đó Võ Đang lập phái căn bản chính là "Võ Đang thất tử" cùng với một trăm lẻ tám vị chân nhân, mà Thiếu Lâm hộ tự từ xưa đến nay đều là tứ đại thần tăng cùng ba trăm la hán.
Lần thịnh hội vì "Vũ tàng trọng quang" này trọng đại như vậy, nhưng Thiếu Lâm và Võ Đang đều không đáng vận dụng thực lực chân chính. Có điều hiện tại phương trượng Thiếu Lâm lại cực kì khẩn trương với vật trong tay, lẽ nào trong đó có gì ảo diệu chăng? Trong lúc nhất thời, tâm trạng mọi người đều chứa đầy sự nghi hoặc.
- Chính Nhất, ngươi còn đờ ra làm gì, nhanh đi đi!
Nghe được Diệu Hư trách mắng, Chính Nhất vội đáp lời rồi rời đi. . .
Nhạc Phàm thấy thế, âm thầm thở phào, trong lòng nhẹ đi vài phần: "Lệ gia gia, chuyện ông ủy thác ta đã hoàn thành rồi, cuối cùng cũng không để ông phải thành kẻ thất tín".
- Đại thiện!
Sau khi Diệu Hư an bài tốt mọi việc xong liền tiến lên chấp tay nói :
- Với thái độ làm người thẳng thắn của thí chủ, lão nạp tin tưởng rằng những điều giang hồ đồn đãi đều không xác thực. Ngay ở đây, lão nạp xin được tạ lỗi với thí chủ, đồng thời lấy danh nghĩa Thiếu Lâm thu hồi lệnh truy nã của chính đạo, trả lại sự trong sạch cho thí chủ. . .
- …Lý thí chủ trả lại thánh vật phật môn cho ta, đại ân đối với Thiếu Lâm như vậy làm cho lão nạp vô cùng cảm kích. Ngay từ hôm nay, thí chủ là khách khanh của Thiếu Lâm, nếu thí chủ có việc gì, Thiếu Lâm ta nguyện toàn lực giúp đỡ.
"Cái gì!"
Diệu Hư vừa dứt lời liền khiến cho các đại thủ lĩnh đang ngồi phải kinh hãi bật dậy . Trong hàng trăm năm qua, đây là lần đầu tiên Thiếu Lâm mời khách khanh, thử hỏi sao không làm thế nhân ngạc nhiên được.
Cũng biết Thiếu Lâm truyền thừa đã nhiều năm, nội tình thâm sâu khó lường, thực lực của nó đương nhiên không thể xem thường. Hôm nay không ngờ phương trượng Thiếu Lâm lại bảo vệ Nhạc Phàm như vậy, nói cách khác, kẻ nào muốn đụng đến Nhạc Phàm thì không thể không cân nhắc về thực lực Thiếu Lâm. Nhất là đám người Uông Chính Hành và Hồng Phong, mặt mày đều tím tái.
Có điều, những điều này đối với Nhạc Phàm mà nói đã không còn quan trọng nữa rồi, chí ít trong con mắt của hắn dù tình hình có xấu thêm nữa thì bản thân cũng chẳng còn gì để mà mất.
Nhạc Phàm khẽ gật đầu, đang định ly khai. . .
- Xin đợi đã!
Dưới đài vang lên một tiếng gọi Nhạc Phàm lại, trong chớp mắt một người trên từ trời giáng xuống, rơi trúng trên đài cao.
- Là hắn!
Dưới đài, Thi Bích Dao khẽ kêu một tiếng, trên nét mặt mang theo vẻ nghi hoặc.
- Thí chủ còn nhận ra tiểu tăng không?
Nhạc Phàm khẽ gật đầu, nói:
- Ngươi chính là tiểu hòa thượng đã xuất thủ ngăn ta trên con đường nhỏ hôm đó!
- Tiểu tăng pháp hiệu là Không Thiên, vị đạo sĩ đi cùng ta gọi là Mễ Triết. Chuyện lần trước vị nữ thí chủ kia đã giải thích rõ ràng cả rồi, hết thảy đều là sự hiểu lầm, xin thí chủ thứ lỗi cho sự lỗ mãng của bọn tiểu tăng.
"Không Thiên!"
Diệu Hư khẽ giật mình trong lòng, muốn nói lại thôi.
Nhạc Phàm nói:
- Ngươi gọi ta có chuyện gì?
Không Thiên chấp tay lại nói :
- Tiểu tăng muốn xác minh một chuyện, thí chủ có phải mang trên người tuyệt học phật môn hay không?
Nhạc Phàm khẽ giật mình, thầm nghĩ:
- Lệ gia gia có nói qua “long cực cửu biến” chính là do một cao tăng Thiếu Lâm truyền thụ lại, chắc có lẽ cũng tính là công pháp của phật môn!
Suy tư một trận, Nhạc Phàm hồi đáp:
- Thứ ta tập luyện chính là công pháp ngoại gia “long cực cửu biến”.
- Long cực cửu biến?
Không Thiên lắc lắc đầu nói:
- Phật môn đại pháp có tới vài ba nghìn, nhưng loại công pháp này tiểu tăng chưa từng nghe qua . . . Chẳng hay thí chủ có thể cho tiểu tăng mở mang kiến thức một chút được không?
"Công pháp phật môn sao? Từ sau khi 'long cực cửu biến' đột phá, còn chưa có lần nào chính thức dùng qua, có lẽ đây là một cơ hội không tồi. Báo thù! Vẫn còn một đoạn đường dài phải đi . . . "
Trong lòng Nhạc Phàm chợt lóe lên ý niệm, hắn từ tốn nói :
- Được thôi!
....
----------oOo----------